Quyền Chủ Ngọc Ấn

chương 7: bạch khô lâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng Thích Đà Không vừa thốt dứt câu, thì ngay ngọn giáo Bạch Khô Lâu đã xuất hiện một người vận thụng y có mũ trùm đầu. Màu xám của chiếc áo thụng trông như trang y của gã thần chết dưới A tỳ, sự xuất hiện của người đó những tưởng như vừa chui lên tù dưới đất.

Vừa toan phát lạc chiêu công, Pháp Lạc đại sư buột thu hồi công lực nhìn Bạch Khô Lâu. Pháp Lạc đại sư niệm Phật hiệu rồi nói :

- A di đà Phật. Thí chủ cũng định xen vào chuyện này?

Bạch Khô Lâu đặt tay lên chiếc đầu lâu. Đôi thần nhãn sáng ngời rọi vào mắt Pháp Lạc đại sư. Y cất giọng the thé, nửa nam nửa nữ.

- Trong võ lâm giang hồ, nhị vị cao tăng xếp Bạch Khô Lâu này vào hắc đạo hay chính đạo.

Câu hỏi quá đột ngột của Bạch Khô Lâu khiến Pháp Lạc đại sư lúng túng không biết trả lời như thế nào.

Pháp Quả hòa thượng lên tiếng thay Pháp Lạc :

- Chính đạo võ lâm không thể có Bạch Khô Lâu. Trên giang hồ ai mà không biết Bạch Khô Lâu là một đại ác ma chứ.

Bạch Khô Lâu nhìn lại Pháp Quả hòa thượng :

- Một câu trả lời thẳng thắn. Bạch Khô Lâu này khâm phục.

Tay vẫn xoa chiếc đầu lâu trắng hếu, Bạch Khô Lâu nói tiếp :

- Bạch Khô Lâu là hắc đạo, nhị vị hòa thượng là chính đạo, hắc đạo và chính đạo không thể hòa nhập với nhau. Có đúng như vậy không?

Pháp Quả khẳng khái đáp lời :

- Không sai.

Pháp Quả đại sư vừa thốt dứt câu thì Bạch Khô Lâu giũ nhẹ ống tay áo, rút ngọn thương có đính đầu lâu.

Pháp Lạc đại sư khẩn trương nói với Pháp Quả :

- Sư đệ cẩn thận.

Bạch Khô Lâu vừa rút ngọn trượng có đính chiếc bạch lâu, liền múa vùn vụt. Ngọn Bành Liêu Hổ quay vun vút phát ra âm thanh vi vu như tiếng sáo diều. Âm thanh kia mới đầu còn khả dĩ nghe được nhưng một lúc sau thì chẳng còn nghe được gì cả, mà nó biến thành một thứ vũ khí vô hình công vào thính nhĩ.

Pháp Quả, Pháp Lạc, Thích Đà Không lẫn Quái Thủ Thiên Tôn như không chịu nổi thứ âm thanh tà quái do Bạch Khô Lâu phát ra, bốn người đồng loạt phi thân về phía sau hai trượng để không phải nghe âm thanh kỳ quái kia nữa.

Bạch Khô Lâu ngưng múa ngọn bạch lâu trượng, nhìn Pháp Lạc đại sư từ tốn nói :

- Vừa rồi, ta chỉ mới dụng “Bạch lâu quỷ vực thanh” mới có ba thành nội lực mà các ngươi đã không chịu nổi rồi. Nếu như Bạch Khô Lâu này sử dụng mười thành hỏa hầu thì có lẽ các người sẽ bị loạn thần mất.

Pháp Lạc đại sư niệm Phật hiệu hỏi Bạch Khô Lâu :

- Tôn giá muốn gì ở bần tăng?

Bạch Khô Lâu chỉ Pháp Quả hòa thượng :

- Lão hòa thượng kia đã nói, hắc đạo và chính đạo không cùng một đường. Không chung đường, không chung thuyền thì đường ai nấy đi vậy.

- A di đà Phật. Bần tăng sẽ rời khỏi đây khi dẫn nạp vị hòa thượng kia về Thiếu Lâm. Tôn giá có đồng ý không.

