Khác với Đài Loan, Canada trên cơ bản coi như là nước có bốn mùa rõ ràng, từ tháng mười một nước sẽ đóng băng trên toàn thành phố, rồi khi băng tan là mùa xuân đến.
Mùa xuân ở Ottawa rất đẹp, ánh mặt trời đã từng rất lâu mới trở lại, chồi xanh, chồi hồng chui lên đầu cành, nụ hoa Tulip hé nở trên khắp thành phố, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào, mỗi năm một lần Tết Tulip sẽ được bắt đầu.
Ở trong phòng này, từ cửa sổ to sát đất trông về phía xa có thể thấy công viên thành phố trên mặt hồ, băng mặc dù chưa tan hết, còn có mấy con thiên nga trong hồ bơi tới bờ kiếm ăn.
Trong phòng yên tĩnh, rèm cửa màu hoa violet buông xuống ngăn những tia nắng ban mai lọt vào. Trên chiếc giường lớn, người đàn ông quen thói nằm nghiêng ôm thân thể mềm mại của cô gái vào trong ngực, tứ chi giao hòa, khuôn mặt đẹp trai vùi vào chăn ấm ngủ say.
Tinh Thần thật ra đã tỉnh lại một lát rồi, cô ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, giờ đã bảy giờ mười lăm phút rồi.
Cô sợ làm hắn tỉnh giấc, vì thế không đứng dậy, chỉ ở trong ngực hắn lặng lẽ ngắm nhìn.
Hắn ngủ thật trầm, không giống như lúc tỉnh vô cùng khắc chế và cẩn thận nhưng vẫn không thể gọi là vẻ mặt an tường được chứ đừng nói là ngủ như trẻ con.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ mắt hắn, tuy là trong giấc ngủ nhưng mặt vẫn rất căng thẳng.
Trong giấc mộng sao còn có thể cau mày như vậy? Cô lặng lặng nhìn hắn, đáy mắt có vẻ vừa phức tạp lại dịu dàng.
Hai tuần trước, bọn họ rời Pháp đến Canada, Âu Tỉ bị phải chăm sóc mấy ngày nên nghe tin vội vui mừng hớn hở bay về Mỹ luôn.
Bất luận là Phó Hoành hay là Âu Tỉ, bọn họ cũng không nói cho Tinh Thần biết tình hình vụ án kia, chắc là họ không muốn cho cô nhớ lại những chuyện không vui đã qua. Bọn họ bảo vệ cô rất tốt, thậm chí không đồng ý với cảnh sát cho cô ra tòa làm chứng.
Vết thương vì đạn bắn chưa lành, Phó Hoành không lập tức trở về Đài Loan mà mang theo cô rất nhanh đi đến Ottawa. Tinh Thần ngồi trên máy bay đã nhìn thấy tòa nhà quốc hội, xung quanh là hàng trăm hàng ngôi nhà mái ngói xanh cùng với phương tiện giao thông cũng mang tên là vườn hoa Tulip, vô cùng uy phong.
Đi một vòng, ai ngờ còn trở lại nơi này.
Hoặc là hắn vì mình nên mới bị thương cô mới mềm lòng, lần này hẳn là cô cũng không có nửa phần miễn cưỡng đi theo hắn, muốn chăm sóc cho hắn thật tốt để hắn mau khỏe lại.
Bọn họ lại một lần nữa vào ở khu nhà cao cấp ở trung tâm Ottawa, sớm chiều ở cạnh nhau.
Phó Hoành quyết định phải nghỉ ngơi một trận, vì thế hiếm khi có thể đem mọi việc lớn bé ở Cổ Thị tất cả ném cho Hội Đồng Quản Trị như một củ khoai lang phỏng, mặc kệ họ giằng co.
Được Tinh Thần tỉ mỉ chăm sóc, vết thương trên bả vai bỉ đạn bắn đã dần dần khỏi. Mỗi ngày được cô nấu các loại đồ bổ dưỡng rồi chính tay mang đến cho hắn khiến cho khí sắc của hắn ngày càng tốt.
