Đêm đó hắn liền gọi điện thoại tới, nội dung rất đơn giản, mấy lời ít ỏi liền trực tiếp ra lệnh: "Ngày mai quay về Đài Loan."
Cô không biết nguyên do, còn đắn đo không hiểu, ngập ngừng hỏi: "Có thể. . . . . .chậm lại mấy ngày được không?"
"Chậm mấy ngày?" Hắn tức giận châm chọc cô: "Không bỏ được người đang theo đuổi em sao?"
Cô lúc này mới chợt hiểu ra hắn vì sao lại tức giận, vội vàng giải thích: "Không phải vậy, anh hiểu lầm rồi, Banting đã có bạn gái, tôi và anh ấy không có gì cả...."
"Tôi không hiểu lầm điều gì?" Hắn hừ lạnh một tiếng, cắt đứt lời giải thích của cô: "Bằng việc em đã dối tôi bấy lâu nay, em cảm thấy tôi có thể tin sao?"
"Thật xin lỗi, tôi đồng ý ngày mai tôi sẽ ra máy bay luôn, anh không cần phải tức giận." Cô gấp gáp đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Nói là lập tức trở về, nhưng không kịp nổi, bởi cô phải đến thị trấn nhỏ cách Ottawa không xa để chào từ biệt lão Ruth đã về đây nghỉ hưu, buổi chiều đến phòng làm việc nộp đơn từ chức, đối mặt với cái nhìn khó hiểu của đồng nghiệp nhưng vẫn quyết tâm cắn răng không để ý đến.
Banting vì công tác đi Tây Ban Nha, không biết tin tức cô sẽ đi, Marri hết sức ngạc nhiên lần nữa dò hỏi: "Sissi, bạn thật muốn rời Canada sao?"
Tinh Thần gật đầu, áy náy kéo tay cô: "Thật xin lỗi Marri, mình phải đi."
"Vậy. . . . . ." Marri lại hỏi: "Bạn định về Đài Loan sao?"
"Ừ." Cô gật đầu một cái.
"À." Meri nhìn cô, hiểu rõ cười một tiếng, "Là bởi vì bạn trai bạn ở đó sao?"
Vẻ mặt cô cứng đờ, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Hắn không phải là bạn trai của mình."
"Bạn đừng gạt mình." Meri nhún nhún vai, "Trước kia mình thấy thuốc tránh thai khẩn cấp để trong túi bạn......."
Tinh Thần bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu.
Quan hệ giữa cô và Phó Hoành khá đặc thù cho nên cô vẫn luôn cẩn thận. Vừa mới bắt đầu đã rất tự giác mua thuốc tránh thai, cho đến một lần hắn thấy cô uống thuốc, không biết hắn bị chạm phải dây thần kinh gì tự nhiên tốt bụng bảo thuốc đó đối với thân thể không tốt. Còn tỷ mỉ hỏi thăm về chu kỳ kinh nguyệt của cô có đều hay không. Từ đó về sau, trừ kỳ an toàn, hăn luôn áp dụng biện pháp hoặc xuất ra bên ngoài. Sau đó hắn về nước, thỉnh thoảng mới gặp nhau lại càng không cần lo lắng về vấn đề này. Nếu không dựa vào tinh lực tràn đầy của hắn đã sớm làm ra bao nhiêu sản phẩm ngoài ý muốn rồi.
"Không sao mà..., đừng thẹn thùng, mọi người đều là người lớn, nói về tình yêu, hay làm chuyện đó cũng là bình thường thôi." Marri nhìn dáng vẻ giống như biết lỗi của cô mà không nhịn được bật cười hì hì, vẫn còn đang suy đoán cơ đấy. "Lễ Noel năm ngoái mình đến nhà hát thì thấy bạn và bạn trai đang đứng chung một chỗ, bạn còn không thừa nhận, thị lực của mình rất tốt đó nha, sao có thể nhìn lầm được."
Tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm! Cô hiểu Sissi tuyệt đối không phải là cái loại quan hệ lăng nhăng, trừ bạn trai ra sao có thể cùng người đàn ông khác thân mật.
Marri nhớ lại đêm Giáng Sinh đó, cô và bạn trai Peter đến nhà hát Parry Montagny xem "Floyd Suzanna", ra về tinh mắt để ý trong dòng người thấy Sissi.
Họ cách rất ca, nhưng cái áo choàng và mái đen, hình dáng xinh đẹp mang đậm nét Phương Đông làm sao cô có thể nhận nhầm?
Xa xa, Marri thấy Tinh Thần mặc áo khoác ngoài màu đen, quàng chiếc khăn bông ba màu nàng rất xinh đẹp bị một người đàn ông cũng mặc áo khoác đen ôm chặt vào trong ngực. Nhìn vóc người cao cao của người đàn ông kia hẳn giống như hạc giữa bầy gà, dù không thấy rõ mặt nhưng Marri chắc chắn hắn cũng là người Phương Đông.
Thật sự là đẹp đôi à! Người đàn ông Phương Đông này anh khí bức người che chở cô gái bé bỏng trong lòng một cách cẩn thận để cho cô gái không bị dòng người chen lấn xô đẩy vào. Hành động đó cũng đủ khiến cho người ta nảy sinh cảm giác hâm mộ ngọt ngào.
Nhưng Sissi vẫn kín như bưng, dù có thế nào cũng không nói tên kia là thần thánh phương nào. Marri tận đáy lòng thấy buồn thay cho anh trai mình, nghĩ lại, theo đuổi người ta như thế mà không biết tình địch là ai thì làm sao chiếm được trái tim người đẹp đây?
"Mặc dù mình không đành lòng xa bạn nhưng mình càng hy vọng bạn hạnh phúc. Sissi nhớ nha, nếu bạn trai bạn đối xử không tốt với bạn thì hãy rời khỏi hắn và trở lại B&B, chúng mình vĩnh viễn hoan nghênh bạn."
Marri ôm cô thật chặt, lưu luyến chia tay, nước mắt rớt mãi không thôi.
Chào tạm biệt mọi người xong, quần áo vẫn còn để trên giường, đồ đạc vẫn còn nằm la liệt dưới đất chưa thu dọn xong Tinh Thần liền nghe tiếng chuông cửa phòng kêu không ngừng.
Vừa mở cửa, thấy khuôn mặt thâm trầm kia cô lập tức ngây dại. Hắn đã tới cửa bắt cô trở về.
"Tiểu lừa đảo, dám cho tôi đợi đến hai ngày?" Phó Hoành một tay nắm lấy cô gái đang ngây người như phỗng kéo vào trong ngực, đi vào trong rồi thuận tiện đá cửa, hung hăng đẩy cô vào tường trừng trừng mắt nhìn cô.
Tinh Thần kinh ngạc nhìn hắn, co rúm lại một chút trong đầu liền lóe lên không biết dũng khí từ đâu tới liền đưa tay ôm lấy cổ hắn, chui vào lồng ngực hắn. Cái miệng nhỏ nhắn run run hôn lên môi hắn, lên khuôn mặt đang xanh mét kia.
Trong lòng cô biết, hắn thích thậm chí là mê luyến thân thể của cô, dưới tình thế cấp bách dứt khoát cả người thông suốt tìm đường sống, trước hết phải trấn an tên đàn ông đang tức giận này đã, qua cửa ải này nói sau, nhưng mà, nhưng......
"Chỉ có cách này?" Hắn không khách khí chút nào nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một tay khác kéo lấy mái tóc dài, nhìn cô đau đến nhe răng trợn mắt mà hắn vẫn lạnh lùng nói: "Đã muộn!"
Phó Hoành thật đã quá tức giận rồi, hắn đã quyết lạnh lùng với cô, ngay cả cô chủ động cầu hoan cũng làm như không thấy.
Nhiều lần lừa gạt hắn, coi hắn là kẻ ngu sao?