- Vị hòa thượng kia là ai mà lão hòa thượng muốn dẫn nạp y về Thiếu Lâm tự?

- A di đà Phật. Y chính là Thiên Tửu Bất Túy Thích Đà Không, tội đồ của Thiếu Lâm tự.

Bạch Khô Lâu nhìn Thiên Tửu Bất Túy Thích Đà Không :

- Thích Đà Không ư? Có phải gã hòa thượng tri tăng khách chuyên hành sự phá giới Phật môn?

- A di đà Phật. Đúng vậy.

- Vị hòa thượng phá giới đó là kẻ tội của Thiếu Lâm, tất y là người của hắc đạo. Đã là hắc đạo thì chung một thuyền với ta. Người chung thuyền, chung đường thì đâu để mặc cho chính đạo muốn dẫn nạp thi dẫn nạp.

Pháp Lạc đại sư vừa nghe Bạch Khô Lâu thốt dứt câu, niệm Phật hiệu :

- A di đà Phật. Tôn giá không để cho bần tăng dẫn nạp phá giới hòa thượng?

- Tất nhiên rồi. Ý của ta như vậy, nhị vị cao tăng Thiếu Lâm cảm thấy có đủ bản lĩnh thì cứ thực hiện ý của mình.

Bạch Khô Lâu nói tiếp :

- Tại đây có ba người đều là hắc đạo. Một là Bạch Khô Lâu, hai là Quái Thủ Thiên Tôn, ba là Thích Đà Không phá giới hòa thượng. Chỉ một mình Bạch Khô Lâu thôi, nhị vị cao tăng đã khó đối phó rồi, nếu như ba tên hắc đạo cùng liên thủ, ta e rằng nhị vị cao tăng khó giữ mạng đó.

Pháp Quả nhìn qua Pháp Lạc.

Đôi chân mày của Pháp Lạc hơi nhíu lại rồi giãn ra.

- A di đà Phật. Tôn giá nói rất đúng. Vậy bần tăng xin cáo từ, có dịp sẽ diện kiến tôn giá.

Bạch Khô Lâu khoát tay :

- Nhị vị cứ tự nhiên.

Lối hành xử của Bạch Khô Lâu khiến Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng không khỏi ngạc nhiên. Bởi những lời tương truyền trong thiên hạ hoàn toàn khác hẳn với cung cách hành xử của Bạch Khô Lâu. Thiên hạ võ lâm thường kháo với nhau, một khi thấy Bạch Khô Lâu thì sẽ có máu chảy thành sông, thây chất thành núi, nhưng sự thật thì ngoài những lời đồn đãi đó. Bạch Khô Lâu xem chừng rất chuẩn mực, lại không hề có ý định đa sát, chính vì vậy mà Thích Đà Không mới ngạc nhiên.

Pháp Lạc và Pháp Quả nhìn sang Thích Đà Không, Pháp Lạc nói :

- A di đà Phật. Cửa Phật môn lúc nào cũng mở để chờ Thích Đà Không về thụ tội, giải oan nghiệp. Nếu ngươi cứ ương ngạnh không thụ tội giải oan nghiệp thì khó tránh được nghiệp quả. Ta mong ngươi sớm nhận ra điều đó.

Thích Đà Không khoát tay :

- Đà Không đã rời khỏi Thiếu Lâm vì không có cơ duyên với tu đạo của cao tăng Thiếu Lâm tự. Nhị vị sư huynh về bẩm báo với Phương trượng, hãy xem Thích Đà Không này như một ác tăng hắc đạo.

Pháp Quả trừng mắt :

- Ngươi...

Pháp Lạc cướp lời Pháp Quả :

- A di đà Phật. Pháp Quả sư đệ, chúng ta chẳng còn gì để nói với gã tội đồ Phật môn. Hãy về thôi.

Pháp Quả lườm Thích Đà Không rồi cùng với Pháp Lạc quay bước thi triển Lăng Ba Hư Bộ thoát đi.