Bởi vì mấy ngày này, cô tập trung tất cả vào người đàn ông này, thậm chí ngay cả Marri cũng không liên lạc, toàn tâm toàn ý mà mong cho hắn sớm khỏi. Và tự nhiên cũng phát hiện một chút về hắn, những thói quen mà trước kia dù có sống chung cô cũng không nhận ra.
Thí dụ như hắn không thích ăn quá cay, quá ngọt cũng không thích, thỉnh thoảng sẽ bị đau bụng, thích lẳng lặng vừa đọc sách vừa chơi cờ một mình.
Lại thí dụ như giấc ngủ luôn không tốt lắm. Trước kia, lúc hai người ngủ chung, cô không phải bị hắn giày vò cho ngất đi thì cũng ngủ sớm. Mà ngày hôm sau hắn luôn là người dậy sớm hơn cô. Cho nên cô hầu như chưa bao giờ nhìn thấy dáng hắn ngủ. Nhưng lần này bị thương đã khiến cô thấy được khi bỏ lớp vỏ bảo vệ ra thì hắn còn khuôn mặt khác chưa kịp che giấu.
Cho dù lúc ngủ say, chân mày cũng sẽ tự dưng mà co lại, tứ chi hơi cứng ngắc…
Dường như hắn chưa bao giờ thật sự được thanh tĩnh.
Một người đàn ông không ai có thể thắng nổi, nội tâm thì vô cùng cường đại rốt cục đã trải qua chuyện gì? Để khiến cho hắn luôn theo thói quen phòng bị cho mình?
Lâu như vậy, cô tuyệt đối không thể hiểu rõ hắn, hoặc là nói, cô chưa từng thử hiểu rõ hắn.Nhưng…
Hiểu rõ hắn?
Trong lòng bị ý nghĩ mới nảy sinh này làm cho rối loạn, Tinh Thần theo bản năng rụt tay trở về, không ngờ lại làm kinh động đến hắn.
Thân hình cao lớn của hắn khẽ cựa, còn chưa mở mắt, tay đặt ở trên eo nhỏ của cô đã siết chặt đem thân thể trần truồng mềm mại ôm vào ngực. Cằm với những sợi râu ngắn ngủn cọ nhẹ lên vai tuyết trắng, cảm giác ngưa ngứa làm Tinh Thần rụt vào.
Hắn nhếch môi cười khẽ, sau đó mở mắt ra.
"Chào buổi sáng." Cô gái nhỏ trong ngực rất lễ phép thỉnh an buổi sáng.
Hắn"Ừ" một tiếng, tay vuốt ve gò má cô, cúi đầu hôn cô.
Môi mỏng từ từ hôn hết trán, đến bên má mềm mại, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng mềm mại ngọt ngào, càn quấy hôn mút, giọng trầm thấp vang lên: "Chào buổi sáng."
Chỉ là một cái hôn chào buổi sáng cũng đủ để cô run rẩy, đôi mắt đẹp như nước mê man mang theo sương khói. Trong đầu nhớ đến cảnh đêm qua kích tình vui thích, thân mật khăng khít, dung nhan kiều diễm ngày càng đỏ.
"Em. . . . . . Em đi làm bữa ăn sáng. . . . . . Anh ngủ thêm lát nữa đi….” Cô vội vàng hấp tấp đứng dậy, mặc chiếc váy ngủ rồi xuống giường nhanh chóng thoát khỏi người hắn.
Gần đây hắn dường như muốn cô không đủ, hắn dũng mãnh quả thật khiến cô không thể chịu nổi.
Thật sự nếu không trốn, nhất đinh hắn sẽ làm tiếp, sau đó, càng không thể dậy nổi….
Uống một hơi hơn nửa cốc nước xong, Tinh Thần cảm thấy hai gò má nóng lên mới được dịu bớt đôi chút. Cô xoay người đến bên cạnh bếp, mở cái vung, nồi cháo đã sôi, một luồng hơi bốc lên mang theo mùi cháo phả vào mặt cô.
Hâm cháo xong, cô lại làm bánh trứng bột, thả vào trong chảo đã sôi dầu, chờ bánh chuyển sang màu vàng lại lật mặt khác, mùi trứng bay lên xông vào mũi.
Phó Hoành đã thức dậy, rửa mặt xong, mặc bộ đồ ở nhà màu cà phê, đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô tất bật đi qua đi lại.
