Quyến Luyến Con Rối Tình Nhân

chương 21: ngoại truyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thành phố Ottawa vào mùa thu tươi đẹp vô cùng, mặc dù sáng sớm làm cho người cảm thấy có một chút lạnh lẽo, nhưng khi mây mù dần dần tản đi thì bầu trời sẽ từ từ sáng sủa, ánh sáng mặt trời chiếu lên người ấm áp, giống như tiết tấu cuộc sống ở đây như chậm lại.

Một chiếc xe Limosine màu đen dài chậm rãi đi vào trung tâm thành phố. Đến khu chung cư cao cấp thì phát hiện từng nhà đều ào ào, bất kẻ nam hay nữ, hay người già, hay trẻ em đều vô cùng bận rộn. Tất cả các vật dụng gia đình cũ đều bị chất đống trước cửa nhà và trước mũi xe.

"Cái thứ gì thế này? Chẳng lẽ hôm nay là lễ quỷ quái gì?” Người đàn ông trong xe rõ ràng mặt vô cùng cau có hỏi người đang lái xe là người có mắt hoa đào đẹp trai.

Người Trung Quốc thích lễ tết, các ngày lễ truyền thống đã trải qua không nói làm gì, nhưng lễ tết của người nước ngoài chưa chắc đã biết.

Mà điểm này người Canada không kém chút nào, mỗi năm trừ những ngày lễ truyền thống còn có một đống ngày lễ khác như lễ so tài của các cao bồi, lễ thưởng thức tôm hùm, lễ khinh khí cầu, thật đủ rảnh rỗi.

Đối với Cổ Hách Tuyền, vừa mới về Đài Loan thì bao nhiêu công việc ùn ùn kéo đến đổ ập lên đầu. Dù cả ngày có kiếm được tỉ bạc thì cái kiểu công việc ngập đầu không thể thở nổi, ngay cả mở miệng nói cũng không có thời gian. Mà ngay cả cô vợ bé bỏng cũng không có thời gian âu yếm. Đối với hắn mà nói trong lòng đủ nóng như lửa đốt.(Cho chừa cái tội lười)

Hơn nữa, tính cả lần này là lần thứ ba bọn họ đến thành phố này rồi.

Phó trợ lý tiên sinh hình như vẫn không có ý định trở về Đài Loan. Xem bộ dạng là sợ quá nhớ cô vợ ngậm trong miệng sợ tan rồi, cứ nâng niu trong tay sợ vợ bay mất. Nên trước khi sinh vội sang đây, sau đó…..

Để xem lại đã!

Bốn chữ này, cũng đủ để làm Chủ tịch Cổ nổi điên.

Âu Tỉ trong lòng chê cười, không chút để ý lái xe, đáp lại người đàn ông đang nóng này ngồi ghế bên cạnh.

Từ khi Cổ chủ tịch lên chuyên cơ liền phát ra tính khí này khiến bao ánh mắt đổ dồn về bọn họ. Âu Tỉ mặc dù không dễ chọc nhưng đụng phải kẻ mất trí như thế này thì suy nghĩ một lát sau đó …giả câm giả điếc.

"Cậu nói xem anh ta rốt cuộc muốn thế nào? Công ty chả lẽ của một mình tôi sao? Hắn không nói một tiếng nào liền chạy, không lẽ để tôi lần nào cũng đến cầu xin hắn? Hắn có còn nghĩ một chút đến tình anh em không?”

Cả Hội Đồng Quản Trị của công ty là một bang lão hồ ly, hồ ly con, hồ ly trưởng thành, mỗi ngày đều đặt cho tôi những vấn đề khó khăn không phải là đang không phục tôi sao? Tôi nghĩ đang lúc hắn không ở đây sẽ hù dọa mang công ty bán đi có phải tất cả sẽ vui vẻ đúng không?”

"Cái cô vợ li hôn kia không phải đang có bầu sao? Vẫn chưa sinh sao khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ Đài Loan không thể so với chỗ này sao?”

Bị ép đến điên đâu Cổ Hách Tuyền càu nhàu không ngừng nghỉ, oán trách không ngừng.