Pháp Lạc và Pháp Quả đi rồi, Thích Đà Không mới bước đến trước một trượng đối mặt với Bạch Khô Lâu :

- Đa tạ tôn giá đã phò trợ cho Thích Đà Không này.

Bạch Khô Lâu quay mặt chỗ khác, khoát tay tợ đuổi ruồi :

- Ta chẳng phò trợ cho phá giới hòa thượng đâu. Ta và phá giới hòa thượng không ân, không nghĩa, không chút giao tình thì cớ gì phải bận tay bận chân chứ.

Lời đáp của Bạch Khô Lâu khiến Thích Đà Không sượng đến chín cả mặt. Lão ậm ự mà không thốt được lời nào.

Bạch Khô Lâu bất ngờ chỉ Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư, ôn nhu nói :

- Ta vì con người đó mới xuất hiện ở đây.

Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư lẫn Thích Đà Không trố mắt ngơ ngác khi nghe câu nói của Bạch Khô Lâu. Quái Thủ Thiên Tôn ấm ứ, chỉ tay vào ngực :

- Ngươi vì gã dị dạng quái nhân này ư?

Bạch Khô Lâu khẳng khái đáp lời :

- Không sai.

Đàn Lư ngập ngừng :

- Đàn mỗ và Bạch Khô Lâu không quen biết, sao lại vì ta chứ. Hay ngươi có ý.

Bạch Khô Lâu khoát tay :

- Ngươi đừng nghĩ Bạch Khô Lâu này giống như những hạng người khác chỉ muốn giết người.

- Thế ngươi vì Đàn mỗ là vì cái gì?

- Bạch Khô Lâu chỉ muốn hỏi Quái Thủ Thiên Tôn một vài chuyện thôi.

Đàn Lư khẳng khái buông một câu cộc lốc :

- Bạch Khô Lâu tôn giá muốn biết chuyện gì ở ta thì cứ hỏi, gã dị nhân này biết gì sẽ nói nấy nhưng ta sợ tôn giá sẽ thất vọng đó. Bởi Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư cũng không phải là hạng người tò mò tọc mạch xen vào chuyện của người khác.

- Ta không phải là người tò mò, Đàn tôn giá cũng không phải là người tò mò, tất không biết mọi chuyện của thiên hạ, nhưng có một chuyện ngươi biết mà Bạch Khô Lâu này không biết.

Con mắt của Đàn Lư nhướn lên :

- Đó là chuyện gì?

- Thời điểm này không phải là lúc đặt câu hỏi đó.

- Thế chừng nào tôn giá mới hỏi.

Bạch Khô Lâu quay lại nhìn Đàn Lư. Mặc dù đối mặt với Bạch Khô Lâu nhưng Đàn Lư vẫn không nhận biết được chân diện dung của y, bởi chiếc mũ trùm đầu được may thật khéo léo đủ che kín chân dung gã.

Bạch Khô Lâu trang trọng nói :

- Tôn giá hãy đi theo ta.

- Đàn mỗ đi theo người à. Thế còn vị hòa thượng bằng hữu của Đàn mỗ thì sao?

- Thích Đà Không hòa thượng không còn là một chú tiểu lên ba để Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư lo lắng.

Thích Đà Không nhìn Quái Thủ Thiên Tôn khẽ gật đầu :

- Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Đàn lão huynh cứ đi theo Bạch Khô Lâu tôn giá. Còn Thích Đà Không tự khắc lo liệu được cho bản thân mình.

Đà Không nhìn lại Bạch Khô Lâu :

- Bần tăng chỉ mong tôn giá xem Đàn Lư như bằng hữu của mình.

Bạch Khô Lâu nhạt nhẽo đáp lời Thích Đà Không :

- Nếu ta xem hắn như kẻ thù thì đã không để cho Quái Thủ Thiên Tôn còn đứng yên đó đâu.

Y nhìn lại Đàn Lư :

- Đàn Lư. Ngươi đi theo ta chứ?

- Đàn Lư này đi thì đi chớ gì phải sợ.

Đàn Lư nhìn lại Thích Đà Không :

- Hòa thượng hãy đến nơi hẹn trước chờ Thiếu Hoa. Đàn mỗ sẽ đến sau phó hội với hai người.