Sissi thân yêu của tôi? Tên Banting kia rõ ràng với cô còn chưa hết hi vọng, hắn cũng chưa từng gọi cô như vậy mà đã để tên đàn ông khác nhanh chân đến trước rồi!
Như vậy là sao? Cô xem hắn là gì? Hắn quyết tâm không thèm để ý đến cô, đơn phương chiến tranh lạnh.
Tinh Thần bắt đầu sợ hãi, bắt đầu gấp, bắt đầu ý thức được mình hoàn toàn chọc giận hắn.
Trước kia hắn tức giận cũng không phải không đụng tới cô, cùng lắm thì trên giường chịu khổ một chút, nhưng giờ hắn đến cả đụng cũng không thèm, còn kiên quyết phân giường ngủ....,
Nếu như hắn thật không cần cô, cô còn chưa chuẩn bị xong để đón một ngày như thế này, làm sao đây?
Chẳng những Tinh Thần không nghĩ tới mà ngay cả Phó Hoành cũng không thêt nhận ra hắn dù có lạnh nhạt với cô bao nhiêu thì cũng không thể ngăn cản được mình thương xót lấy cô.
Ở trên máy bay trở về Đài Nam, ngoài cửa sổ từng tầng mây thật dày bị ánh mặt trời chiếu qua, dưới ánh mặt trời thật màu vàng tựa như bức họa xinh đẹp.
Hắn đang lật xem tuần san Kinh tế Tài chính mới nhất, cô gái bên cạnh vì tối qua lo lắng nên không ngủ được, vừa lên máy bay liền ngủ gà ngủ gật, ngoẹo đầu về một bên rồi nằm lên vai hắn.
Cánh tay đang giở quyển báo liền dừng lại, như sợ quấy rầy cô, một lát sau hắn quay đầu sang nhìn một chút. Cô đã tựa đầu lên vai hắn ngủ say, lông mi thật dài khép chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cảm giác toàn tâm toàn ý tin cậy như vậy chưa từng có.
Trái tim hắn nóng lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đang xõa ra như rong biển, cô vẫn ngủ say như cũ, đôi môi hồng khẽ nhếch lên mê sảng. Chẳng lẽ đang nằm mộng
Hắn nghiêng tai, lẳng lặng nghe, nghe cô lầm bầm gọi: "Dì Hồng. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Một lát sau, lại cúi đầu nức nở nghẹn ngào một tiếng: "Anh không cần tức giận...."
Không đầu không đuôi nhưng hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Hồi lâu, hắn quay đầu hôn lên trán cô một cái
Trở lại Đài Nam, Tinh Thần bị Phó Hoành dẫn về căn nhà này. Để hành lý xuống, cô tò mò ngồi trong vườn bên cạnh chiếc ao nhỏ nhìn đàn cá chép được nuôi bên trong.
Những con cá này màu sắc sặc sỡ, vảy hoa lấp lánh, chơi đùa nhau trong nước giống như những viên ngọc phát sáng vậy. Hắn nhìn thấy cô nhìn chúng không chớp mắt liền cùng ngồi xổm xuống chỉ cho cô, chỉ vào từng loại cây nói cho cô biết đâu là cây thông hoàng kim, đâu là thủy đức sơn xuy, đâu là ngân la hán và thu thúy.
Nhìn lũ cá, lại nhìn một chút những cây cảnh kia, nghe hắn nói có vẻ như nơi này cự kỳ quen thuộc với hắn, tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
"Về sau em có thể cho lũ cá này ăn, bọn nó không kén chọn đồ ăn đâu." Hắn liếc nhìn cô một cái, "Mà sao em nuôi thế nào cũng không béo vậy? Tôi bỏ đói em sao?"
Cô cảm thấy khó nói, xem chừng hắn không có ý gì khác mới hỏi: "Tôi sẽ ở đây sao?"
"Ừm." Phó Hòanh đứng lên đi vào nhà.
Cô vội vàng đi theo, "Ngày mai tôi có thể đi thăm dì Hồng chứ?"