Âu Tỉ liếc hắn một cái, nói: "Nếu như vợ cậu mang thai thì cậu có cuống lên?”

Đều kiểu yêu vợ như mạng nên Cổ chủ tịch rất muốn phản bác nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa tìm được từ nào thích hợp đành câm miệng ngồi im.

Âu Tỉ khinh thường"Hứ" một tiếng, dừng xe ven đường.

Trên con đường đi vào khu nhà người ta trồng cây phong, cây ngô đồng, các loại cây đặc trưng của Châu Mỹ, những tảng đá lớn chỉnh tề xếp hai bên lối đi. Trên sân cỏ lúc này đã để không ít vật phẩm, nhìn qua rực rỡ muôn màu, cái gì cần cũng đều có, quả thật khiến người hoa mắt hỗn loạn. . . . . .

Nơi này đang được bày bán đồ cũ gia đình gọi là: “thị trường ngày nghỉ.”

Hai người đàn ông cao lớn anh tuấn đi xuyên qua những bàn ghế là vật dụng gi đình, các chén đĩa, những đồ chơi đáng yêu, đủ thư đồ trang trí. Còn bất chợt cúi đầu xuống vì sợ đụng hư đồ.

Không ít chủ hàng là trẻ em, vừa bán đồ vừa đùa giỡn chạy đuổi nhau, hò hét và cười đùa.

"Oh!" Cổ Hách Tuyền lần nữa gào khóc, hắn vừa mới bị một bé trai nghich ngợm đụng phải như sao hỏa va vào trái đất đâm thẳng vào bụng hắn.

Âu Tỉ coi như linh hoạt, một mặt né tránh, một mặt lộ ra nụ cười thân ái, hiển nhiên so với tên mặt đen kia sẽ được lũ trẻ hoan nghênh hơn.

"Này, bọn họ ở nơi đó." Âu Tỉ đột nhiên cười nói: "Hì, mau nhìn!"

Cổ Hách Tuyền theo tầm mắt của hắn nhìn sang. . . . . .

Trời ạ!

Kia có phải là tên nội hànm thâm sâu, giỏi về giấu kín dã tâm, ác vẫn không đổi sắc, trợ thủ đắc lực tài giỏi đang giúp vợ….

Bán đồ cũ!

Một bé trai tóc vàng dẫn một bé gái mập mạp cầm trong tay đôi búp bê lông mềm như nhung vừa nhìn trúng, hình như đang cò kè mặc cả với người bán, giơ lên hai ngón tay, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên tràn đầy chờ đợi nhìn đối phương.

Nhìn người đán ông mặc đồ thoải mái, áo len cổ cao màu xám tro và quần dài màu đen, đôi môi mỏng trên khuôn mặt anh tuấn khẽ mím lại, lắc đầu. Hiển nhiên không cùng khách hàng đạt được nhận thức chung.

Bé trai thật vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, nhìn chằm chằm vào hai đồng tiền trong lòng bàn tay rất không tình nguyện đưa con búp bê trả lại cho người đàn ông.

Người đàn ông cười xoa xoa cái đầu vàng rối như rơm, một tay cầm lấy một con búp bê và cầm lấy một đồng xu từ tay cậu bé.

Một bà tay đưa con búp bê cho cậu bé, khuôn mặt cậu bé ngây ngô không thể tin được, sau chợt vui vẻ ôm lấy con búp bê đưa cho bé gái hưng phấn hoan hô một tiếng.

Cổ chủ tịch kinh hãi.

Muốn làm ăn, Cổ Thị có một đống tiền lớn để cho hắn tùy tiện chơi chứng khoán hoặc lăn lộn trên thương trường. Cần gì phải ở đây chơi với đám trẻ con này?

"Kiếm được một đồng tiền nha." Phó Hoành quay đầu lại, ngước mắt, mỉm cười nhìn về phía cô gái trẻ tuổi đang ngồi ở chiếc ghế trắng bên cạnh vẫn chăm chú nhìn nãy giờ.

Vẫn cười, cô gái mặc chiếc váy im hoa liền thân và khoác chiếc áo vàng nhạt bằng vải cotton để lộ ra chân tay vẫn mảnh khảnh, trừ bụng vượt mặt nhìn không hẳn là mới mang thai sáu tháng.