Y nhìn sang Bạch Khô Lâu :

- Chúng ta đi.

Bạch Khô Lâu cùng với Đàn Lư trổ khinh thuật băng về hướng Nam. Đi được hai dặm Bạch Khô Lâu dừng bước trước một bãi tha ma. Đàn Lư thấy Bạch Khô Lâu dẫn mình đến bãi tha ma buộc phải cẩn trọng âm thầm vận công đề khí.

Quay mặt đối diện với Quái Thủ Thiên Tôn, Bạch Khô Lâu từ tốn nói :

- Ta chỉ có một điều duy nhất muốn hỏi tôn giá.

- Đàn mỗ đang chờ câu hỏi của người.

Bạch Khô Lâu lấy từ trong tay áo thụng ra cánh “Hắc Điệp”.

- Ta muốn biết chủ nhân của cánh bướm đen này.

Nhìn cánh bướm đen trên tay Bạch Khô Lâu, con mắt lồi của Đàn Lư không ngừng chớp. Y suy nghĩ khá lâu rồi nói :

- Đàn mỗ muốn biết vì sao tôn giá lại cần biết chủ nhân “Hắc Điệp”?

- Ta không phải người dẫn tôn giá đến bãi tha ma này để nghe người hỏi. Người chỉ có bổn phận trả lời câu hỏi của ta.

Đàn Lư nhíu mày :

- Tại sao là ta, mà không phải là một người khác.

- Bởi chẳng ai biết “Hắc Điệp” là ai, ngoại trừ một người duy nhất biết được chân diện mục của Hắc Điệp.

Quái Thủ Thiên Tôn cướp lời Bạch Khô Lâu :

- Kẻ duy nhất biết được chân diện dung của Hắc Điệp là Đàn Lư?

Bạch Khô Lâu gật đầu :

- Đúng, Chỉ có Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư mới biết được chân diện của Hắc Điệp

- Tại sao cứ phải một mình ta?

- Không ai hiểu Đàn Lư bằng Hắc Điệp. Nếu tất cả mọi người xa lánh Đàn Lư bởi vì nhân dạng bên ngoài và câu chuyện ở Trung Châu thì Hắc Điệp lại rất gần với hắn. Ta có thể nói Hắc Điệp là tri kỷ của ngươi là khác. Đã là tri kỷ thì hẳn không giấu chân diện của mình.

- Xem như tôn giá phán đoán rất đúng đó. Thế tôn giá có nghĩ Đàn Lư này sẽ nói ra chân diện của Hắc Điệp không?

- Ngươi phải nói.

- Nếu Quái Thủ Thiên Tôn không nói thì sao. Tôn giá có thể buộc ta phải nói chứ?

Bạch Khô Lâu gật đầu :

- Ta sẽ buộc ngươi phải nói.

Đàn Lư bật ra một tiếng cười khô khốc. Y gằn giọng nói :

- Đây là lần đầu tiên Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư nghe một người thốt ra câu nói đó. Có lẽ kẻ thốt ra câu nói vừa rồi trên nhân sinh này chỉ có mỗi mình tôn giá mà thôi. Nói thì dễ nhưng biến câu nói đó thành sự thật còn khó hơn lên trời đó.

- Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư thị vào võ công của mình với thốt ra câu nói đó?

Đàn Lư đáp lại bằng một câu cụt lủn với chất giọng thật khe khắc :

- Còn hơn thế nữa.

- Ta muốn xem bản lĩnh võ học của gã giết nương tử và nhạc phụ như thế nào.

Câu nói này vừa thốt dứt trên cửa miệng của Bạch Khô Lâu thì mặt Đàn Lư đã tái nhợt, cứ như vừa bị trúng một nhát kiếm vô hình vào đúng tử huyệt.

Y gầm lên :

- Ngươi đã vọng ngôn thất hứa.

Cùng với lời nói đó, Đàn Lư xê mình đến ba bộ, vận chuyển “Đàn Chỉ thần công” tuyệt kỹ võ công của bản thân, phát tác luôn ba đạo chỉ kình, thoát ra tợ móng vuốt chim ưng, công thẳng vào vùng thượng đẳng của Bạch Khô Lâu.