"Ừ." Hắn rất sảng khoái đáp ứng.
Cô xin tiếp: "Tôi. . . . . . Tôi còn muốn đi tìm một công việc, có thể không?"
Hắn dừng bước, tựa hồ suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu đáp ứng.
"Nhưng. . . . . ." Hắn xoay người định cảnh cáo cô, lại kinh ngạc nhìn cô kích động cắt đứt lời của hắn: "Tôi hiểu biết rõ, tôi bảo đảm ngoan ngoãn, gây ra phiền toái cho anh!"
Hắn khẽ quay sang một bên, làm bộ như không nghe thấy, che dấu nụ cười bên khóe miệng.
Ngày hôm sau đến viện điều dưỡng thăm dì Hồng, so với lần trước cô đến đã tốt hơn nhiều, mặc dù dì không nhớ được điều gì nhưng mỗi khi cô đến sẽ thả một ngôi sao bằng giấy vào tay dì, thấy nó dì sẽ lẩm bẩm gọi: "Tinh Tinh."
Từ viện điều dưỡng ra, Tinh Thần bắt đầu hành trình của mình. Cô ở đại học Maila Ji học thiết kế trưng bày, đây vốn không được xem là một nghề mà chỉ xem là nghề tay trái, nhưng có nhiều người nổi tiếng từng bắt đầu từ đây. Tinh Thần thích nghề này, cô thích phối hợp ánh đèn cùng hiệu ứng thị giác làm người ta quên đi cảm giác về không gian và thời gian, khiến cho người ta nhìn đến sản phẩm mà lưu luyến không rời, cảm giác đó cực kỳ tuyệt vời.
Cô từng nghe nhà thiết kế Martinson, là người sáng tạo ra một nhãn hiệu trang sức xa xỉ nói: "Nhà thiết kế trưng bày không có nghĩ là cầm quần áo mặc lên manocanh hay người mẫu mà phải sáng tạo ra linh hồn cũng sinh mang sản phẩm."
Trong quá trình học, cô không chỉ phải hiểu rõ về trang phục, chất liệu, công nghệ thiết kế cũng phải học, còn phải học thiết kế trên bản thảo, rồi không ngừng áp dụng lên mô hình. Cô học nhận biết về kết cấu không gian, hiệu ứng ánh sáng, phân tích hiệu ứng với các giác quan, còn phải hiểu về cách loại bóng đèn, tìm kiếm tài liệu thích hợp.
Cô vẫn luôn vì mục tiêu là nhà thiết kế trưng bày nổi tiếng mà nỗ lực, mặc dù quá trình đó không đơn giản.
Vì cô tốt nghiệp đại học nổi tiếng và từng làm việc ở B&B, cho nên Tinh Thần nhanh chóng được công ty "Kerry Faludi" một công ty nổi tiếng độc quyền về bán đồ trang sức nhận hồ sơ ứng tuyển.
Kerry Faludi là những chuỗi cửa hàng trang sức tại Mỹ, kinh doanh các mặt hàng nữ trang cao cấp, chuyên tuyển lựa những sản phẩm thượng thừa, sặc sỡ lóa mắt, cao cấp hoa lện, chế tác vô cùng khéo léo, rất được lòng những phụ nữ giới thượng lưu.
Tinh Thần rất vui vẻ, vì tập trung chuẩn bị cho lần dự tuyển này mà vô cùng khẩn trương bận rộn.
Từ cửa sổ tầng ba nhìn xuống khu vườn kiểu Nhật thật tĩnh lặng yên bình, có hương hoa, có cá bơi trong nước tạo ra những tiếng động nho nhỏ khiến cho nơi này tràn ngập không khí trong lành. Đèn đường ở xa xa lóe lên, ngay cả sao ở trên trời cũng tinh nghich nhấp nháy, màn đêm đã hoàn toàn bao phủ.