Cô mặc chiếc váy ngủ tay rộng, vẫn là kiểu rủ từ cổ xuống chân, vạt áo và ống tay được viền đăng ten, trông cô nhìn qua thật giống cô tiên nhỏ.
Đáy mắt Phó Hoành dâng lên vẻ ấm áp mà trước đây chưa từng để cho cô thấy, đi tới sau lưng ôm lấy cô hỏi cô có cần giúp một tay hay không?
Lúc này hắn giống như một ông chồng ngoan đang đợi vợ mình chỉ đạo.
Đang trước kệ bếp bận, Tinh Thần nhanh chóng quay đầu lại, môi anh đào mở ra cười với hắn, lắc đầu.
Mỗi một ngày như vậy, Phó Hoành như thường lệ đến thư phòng xử lý một ít chuyện, cô sẽ ngồi trên sofa đọc sách, nghe một chút âm nhạc hoặc là bận rộn với những bồn cây xanh. Thuận tiện có thể bưng cho hắn ly trà sâm, nhắc nhở hắn phải nghỉ ngơi.
Trước buổi trưa, họ sẽ ra cửa đi EATON mua đồ, chọn mua thức ăn mới và đồ dùng hằng ngày, sau đó hắn cùng cô sẽ làm bữa trưa của hai người.
Buổi chiều sau khi nghỉ trưa xong, có lúc bọn họ sẽ ở nhà, có lúc hắn lái xe chở cô đi khắp nơi đi dạo, vào thư viện mua vài quyển sách, nhàn nhã dùng trà chiều hoặc là đi dạo ở trung tâm thương mại.
Đi tới chỗ nào hắn cũng sẽ khiến cho người ta phải chú ý, cũng chỉ là mặc áo len, bên ngoài mặc áo khoác xám tro, quần jean màu đen và chân đi giày Martin. Phong cách đơn giản và có chút khiêm tốn lại hợp với dáng người cao ngất lại tuấn lãng đẹp mắt sẽ lập tức trở thành tiêu điểu của các cô gái.
Những cô gái bán hàng tóc vàng mắt xanh khẽ đỏ mặt ra sức ân cần giới thiệu sản phẩm tốt nhưng mắt vẫn còn liếc qua liếc lại nhìn người đàn ông trước mắt đàn chăm chú chọn đồ cho bạn gái. Trời ơi, trai đẹp Phương Đông, đợi đến khi con mắt liếc qua nhìn cô gái Phương Đông đứng bên cạnh thì tất cả như quả bóng bị kim đâm một phát xì hết hơi.
Xinh đẹp như vậy, khí chất xuất chúng như vậy, bọn họ đứng chung một chỗ thật là một đôi hoàn bích, không muốn thừa nhận cũng không được.
Cuộc sống yên tĩnh ở Ottawa sang tháng hai thì kết thúc.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy một đống đèn flash sáng lóe, vài tên nhà báo đứng ở cửa, vừa thấy có người ra ngoài liền rối rít đưa Mic lên, đèn flash nhắm ngay vào Tinh Thần đang ngu ngơ.
"Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Phó Hoành tiên sinh,Trợ lý chủ tịch Tập Đoàn Cổ Thị? Chúng tôi là nhà báo của Trung Hoa tin tức, muốn hỏi Phó tiên sinh trong khoảng thời gian này vẫn một mực ở Canada nghỉ ngơi, vậy khi nào sẽ trở lại công ty chủ trì đại cục? Có phải giống như Cổ Hách Tuyền tiên sinh sẽ không lộ diện nữa?”
"Nghe nói sau khi Cổ Phó tổng tuyên bố phá sản xong, Cổ Lệ Sa tiểu thư đi Hongkong, Cổ Thế Xương tiên sinh cùng vợ bị xã hội đen đòi nợ xin cảnh sát bảo vệ, Phó tiên sinh, chuyện này liệu ngài đã nghe thấy?”
"Tiểu thư, tôi là người của Nhật báo Hải đảo, có tin đồn Phó tiên sinh đã kết hôn ở Ý, xin hỏi cô là gì của Phó tiên sinh? Là Phu nhân của ngài ấy sao?”