Bạch Khô Lâu giũ chiếc áo thụng đến trước, cước pháp thi triển bộ pháp như mây trôi én lượn, miệng thì nói :

- Tam Chỉ Sầu Ưng quả là danh bất hư truyền.

Ba đạo chỉ của Quái Thủ Thiên Tôn công hụt Bạch Khô Lâu vỗ luôn vào một nấm mộ sau lưng y.

- Ầm.

Cả nấm mộ tưởng chừng như bị bốc lên khỏi mặt đất. Công hụt đối phương một thức, Đàn Lư càng tức giận hơn. Y rùn tấn trụ bộ rít giọng nói :

- Bạch Khô Lâu. Ngươi muốn ấn chứng võ công của gã quái vật này sao không dám đỡ thẳng đón thẳng mà lại tránh né như con chuột thối vậy.

Bạch Khô Lâu đáp lời :

- Ta chỉ sợ ngươi mai một danh xưng trên chốn giang hồ.

- Giang hồ có là gì đối với Đàn mỗ chứ. Nếu ngươi tự nhận mình là đại trượng phu thì hãy đỡ một chỉ của ta.

- Được. Ta chiều theo ý của ngươi vậy. Chỉ sợ Hắc Điệp biết được, khi gặp y, ta chẳng biết phải nói như thế nào?

- Ta là ta. Hắc Điệp là Hắc Điệp.

Đàn Lư vừa nói vừa xê tới nửa bộ, song thủ xoay tròn trước ngực, bụng phìng to, hét lớn :

- Bạch Khô Lâu, hãy đỡ “Ngũ chỉ thu đào” của bổn gia. Ngươi đỡ được ta sẽ nói Hắc Điệp là ai.

- Ta đang cần nghe câu nói này từ cửa miệng Quái Thủ Thiên Tôn.

Bạch Khô Lâu giũ vạt áo thụng, quay ngọn trượng đầu lâu phát ra những âm thanh vi vu như tiếng sáo diều.

Đàn Lư gầm lớn một tiếng, phát tác “Ngũ chỉ thu đào”. Bàn tay phải của gã chụm lại như một trái đào, một khối chỉ khí đỏ ửng xuất hiện ngay đầu năm ngón tay, rối thoát ra xẹt thẳng đến Bạch Khô Lâu.

Đã có chủ định từ trước, Bạch Khô Lâu không tránh né, mà trụ tấn dụng ngọn trượng lâu đỡ thẳng đón thẳng lấy ngọn chị thu đào của đối phương.

Khi khối khí kình “Ngũ Chỉ Thu Đào” vừa chạm đến chiếc đầu lâu, chớp thấy miệng chiếc đầu lâu há ra tợp lấy khối khí chỉ đó. Một âm thanh khô khốc phát ra.

- Bụp.

Sự biến kỳ dị đó cứ như chiếc đầu lâu đính trên ngọn trượng của Bạch Khô Lâu vừa ngoạm lấy khối chỉ khí đó vào miệng nuốt một cách ngon lành.

Đàn Lư nhướn to con mắt lồi, như thể chẳng còn tin vào mắt mình nữa. Y bán tín bán ngờ buột miệng hỏi :

- Ngươi dụng ma thuật gì vậy?

Lời còn đọng trên miệng Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư thì Bạch Khô Lâu đã thi triển bộ pháp thần kỳ, nhoáng cái đã áp đến :

- Đến lượt ta trả lễ ngươi đây.

Hữu thủ của Bạch Khô Lâu vươn ra nhanh như chớp thộp tới yết hầu Đàn Lư. Đàn Lư chỉ chớp thấy cánh tay trắng hếu tợ khô cốt của Bạch Khô Lâu vừa nhún ra khỏi ống tay áo thụng thì trảo công đã đến tử huyệt yết hầu của gã rồi. Lối xuất thủ quá nhanh của Bạch Khô Lâu khiến Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư phải giật mình, thót ruột. Y muốn dụng Đàn Chỉ thần công đỡ thẳng đón thẳng lấy chiêu công của đối phương, nhưng không thể nào thực hiện được ý niệm đó. Trong khi Đàn Lư còn lúng túng, giật mình thì chính áp lực Bạch cốt trảo của Bạch Khô Lâu lại thúc đẩy “Hàm Mô công” trong nội thể Đàn Lư trỗi dậy.