Nơi này ban đêm thật yên tĩnh, tắm rửa xong Tinh Thần mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài còn ẩm ướt xõa xuống, cô ngồi nghiêm túc ở bàn làm việc nhanh chóng vẽ phác thảo.Thỉnh thoảng lật xem tài liệu, khóe môi vẫn cong lên, vui vẻ như con chim nhỏ, chỉ kém chút là sẽ hát lên.
Trên tờ giấy trắng, cô rà bút theo từng nét vẽ, qua những đường con cong, đường thẳng, nét lớn, nét mảnh, từ cạn đến sâu, từng nét vẽ tinh tế, có chiều sâu và đầy sáng tạo.
Lúc này, sau một ngày đã xử lý xong công việc, thay quần áo ngủ thoải mái, người đàn ông từ thư phòng tầng hai đi ra để lên lầu ba, tựa cửa nhìn thấy bóng lưng cô đang chăm chỉ làm việc. Qua một hồi lâu, nhìn cô vẫn không có ý định nghỉ, Phó Hoành mới đưa tay gõ cửa, mở miệng thúc giục: "Sao còn chưa đi ngủ?"
"À, tôi sẽ vẽ xong ngay." Cô sợ hết hồn, xoay nửa người lại, đôi mắt sáng so với sao còn sáng hơn, mái tóc dài bồng bềnh theo động tác của cô mà rơi nhẹ xuống bờ vai.
Nha đầu này đang làm cái gì? So với hắn còn bận hơn sao?
Phó Hoành cau mày, nhìn đồng hồ trên tường nhắc nhở: "Đã hơn mười hai giờ, ngày mai em không muốn đi phỏng vấn sao?"
"Tôi một chút nữa là xong." Ánh mắt trong suốt đầy vẻ khẩn cầu nhìn hắn: "Ngày mai tôi phải nộp bản thảo cho chủ quản, tôi muốn sửa lại thật tốt, anh đi ngủ trước đi...Có được không?"
Hắn chắc là không đồng ý rồi. Mỗi đêm hắn đều ôm cô ngủ giống như đã trở thành thói quen, mỗi ngày bất kể sớm hay muộn hắn đều trở về nhà. Mà cô sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn.
Hiện tại, lại bảo hắn đi ngủ trước? Hình như cảm thấy có phần chột dạ, âm thanh cô càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, lúc Tinh Thần cho rằng hắn không đồng ý chợt nghe hắn bảo: "Ừ" một tiếng, cô nhanh ngẩng đầu lên thì hắn đã xoay người đi rồi.
Tinh Thần thở ra, tiếp tục vùi đầu vào bản vẽ.
Chờ cô làm xong thì cũng đã một giờ sau, cô cảm thấy eo mỏi lưng đau nhưng trong lòng lại cực kỳ sung sướng. Cô duỗi lưng một cái, dọn dẹp cái bàn xong sau đó xuống lầu rón rén vào phòng ngủ chính tầng hai.
Trong phòng ngủ, ánh đèn ngủ mờ mờ, trên giường người đàn ông đẹp trai đang ngủ say, tựa hồ như đã ngủ rất sâu.Tinh Thần chỉ sợ kinh động hắn, nhẹ nhàng thả dép ra, từ từ bò vào giường.
Mới vừa vén một góc chăn lên, còn chưa kịp nằm xuống thì hắn mở mắt ra, không thèm nhìn đến cô: "Đã xong?"
"Vâng." Cô vội vàng cười nhăn mặt, âm thanh ngọt ngào nịnh nọt: "Thật xin lỗi đã đánh thức anh."
"Lại đây." Hắn nói.
Tinh Thần nghe lời chui vào chăn, rồi chui vào ngực hắn, dán vào thân thể người đàn ông đang nóng như lửa, trong lòng thầm kêu khổ.
Không thể nào! Ngộ nhỡ hắn mà giày vò cô thì sợ rằng ngày mai cô sẽ trễ mất.
Đang suy nghĩ, môi của hắn liền hôn lên môi cô, cái lưỡi ướt át khẽ liếm lấy dụ dỗ cô mở miệng ra.
