Đón thẳng đỡ thẳng một chưởng Ấn thủ của Đồ Văn Từ Lãm, Mộc Thiếu Quân tợ một cánh diều bị cuốn trôi bởi ngọn lốc dữ, quẳng ra bên ngoài khách điếm. Y lăn tròn trên mặt đất với cảm nhận kinh lạc gần như bị đứt thành từng đoạn. Thiếu Quân gượng ngồi lên. Phải chống tay xuống đất Thiếu Quân mới đứng lên được. Thiếu Quân tự biết mình đã bị nội thương rất trầm trọng, không thể sử dụng đến nội công được nữa.
Y không ngờ nội công của lão đại ma đầu Hắc Điệp lại có uy lực thâm hậu ngoài sự tiên liệu của y. Thiếu Quân nghĩ thầm: “Nếu lúc này lão Hắc Điệp truy sát, mình khó mà thoát khỏi cái chết thảm trong tay lão”.
Với ý niệm đó, Thiếu Quân định nhãn vào trong khách điếm. Buông một tiếng thở dài chờ đợi cái chết đến với mình. Khi những bước chân đập vào thính nhĩ, Thiếu Quân mới le lói tia hy vọng sống còn.
Hà Quế Anh cùng mười gã võ sĩ nai nịt gọn gàng, binh khí lăm lăm cầm trên tay xuất hiện. Nhận ra Hà Quế Anh, Thiếu Quân chỉ biết lắc đầu than thầm: “Tránh được hung thần lại đối mặt oan gia”.
Thiếu Quân thấy Đồ Văn Từ Lãm cắp Chí Hải từ trong khách điếm băng ra, không khỏi chột dạ lo lắng, những tưởng lão đại ma đầu sẽ mở một cuộc huyết sát, nhưng khi Đồ Văn Từ Lãm bỏ đi y mới biết Đồ Văn Từ Lãm đã nhiễm Chu Sa Tử, tình thế chẳng hơn gì mình.
Đồ Văn Từ Lãm đi rồi Mộc Thiếu Quân mới nhìn lại Hà Quế Anh.
Nàng cũng rọi thu nhãn nhìn Thiếu Quân. Hai người đối nhãn nhìn nhau một lúc, chợt Hà Quế Anh cười khảy nhạt nhẽo nói :
- Mộc công tử đã mất phong độ hảo hán từ lúc nào vậy.
Thiếu Quân cao ngạo đáp lời nàng :
- Phong độ của tại hạ vẫn như lúc nào thôi, chẳng có gì mất cả.
Y phủi ống tay áo :
- Lúc này tại hạ không tiện tiếp chuyện với quí tiểu thư, khi khác tại hạ sẽ bồi tiếp.
Thiếu Quân nói dứt câu toan quay bước bỏ đi, nhưng Quế Anh đã lên tiếng cản y lại :
- Mộc công tử bỏ đi dễ dàng vậy sao?
- Chẳng có gì ở đây thì lưu lại làm gì?
- Sao lại không có chuyện. Công tử hẳn chưa quên chuyện Du Sơn trên Giác Viên tự.
Thiếu Quân quay mặt nhìn nàng. Y điểm một nụ cười rồi ôn nhu nói :
- Tại hạ không quên cũng chẳng nhớ. Có gì để quên, có gì để nhớ chứ.
- Hà Quế Anh lại không quên chuyện đó đâu.
Nàng dấn đến hai bộ :
- Tại Dương Châu phủ, chưa một ai dám bỡn cợt với Hà Quế Anh.
- Chỉ một tiểu tiết nhỏ như vậy mà Hà tiểu thư không bỏ qua được ư.
Quế Anh hằn học đáp lời Thiếu Quân :
- Chẳng có chuyện gì Quế Anh bỏ qua cả, nhất là với một người như Mộc công tử.
- Tại hạ chẳng có gì để quí tiểu thư phải để tâm oán hận cả.