Các nhà báo đương nhiên là thần thông quảng đại hiển nhiên cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ở Đài Loan tìm không ra Phó Hoành, liền tra được địa hắn ở Canada liền nhào tới cửa.
Đang lúc ấy thì, một bóng dáng từ trong nhà ra ngoài, ngăn trước mặt Tinh Thần đẩy cô vào trong, đưa tay “Cuồng phong lá rụng” gạt các nhà báo ra ngoài cửa.
Tuấn nhan liền tức giận, một lần lại một quá mức, lại giật mình nhìn cô gái nhỏ đứng đằng sau mình khuôn mặt tuyệt đẹp đang trắng bệch lên vì khiếp sợ.
Miệng hắn khẽ nhếch lên nhưng không biết nên nói điều gì nữa.
Tinh Thần từ từ mới lấy lại tinh thần, thân hình nhỏ nhắn mềm mại có vẻ không tốt lắm, ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt mình, một hồi lâu mới hỏi: “Ông ta….Bọn họ bị đòi nợ?”
Tài sản của Cổ Thế Xương có hàng tỷ còn bị xã hội đen Nhật Bản đòi nợ, rốt cuộc là thiếu bao nhiêu tiền à?
Phó Hoành vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không lên tiếng.
"Anh nói cho em biết đi, anh muốn giấu em sao?” Tin tức này quá khủng khiếp, sao có thể dễ dàng mà giấu đi được.
Hắn đi tới, nắm lấy vai cô. Cúi đầu nhìn vào đôi mắt kinh hoàng: “Anh không muốn dối em, nhưng anh muốn em biết chậm một chút.”
Cô nghe xong, lặng lẽ cúi đầu, qua một hồi lâu lại hỏi: "Là anh làm sao?"
Hắn thẳng thắn: "Đúng"
"Bọn họ sẽ như thế nào?"
Hắn không nói một lời, nhưng cô đã hiểu, bên tai như lại vang vọng lời nói hung ác của hắn hôm nọ…..
"Tôi sẽ không để cho Cổ phó tổng sống tốt hơn, đối với việc làm và hành động của hắn, phá sản chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi….”
"Nợ thì trả tiền, thiếu mạng đền mạng, đạo lý này, tôi sẽ từ từ cho ông nội của ông ta hiểu.”
Nợ thì trả tiền, thiếu mệnh đền mạng. . . . . .
Cho nên, hắn muốn mạng của cha cô sao?
Tinh Thần bỗng trừng lớn mắt, kinh hãi hỏi: “Các người rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận mà ra thế này?”
Phó Hoành vẫn không trả lời, vòng tay lại đem cô ôm vào lòng thật chặt.
Tinh Thần ở trong lòng hắn, toàn thân đều phát run, cũng thể nói thêm lời nào nữa.
Khí trời ấm dần, trừ màu sắc diễm lệ của Tulip tranh nhau nở rộ, còn có các loại hoa cùng cây cối trải rộng phố lớn ngõ nhỏ, đầu cành những cánh hoa chi chít, mây nhè nhẹ bay, gió nhẹ thổi qua mặt, cánh hoa tuyết rơi đầy trên mặt đường, đưa mắt nhìn ra xa là cả một biển hoa.
Chạng vạng, đã cởi ra những bộ quần áo dày cộm nặng nề của mùa đông, hưởng thụ ánh sáng rực rỡ của mùa xuân, Tinh Thần mặc chiếc áo len cổ lọ màu thuốc lá, mặc quần dài đang đi ô tô từ vườn hoa ra.
“Trợ lý Chủ Tịch Cổ Thị Phó Hoành tiên sinh đang nghỉ phép ở Ottawa” Tin tức như thế một khi bị truyền thông đưa ra ánh sáng liền khó có thể tránh khỏi bị người Hoa ở đây biết. Thương hội Đài Loan ở Ottawa nhiệt tình mời, mặc dù nhiều lần từ chối nhưng thỉnh thoảng thịnh tình đối phương khó chối phải đi xã giao một vài lần.
Buổi trưa hôm nay sau khi Phó Hoành ra cửa, Tinh Thần đi một chuyến đến hiệu sách sau đó đi xe đến B&B .
"Hả, Oh! My God! Sissi thân yêu, thật là bạn sao?”