Tự trong cuống họng Đàn Lư phát ra âm thanh như tiếng ễnh ương.

- Quột.

Cùng với thứ âm thanh của loài lưỡng cư đó, Đàn Lư như con ễnh ương búng mình lên cao đến bốn trượng, thoát ra khỏi cái chụp của Bạch Khô Lâu trong đường tơ kẽ tóc. Thoát ra khỏi cái chụp của Bạch Khô Lâu, Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư thu mình lại như con ễnh ương, giương con mắt lồi nhìn đối phương.

Bạch Khô Lâu nhìn Đàn Lư cười khảy :

- Ngươi hóa thân thành ễnh ương rồi à. Thế càng tốt, ta dễ bắt ngươi hơn.

Bạch Khô Lâu vừa dứt tiếng thì Đàn Lư rống lên :

- Quột.

Y búng hai chân phóng thẳng đến, song thủ vươn ra chụp xuống thân pháp đối phương. Cả một thân pháp khổng lồ của Đàn Lư chụp đến những tưởng Bạch Khô Lâu phải thi triển bộ pháp thần kỳ tránh né, nhưng không, chiếc áo thụng giăng rộng ra, tợ một tấm lưới hứng lấy Quái Thủ Thiên Tôn, cùng với động tác đó thì ngọn trượng đầu lâu lại thọt tới nhắm Đan Điền mà công kích.

Sự biến hóa thần kỳ của Bạch Khô Lâu, chẳng khác nào người giăng lưới bắt ếch, khiến Đàn Lư giật mình, nhưng đã lỡ công, y chẳng thể nào thối hồi bộ pháp Hàm Mô công, nên tự đâm đầu vào lưới của địch thủ.

Đàn Lư nghiến răng ken két, rủa thầm: “Đàn mỗ chết thì ngươi cũng chẳng bao giờ biết được Hắc Điệp là ai”.

Cùng với ý nghĩ đó, trong tình thế cấp bách, bất giác song thủ Đàn Lư lại thộc vào ngọn trượng Khô Lâu.

- Bộp.

Sự chuyển thủ pháp của Đàn Lư vô hình chung khiến gã tạo được điểm tựa để bung ngược về sau.

Bạch Khô Lâu buột miệng khen :

- Khá lắm.

Y thốt ra câu nói đó bằng chất giọng hoàn toàn khác. Không phải là chất giọng the thé, mà lại rất trong thanh như tiếng nữ nhân ngớ ngẩn buột ra giọng nói đó.

Miệng thì thốt ra tiếng khen ngợi Đàn Lư, nhưng thân pháp Bạch Khô Lâu thì lại dịch chuyển như nước chảy mây trôi cùng với chiếc áo thụng phủ rộng ra, chực chờ chụp xuống Đàn Lư.

Trong tư thế Hàm Mô công, Đàn Lư rít một luồng chân nguyên căng tròn bụng, búng hai chân thoát đi tránh né. Đàn Lư như con ễnh ương khổng lồ, búng từ nấm mồ này qua nấm mồ khác, còn Bạch Khô Lâu lại chẳng khác người đi bắt ếch với tấm lưới rượt đuổi phía sau.

Một cuộc rượt đuổi ngoạn mục ngay trong nghĩa địa, mà Quái Thủ Thiên Tôn chỉ thoát những cái chụp của Bạch Khô Lâu trong đường tơ kẽ tóc. Mãi rượt theo Đàn Lư, chiếc mũ trùm đầu tuột ra phía sau, để lộ mái tóc dài đen mượt, cùng chân diện thanh tú của một nữ nhân, không ai tưởng tượng được Bạch Khô Lâu, một quái kiệt giết người chẳng gớm tay lại là một mỹ nữ.

Truyện Chữ Hay