- Không hận ư, giữa chốn đông người, công tử đã sỉ nhục Hà Quế Anh này.
Thiếu Quân khoát tay :
- Tại hạ chẳng cố ý điếm nhục tiểu thư. Chỉ thấy chuyện bất bình mà ra tay thôi.
Quế Anh rít giọng nói :
- Thấy chuyện bất bình.
Thiếu Quân mỉm cười gật đầu :
- Đúng.
- Thấy chuyện bất bình ra tay, vậy Mộc công tử có biết mình sẽ nhận hậu quả như thế nào không.
- Quí tiểu thư sẽ hành xử Mộc Thiếu Quân này như thế nào?
- Quế Anh muốn bắt Mộc công tử phải trả nợ nhục đó.
Thiếu Quân hất mặt :
- Trả như thế nào.
Quế Anh chấp tay sau lưng nhìn Thiếu Quân. Nàng cười khảy, khinh khỉnh nói :
- Mộc công tử phải hành đại lễ trước mũi hài Quế Anh ba lạy, rồi chui qua hai chân của Quế Anh.
Vẻ mặt thất sắc bị nội thương của Mộc Thiếu Quân đang xanh chuyển qua màu đỏ gắt. Ánh mắt đục ngầu lộ rõ cái nhìn hung quang, y gằn giọng nói :
- Nàng dám.
- Chẳng có chuyện gì Hà Quế Anh này chẳng dám làm.
Thiếu Quân hừ nhạt, lạnh lùng nói :
- Nàng đang tự đi tìm cái chết cho mình đó.
- Để xem Hà Quế Anh này chết hay công tử phải chui qua háng ta.
Nghe Quế Anh nói, Thiếu Quân không giữ được bình tĩnh trong đầu y chợt có một âm thanh ù ù bởi sự phẫn nộ tột cùng. Thiếu Quân bất giác không kềm chế được mà rút gọn phiếm trầm hương. Y gằn giọng nói :
- Chỉ với một lũ nhãi nhép kia mà buộc được truyền nhân của “Địa Ma” phải hành đại lễ chui qua đũng quần nhi nữ ư.
Sự xúc xiểm của Hà Quế Anh khiến Thiếu Quân quên mất mình đang bị nội thương trầm trọng. Y rít giọng căm phẫn nói :
- Các ngươi phải nhận hậu quả khi thốt ra câu đó.
Thiếu Quân thốt dứt câu liền điểm mũi giày thi triển “Tam Bộ Ảnh”. Vừa vận hóa nội lực, Đan Điền Thiếu Quân đau buốt thấu đến tận óc, rồi rùng mình phun một vòi máu trào ra từ cửa miệng. Thiếu Quân ôm ngực lảo đảo thối lui hai bộ, thần sắc nhợt nhạt.
Thân ảnh Thiếu Quân run rẩy như cây sậy đang chống chọi với từng cơn lốc mạnh. Y cố lắm mới gượng đứng, nếu không đã té quỵ xuống đất.
Quế Anh cười khảy nói :
- Mộc công tử đã bị nội thương, nhổ cỏ còn không nổi, đứng không vững, còn giễu võ dương oai làm gì.
Thiếu Quân mím chặt hai cánh môi. Y phải rít một luồng chân khí thật sâu mới trụ vững hai chân. Y nhìn Quế Anh nhạt nhẽo đáp lời :
- Nàng nói đúng... Mộc Thiếu Quân đã bị nội thương trầm trọng, không đứng vững, nhổ cỏ không xong, nhưng đừng tưởng có thể buộc ta phải nhục thân với nàng.
- Nếu không chịu nhục thì Mộc công tử phải chết. Vậy giữa cái chết và cái nhục, Mộc công tử chọn cái nào. Hẳn chẳng có ai muốn chết cả.
Thiếu Quân cười khảy, lắc đầu nói :
- Đành rằng Thiếu Quân bị nội thương trầm trọng nhưng cô nương không làm gì được ta đâu.