Cô đứng ở dưới lầu của công ty nhìn Marri vô cùng vui mừng, vội vã chạy xuống lầu, chạy tới ôm lấy cổ cô.
Cả một buổi chiều, họ ngồi cùng nhau, cùng nhau trò chuyện. Marri nói cho Tinh Thần biết cô cũng sắp cùng Peter kết hôn. Nhìn trên mặt khuôn mặt của bạn đầy hạnh phúc, từ đáy lòng Tinh Thần cũng thấy hạnh phúc với bạn.
"Sissi, bạn sẽ ở lại chỗ này sao? Anh trai mình thường nhắc tới bạn….Chúng mình vẫn luôn luôn hoan nghênh bạn trở lại.” Marri nói như vậy.
Tinh Thần nhớ những lời Marri nói trên mặt lộ nụ cười nhàn nhạt.
Lái xe ô tô vào nhà, cô chợt dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía chiếc xe đang đứng ở cổng chính, có một người đàn ông đang đứng cạnh xe….Hiển nhiên là người đàn ông già người Phương Đông này đang chờ chủ nhân ngôi nhà trở về.
Ông nhìn cô mỉm cười thân thiện, sau đó bước tới gần cô.
"Cổ tiểu thư, ta họ Phó." Ông gật đầu với Tinh Thần: “Là cha nuôi của A Hoành.”
"A, ngài khỏe chứ." Tinh Thần lập tức hiểu được, vị quản gia cũ của Cổ Gia, có phẩm chất giống như những vị quản gia nước Anh, cẩn thận, trấn định, trung thành cùng bảo thủ.
Sau khi vào nhà, Phó quản gia ngồi trên sofa ở phòng khách, cầm ly trà thơm uống một ngụm, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Mời ngồi đi, Cổ tiểu thư, ta có chuyện cần nói với cô.”
Tinh Thần dạ một tiếng, ngồi vào ghế sofa đối diện.
"Ta đọc báo mới biết là A Hoành đã kết hôn rồi, nhưng ta không nghĩ tới nó sẽ lấy cô.” Phó quản gia quan sát cô gái trẻ tuổi trước mặt, “Nói một cách khác là ta không nghĩ nó sẽ lấy con gái nuôi của Cổ Thế Xương….A hay là con gái ruột?”
"Thật xin lỗi." Tinh Thần thấp giọng nói lời xin lỗi, mặc dù cô cũng không lâu mới biết chuyện này, nhưng lai cảm thấy cần thiết phải nói lời xin lỗi với người đàn ông này.
Khuôn mặt nghiêm túc của Phó quản gia có chút hòa hoãn, ngẩng đầu lên quan sát xung quanh phòng: “Không biết cô đã biết chưa? Ngôi nhà mà hai người ở Đài Loan thật ra là căn nhà mà cha mẹ A Hoành để lại. Khi còn bé A Hoành ở đó cho đến khi phá sản. Mấy năm trước nó ở Canada mới trở về mua lại.”
Tinh Thần nghe mới hiểu lại sao ngôi nhà và cả khu vườn hình như rất quen thuộc với hắn, như kiểu hắn đã rõ như trong lòng bàn tay, cực kỳ quen thuộc. Thì ra là khi còn bé đã ở đó, là nhà của hắn.
"Chuyện hiện giờ, ta đoán theo cá tính của A Hoành nó chắc chắn sẽ không nói. Mà chắc cô cũng đầy nghi vấn rốt cuộc giữa nó và lệnh tôn rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì?”
Tinh Thần ngập ngừng gật đầu, nhìn lão quản gia đưa ra một cái cặp da, lấy ra hai vật sau đó mở ra trước mặt.
Đó là hai tờ báo cũ, đã rất lâu năm, trên đó còn nổi lên những vết ố cũ kỹ, trong đó trang đầu giật tít một mẩu tin tức: "Rạng sáng ngày tháng , chủ tịch tập đoàn Viễn Hành Trình Viễn Phàm đã từ lầu cao của công ty nhảy lầu tử sát. Cảnh sát đã loại bỏ nghi vấn giết người, nghe nói, Trình Viễn Phàm sau khi bị phá sản, lại nhận được tin tức tiền bạc phi pháp bị phía điều tra tịch thu hết, lại bị kiểm sát Đài Nam hạn chế xuất cảnh….”