Mái tóc dài ngang vai hơi xoăn đã được cột nhẹ nhàng sau gáy lộ ra gương mặt trắng noãn và tuyệt mỹ.

"Cám ơn, khổ cực cho anh rồi." Tinh Thần vừa cười nói đưa tay ra muốn hắn thả đồng tiền vào lòng bàn tay mình. Lại nhìn đôi bé trai bé gái đang chạy xa xa kia: “Thật đáng yêu phải không?”

Hắn cười đứng trước mặt cô, đem tiền bỏ vào lòng bànt tay trắng noãn, sau đó đưa tay lên hôn môt cái: "Mấy tháng nữa, chúng ta cũng sẽ có hai đứa rồi."

Gò má trắng noãn của cô khẽ hồng, ôm cô hắn vừa nhỏ giọng nói chuyện.

Trong bụng là một đôi bảo bối khỏe mạnh, hơn nữa chắc biết mẹ lần đầu tiên mang thai đôi sẽ vất vả nên vô cùng ngoan ngoãn, không giày vò cô.

Bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng xoa lưng và eo cô, tỉ mỉ mà xoa bóp. Bởi vì mang thai đôi nên khá mệt mỏi eo và chân. Cúi tai lắng nghe cô vợ nhỏ càu nhàu.

"Meri gọi điện thoại nói, buổi tối công ty tụ hội, hỏi anh có muốn tới cùng?”

"Anh có thể đi không?" Hắn cười khẽ, cái tên Banting kia mỗi lần nhìn thấy hắn đều trợn mắt phùng má. Điều này thì có thể hiểu được, ai có thể nghĩ tình địch bấy lâu vẫn ẩn trong bóng tối là bạn học cũ? Sự thật này coi như Banting có rướn cổ lên nuốt cũng khó trôi.

"Ừ, anh đi theo em nha?” Cô cười dịu dàng mời hắn.

"Được, em muốn anh cùng em đi đâu làm gì đều được….” Hắn cúi đầu, môi mỏng chạm vào đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, cực kỳ dịu dàng.

Hai đôi môi tự nhiên mà dán chặt lấy nhau, nụ hôn này rõ ràng không cuồng dã kịch liệt nhưng lại triền miên khiên người ta đỏ mặt.

Bất kể là Cổ Hách Tuyền hay là Âu Tỉ cũng chưa từng xem qua vẻ mặt Phó Hoành như vậy.

Hắn nhìn có vẻ lạnh nhạt ôn hòa, thật ra thì đây chẳng qua lớp vỏ tự vệ. Từ bên trong ra ngoài đều tràn đầy phòng bị, gánh vác áp lực phải báo thù và tín nhiệm khiến cho trong lòng hắn luôn tràn đầy lãnh khốc và lo lắng. Những điều này chắc chắn cô gái kia đã thấy rồi.

Cổ Hách Tuyền nhớ tới lúc Cổ Thế Xương cùng Mullen Na trốn thoát khỏi Đài Loan xong từng gặp Cổ Lệ Sa mọt lần lúc cô ta đang chuẩn bị di dân sang Mỹ tìm Cổ Hoành Siêu.

"Chú Tuyền, nhà chúng cháu đã hết thật rồi, không thể trở lại được, dù gì cũng là thân thích.” Đã từng là Thiên kim Đại tiểu thư giờ rơi vào cảnh tiều tụy không chịu nổi, cô ta thê thảm hỏi: “Chú…người ta làm người phải có lòng khoan dung chứ?”

Cổ Hách Tuyền đối với câu này xì mũi coi thường, thử hỏi Cổ Thế Xương năm đó mua hung thủ để hạ độc thủ với hắn liệu đã từng nghĩ qua chuyện “thân thích” hay chưa?

Điều hắn tò mò duy nhất là kẻ kiêu căng thành tính, am hiểu cách quấn quýt lấy người khác như Cổ Lệ Sa vì sao sẽ ngoan ngoãn giải thích với báo chí về chuyện đính hôn?

"Lúc đó, anh ấy gọi một cuộc điện thoại cho tòa báo, sau đó hỏi cháu là cháu nói hay là anh ấy nói….”