- Đến lúc này mà Mộc công tử còn cao ngạo như vậy ư.
Mộc Thiếu Quân gằn giọng nói từng tiếng :
- Mặc dù Mộc Thiếu Quân này bị nội thương, nhưng với lũ ruồi nhặng của Hà gia thì đâu thể làm gì được Thiếu Quân này chứ?
Câu nói này của Thiếu Quân chẳng khác nào chế thêm dầu vào ngọn lửa giận đang âm ỉ trong tâm tưởng Hà Quế Anh. Nàng cau mày lộ nét bất thần.
- Quế Anh này không khách sáo với ngươi đâu.
Nàng vừa nói dứt câu liền ra lệnh cho bọn võ sĩ của Hà gia.
- Các ngươi hãy bắt sống gã cho bổn tiểu thư.
Lệnh của Quế Anh phán ra được bọn võ sĩ thực thi ngay lập tức. Ba gã võ sĩ đồng loạt nhảy xô vào Thiếu Quân như ba con báo háu ăn tham mồi.
Thiếu Quân hơi thối lui lại nửa bộ, ngọn phiến trầm hương vung lên phẩy đến trước miên man, khói trắng tóat từ lọn trầm phiến phả ra tạo thành một bức tường khói chụp đến ba võ sĩ đó.
Hít phải làn khói từ ngọn trầm phiến, ba tên võ sĩ đang nhảy sổ đến chợt sựng bước. Cả ba nhanh chóng thay đổi như những người ngớ ngẩn. Ba võ sĩ bất giác đưa mắt nhìn nhau như những kẻ thù bất đội trời chung. Sự thay đổi của ba gã đó khiến Quế Anh phải sững sờ.
Ba gã cùng thét lên một tiếng thật lớn, rồi nhảy xổ vào nhau. Họ không còn nhận ra là những kẻ đồng hội, đồng thuyền mà ngược lại xem nhau như kẻ thù, kẻ chưởng người quyền đồng loạt tung ra để tàn sát lẫn nhau.
Sấm chưởng rộn lên, ba gã võ sĩ nhập lại làm một rồi bật ngược trở ra như những chiếc lá khô cuốn theo gió mùa thu. Ba gã võ sĩ Hà gia đều có nội lực ngang hàng nhau, nên chỉ một lần xuất thủ công kích, cả ba tự biến mình thành phế nhân nằm bất động dưới đất.
Quế Anh giận dữ quát :
- Mộc Thiếu Quân! Ngươi dụng ma thuật quái dị gì thế?
- Một chút tiểu xảo của tại hạ thôi, hẳn quí tiểu thư cũng tự lượng được sức của mình.
Quế Anh nghiến răng ken két.
Thiếu Quân mỉm cười nói :
- Nếu tiểu thư vẫn còn đố kỵ với tại hạ thì tự chuốc lấy hậu họa vào mình đó. Có dịp Thiếu Quân sẽ gặp lại tiểu thư.
Thiếu Quân ôm quyền xá rồi rảo bước bỏ đi. Bước chân của Thiếu Quân có phần nặng nhọc, và uể oải. Điều đó không qua được mắt Quế Anh.
Nàng nghĩ thầm: “Hắn chỉ có thể sử dụng được ma thuật, nhưng không dụng được nội lực. Hắn tợ như một ngọn đèn sắp cạn dầu. Mình cứ việc đi theo hắn, một lúc nào đó có cơ hội sẽ bắt hắn về Hà gia phán trị”.
Với ý tưởng đó, nàng ra hiệu cho bọn võ sĩ còn lại lẳng lặng theo bước Mộc Thiếu Quân.
Biết Quế Anh bám theo chân mình, Thiếu Quân vô cùng tức giận. y dừng bước quay lại :
- Tại sao nàng lại theo tại hạ?