Một tin tức khác cũng ở trên trang nhất tờ báo khác: "Chiều ngày tháng , bởi vì Trình Viễn Phàm chủ tịch Tập Đoàn Viễn Hành phá sản mà nhảy lầu tử sát, vợ của ông ta là Hứa Huệ Nhã đã uống thuốc độc tự vẫn, căn cứ vào thông tin cho biết, Trình phu nhân đã có mang năm tháng….”
Sống lưng của Tinh Thần lạnh một hồi, trong lòng bỗng nhiên khẩn trương, cô bèn rời mắt khỏi hai tờ báo, không đành lòng nhìn lại.
"Một nhà bốn người, ngắn ngủn mấy ngày đã chết ba, còn dư lại đứa con trai mười hai tuổi không nơi nương tựa không còn cách nào khác là phải đưa đến cô nhi viện.”
Phó quản gia than tiếc nói: “Cô nên hiểu, A Hoành chính là con trai của Trình gia, lúc ấy ta vì quen biết với cảnh sát Viễn nên nghe được chuyện này. Thầm nghĩ đứa bé kia tuổi cũng bằng thiếu gia, không bằng nhận nuôi nó, đưa về Cổ Gia cũng tốt. Thiếu gia cũng sẽ có bạn….”
"Trên thế giới có một số việc không tài nào hiểu nổi, ai sẽ nghĩ tới hung thủ hại cả nhà A Hoành là kẻ thù mưu hại cả nhà Thiếu gia chứ?”
"Cha của A Hoành lúc ấy muốn một lòng phát triển Viễn Hành lớn mạnh, liền tìm một đối tác làm bạn. Không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, trong vòng hai năm ngắn ngủi đem Viễn Hành móc rỗng hết. Cha của A Hoành bất đắc dĩ tuyên bố phá sản, nhưng biết vì tài sản phi pháp bị phía điều tra thu giữ nên bị đả kích quá lớn đã lấy cái chết để đổi lấy sự trong sạch. Không nghĩ đến mẹ của A Hoành cũng đi theo…”
Cả lòng cô tan nát, đau đớn từng đợt đánh vào khiến cô như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức cô không tự chỉ mà phát run, vẫn yên lặng nghe lão quản gia kể tiếp.
"Đối tác kia chính là Cổ Thế Xương, vì lúc ấy hắn đang nhậm chức ở Cổ Thị nên vẫn vô cùng sạch sẽ. Không để lại dấu vết gì ở Viễn Hành. Cho đến khi cha mẹ A Hoành qua đời xong, lòng hắn có quỷ nên mới xin lão gia ra nước ngoài phát triển để phân tán sự chú ý. Nếu như không phải sau lại hại lão gia cùng phu nhân tai nạn qua đời, hắn lại tham sản nghiệp của Cổ Thị nên trở lại Đài Loan, trùng hợp bị A Hoành lần ra dấu vết thì chỉ sợ là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt thôi.”
"Vì đối phó với Cổ Thế Xương, A Hoành và Thiếu gia đã tỉ mỉ bày ra thật lâu. Bọn họ làm rất tốt, Cổ Thế Xương không còn đường mà ngóc đầu dậy. À, đúng rồi, còn vị Mullen Na, theo ta được biết, chuyện khi cô ra khỏi sân bay liền bị người bắt đi dính dáng đến bà ta.”
Phó quản gia nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt đang ngồi ở đối diện, khuôn mặt vô cùng khiếp sợ, trầm giọng nói: "Cổ tiểu thư, cô hiểu chưa? A Hoành huyết hải thâm cừu không thể không báo, coi như nó không báo thì thiếu gia nhà ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, bọn chúng đã làm chuyện xấu quá nhiều….Nhưng cô là người kẹp ở giữa, làm sao bây giờ? Cổ Thế Xương dù có xấu xa đến mấy cũng là cha ruột của cô, chẳng lẽ cô trơ mắt nhìn A Hoành đuổi tận giết tuyệt hắn sao?”
Tinh Thần chợt ngẩng đầu, cắn chặt môi, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn vị quản gia này.