"Ưm. . . . . ." Hắn cường thế khiến cho cô mở miệng ra, nụ hôn dày đặc phủ xuống.
Bàn tay nóng bỏng đã đặt lên ngực cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà cọ cọ đỉnh nhũ nhạy cảm....Đang lúc nghĩ hắn sẽ tiếp tục làm thì hắn lại ôm cô lại tìm tư thế thoải mái nhất của hai người mà ngủ.
Thấy cô nằm ở trong ngực ngước đầu lên nhìn hắn nghi ngờ, Phó Hoành nhíu mày, đưa tay tắt đèn, thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại, ngủ!"
Hả? Trong bóng tối, cô không nhìn thấy ánh mắt hắn, lại nghe hắn nói: "Nếu không ngủ tôi sẽ cho em sáng mai không đứng nổi."
Đây là uy hiếp sao? Cô vội nhắm chặt mắt, phát hiện bàn tay của hắn vẫn còn cầm lấy ngực cô nhưng chỉ là nắm lấy mà thôi, không có ý định nào khác. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm, rất nhanh ngủ vùi ở trong ngực hắn.
Hôm sau cô tới công ty Kerry Faludi cùng các ứng cử viên khác, đem bản thiết kế ưng ý nhất giao cho người phụ trách thi tuyển lần này là Emma vốn là người Mỹ, sau đó tràn đầy hi vọng mong chờ kết quả.
Đang lúc chờ đợi, cô đến toilet một chuyến, vừa mới vào thì hai cô gái là quản lý cao cấp của Kerry Faludi cũng tiến vào, hai người vừa soi gương trang điểm vừa tán gẫu.
"Jennifer, gần đây có gặp chàng trai nào để cho cô xiêu lòng không?" Enma cười hỏi.
Đến từ Singapore, Jennifer nhún nhún vai, "Bây giờ còn có đàn ông tốt sao? Sợ rằng đều chết sạch thôi."
"Làm sao có thể bi quan như vậy?"
"Enma thân yêu, nếu cô bằng tuổi tôi thì cũng sẽ nghĩ vậy thôi."
"Ha ha, có thật không?"
Trong này, Tinh Thần vô cùng lúng túng, ý thức tình cảnh hiện tại mình đang vô tình nghe lén, đang muốn đẩy cửa đi ra thì đột nhiên nghe hai cô nói chuyện về cuộc tuyển chọn lại càng thêm lúng túng, muốn đi cũng không xong.
Chỉ nghe Jennifer vừa tô son môi, vừa nói: "Đúng rồi, lần này ứng cử viên thiết kế trưng bày có kết quả chưa?"
Enma thong thả ung dung đem phấn dặm lên mặt, gật đầu một cái: "Có."
"Là ai?"
"Là vị Trần tiên sinh, tốt nghiệp thiết kế từ NewYork." Jennifer hiếu kỳ nói: "Why? Cái tên gọi là Davy ẻo lả?"
Enma gật đầu nói: "Ừ."
Jennifer vô cùng nghi ngờ hỏi: "Sao lại là hắn? Tôi nhớ có cô bé rất có tài, hơn nữa bản thiết kế rất mới mẻ."
Enma chợt nhíu mày: "À? Có phải cô gái gọi là Cổ Tinh Thần?"
Jennifer gật đầu lia lịa: "Đúng đúng! Chính là cô gái cô gái này, tại sao lại không chọn cô ấy?"
"Đó là bởi vì lãnh đạo trực tiếp của chúng ta là Barbara hôm qua đặc biệt giao phó cho tôi rằng phải loại cô bé kia."
"Sao cơ?"
"Barbara là bạn thân của tiểu thư Cổ Lệ Sa, cô nghe rồi chứ. Nhưng hiện tại là cấp dưới."
"Oh, Cổ Lệ Sa tiểu thư à, hình như bạn trai trước đây của cô ấy là một người mẫu nổi tiếng, vị tiểu thư này bạn trai nào cũng là người đẹp trai hết à."