Khi đó, thật ra Phó Hoành còn quẳng cho cô ta một đoạn mà cô ta vẫn còn nhớ: “Con người của tôi không thích bị người khác tự nhận là bắt được nhược điểm, nhất là tự cho mình thông minh là có thể uy hiếp tôi. Cổ tiểu thư, tôi nhớ lần trước đã cảnh cáo cô không nên làm khó cô ấy, hiện tạ tôi nói lại một lần, không nên làm khó cô ấy, thậm chí là đến gần cô ấy với bất kể lý do gì. Tôi và cha cô đều là một loại người, đều là người trên thương trường, ông gạt tôi lừa, đấu đá lục đục, thậm chí dám làm chuyện xấu, không kể người thân. Chỉ cần tôi muốn thì sẽ làm được, lại nói….Muốn hủy diệt một cô gái thì cũng không phải là việc quá khó.”

Ánh mắt của hắn giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô: “Cô có muốn thử chút năng lực của tôi không?”

Bị người đàn ông yêu quá hoặc là hận quá đều không phải là chuyện khoái trá, cô ta Cổ Lệ Sa không phải là quá ngu ngốc dĩ nhiên biết nên lấy hay nên bỏ.

Cổ Hách Tuyền cười thầm.

Phó Hoành lợi hại ở chỗ am hiểu lòng người, đối mặt với những người khác nhau sẽ dùng các phương pháp khác nhau, hoặc nhẫn nại hoặc cường thế, khiến cho đối thủ vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị đánh một nhát nữa là thất bại.

Mà bây giờ, vị Phó trợ lý thông minh kia tựa như chàng thiếu niên mới yêu đang nhìn cô con gái nhà họ Cổ đó với đáy mắt chứa chan tình yêu mãnh liệt, không thấy một tia lạnh lùng.

Chuyện Phó Hoành ở Ý cùng cô bé nhà họ Cổ kia kết hôn có thể lừa gạt được mọi người nhưng không thể lừa được hắn.

Lúc đó hắn còn suy đoán, thì ra là vì báo thù, tên kia ngay cả chiêu âm hiểm này cũng tung ra. Ngoài ánh sáng mê hoặc Cổ Lệ Sa khiến cho thần hồn cô ta điên đảo. Trong bóng tối ngầm điều khiển cô vợ là con rối kia để đến một ngày chân tướng lộ ra, Cổ Thế Xương sẽ vì hai đứa con gái mình bị một tên đàn ông đùa bỡn hộc máu mà tức chết.

Thủ đoạn như vậy, thật sự khiến Cổ Hách Tuyền thán phục.

Ai ngờ không phải như vậy!

Mối tình của hắn thắm thiết, thật sự yêu cô gái nhỏ kia, biết rõ không nên yêu mà càng muốn yêu. Tình yêu là bùa ma ám mỗi người, như Adam và Eva ăn trộm trái cấm.

Cũng may, hắn cuối cùng cũng có được hạnh phúc.

Mà bây giờ, hắn như chàng thiếu niên với mối tình đầu đang nhìn người yêu của mình, đáy mắt không còn lo lắng nữa.

Hắn rất hạnh phúc, hắn có mái nhà ấm áp, có cô gái mình yêu, sau đó không bao lâu nữa sẽ làm cha, trái tim cô độc của hắn đã tràn đầy tình yêu, không bao giờ tĩnh mịch nữa….Hạnh phúc như như thế đến không dễ, cho nên càng phải trân trọng, không người nào có thể nhẫn tâm mà làm hỏng hoặc quấy rầy ngay cả người không có nhân tính như Cổ chủ tịch đây cũng không ngoại lệ.

Cổ Hách Tuyền nhụt chí quay sang nhìn Âu Tỉ đang nhún vai, bỗng nhiên xoay người sải bước đi, vò đầu bứt tai nghĩ đối sách, lặng lẽ mà tính toán.

Thật sự nếu không có biện pháp gì hơn thì không còn cách nào khác là trốn chạy xem hắn có lương tâm mà quay lại cứu vớt không….

Hoàn.

Truyện Chữ Hay