"Vậy sao? Tôi chỉ biết là bạn trai mới nhất của cô ấy mới có lai lịch khủng nhất, đây mới thật là người đàn ông độc thân hoàng kim."
"Hả? Là ai?"
"Chính là vị Phó tiên sinh ở Tập Đoàn Cổ Thị."
"Oa! Là vị trợ lý tổng giám đốc kia sao? Chậc chậc, vậy thì so với những tiền nhiệm bạn trai trước của Cổ tiểu thư đẹp trai hơn nhiều!"
"Không sai, bạn trai ưu tú như vậy thật là khiến người hâm mộ à!"
Enma cảm thán xong lại nói về đề tài trước: "Cho nên về chuyện phỏng vẫn ứng cử viên, Barbara đã nói phải loại ngay Cổ Tinh Thần tuyệt đối không được nhận cô gái này."
Jennifer ngạc nhiên nói: "Có gì liên quan ở đây?"
"Bởi vì Cổ Lệ Sa từng nói cô gái kia chính là người gia đình họ nhận nuôi từ cô nhi viện."
"Hóa ra là thế này, nhưng đó chẳng phải là mối quan hệ tốt sao?"
Enma cười lạnh một tiếng, trong miệng mang theo khinh miệt mãnh liệt: "Sẽ không biết được vài người có nhân phẩm bất lương thì mãi mãi không thể trở thành quý tộc."
Jennifer kỳ quái hỏi: "Tại sao lại nói như vậy? Bản thân cô gái này có vấn đề gì à?"
"Đúng vậy, nghe Lệ Sa nói, mẹ ruột con bé kia là một kỹ nữ, vốn là xuất thân cũng không tốt đẹp gì, nhưng từ nhỏ đã hay dối trá. Sau khi được nhà cô ấy nhận nuông lại càng nói láo, thích trộm vặt, đã từng trộm trang sức của mẹ cô ấy. Khi lớn lên còn muốn quyến rũ anh trai của Lệ Sa. Cho nên giờ cô ta ở Đài Loan, mẹ Lệ Sa là Mullen Na nhất quyết không cho cô ta về nhà ở, chỉ sợ cô ta sẽ làm cái chuyện vô sỉ nào khác truyền ra ngoài."
"Hoá ra là như vậy! Thật thể tin, dáng dấp xinh đẹp, khí chất lại tinh khiết như vậy, chả trách mà người ta có câu: "Đừng trông mặt mà bắt hình dong."Chỉ sợ vị Cổ tiểu thư kia là vậy."
"Yes! Men cannot be judged by their looks!"(Đàn ông không nên đánh giá những người như vậy qua ngoại hình của họ.)
Tinh Thần đứng ngơ ngác, đứng đơ người thật lâu, hai người kia rời đi lúc nào cũng không biết. Tay của cô nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay đem đến hàng loạt đau đớn. Trong lòng chợt trống rỗng, một đường lạnh lẽo từ bàn chân vọt thẳng lên đầu.
Cô vẫn luôn luôn cố gắng sống như những bông hoa dại trong rừng rậm, dù trong ánh sáng yếu ớt, không có ai yêu thương vẫn cố gắng kiên cường mà sống dù là bị vứt bỏ. Nhiều năm như vậy cô từ từ học kiên cường nhẫn nại để có thể vươn lên trong nghịch cảnh, cô vẫn tin tưởng có một ngày cây hoa dại sẽ vươn lên lách ra được những bụi cây âm u để đón ánh sáng mặt trời.
Nhưng đã nhiều năm người đàn ông kia vẫn không chịu thả cô ra, thậm chí ngoài tên đàn ông kia càng có nhiều người còn muốn làm cho cô không sống nổi hơn nữa.
Mặc dù cố không muốn khóc, nhưng chua xót vẫn xông lên cổ họng, Tinh Thần mê man nghĩ, tại sao sống lại có thể mệt mỏi như vậy......