Quế Anh dửng dưng đáp :
- Công tử đã bị nội thương trầm kha, đâu còn đi được bao xa nữa.
- Nàng chờ cơ hội ư?
- Không sai.
- Nàng nghĩ sẽ có cơ hội khống chế được Mộc Thiếu Quân này ư?
Quế Anh gật đầu:
Thiếu Quân gằn giọng nói :
- Không có cơ hội đó cho nàng đâu.
Y thốt dứt câu lại quay đầu bỏ đi tiếp, Thiếu Quân vừa đi vừa nghĩ thầm: “Không ngờ ả nha đầu họ Hà này lại đố kỵ mình đến độ này. Nếu cứ để ả bám theo chân thì mình chẳng có cơ hội vận công điều tức phục hồi một phần công lực. Không phục hồi được công lực thì chẳng mấy chốc mình như cá nằm trên thớt để ả làm gì thì làm”.
Y niệm đó buộc Thiếu Quân phải nghiến răng để vững bước, mặc dù chân đã bắt đầu có cảm giác bủn rủn không lê bước nổi. Hai hàm răng nghiến lại ken két, mà dồn sức xuống chân để bước.
Thiếu Quân vừa bước vừa nghĩ: “Nếu bây giờ mình ngã xuống thì chẳng còn đủ sức để gượng đứng lên. Thiếu Quân ơi, ngươi không được đổ gục xuống để làm nhục sư tôn”.
Mặc dù tự động viên mình, nhưng hai chân Thiếu Quân gần như không còn tuân theo ý của gã. Gã thở dốc từng hơi thở và bước chân chậm lại.
Y dừng bước trước ngôi cổ miếu thần hoàng. Buông một tiếng thở dài, Thiếu Quân lê bước chân nặng nhọc vào mái hiên rồi ngồi bệt xuống trong tư thế kiết đà. Ngọn trầm phiến để ngang trước ngực, định nhãn nhìn Hà Quế Anh.
Y nhỏ giọng nói :
- Nàng bám theo Mộc Thiếu Quân này đến bao giờ.
- Cá đã sắp cắn câu sao Quế Anh bỏ được.
- Thế nàng muốn gì ở ta.
- Tự công tử có thể đoán biết được mà.
- Tại hạ khuyên tiểu thư nên quay về Hà phủ.
- Quế Anh sẽ quay về nếu Mộc công tử theo Quế Anh.
Thiếu Quân lắc đầu :
- Tại hạ chẳng có chuyện gì ở Hà phủ.
Quế Anh mỉm cười, từ tốn nói :
- Nếu Mộc công tử chịu theo Quế Anh về Hà phủ thì sẽ được Quế Anh biệt đãi rượu mời, bằng như ngược lại... Quế Anh sẽ xem Mộc công tử như kẻ thù. Mà đã là kẻ thù thì chẳng bao giờ được uống rượu mời, chỉ có rượu phạt thôi. Rượu phạt của Hà phủ rất khó uống.
- Xem ra quí tiểu thư không có ý trả thù tại hạ rồi.
- Vậy Mộc công tử định uống rượu mời hay rượu phạt.
- Tại hạ không phải là con sâu rượu, nhưng rượu nào cũng có thể uống được.
- Rượu nào công tử cũng uống được, Quế Anh thỉnh mời công tử đến Hà phủ vậy.
Thiếu Quân gượng đứng lên, nhìn Quế Anh ôn nhu nói :
- Tiểu thư có thịnh tâm, nhiệt ý, tại hạ đành theo ý tiểu thư.
Quế Anh nhướn đôi chân mày vòng nguyệt những tưởng như nghe không rõ lời của Thiếu Quân.
Nàng buột miệng hỏi gã :
- Mộc công tử nói thật đấy chứ.
- Hà phủ đâu phải là hang cọp đầm rồng mà khiến Thiếu Quân không dám đến thưởng lãm chén rượu ngon.
Y mỉm cười :
- Tại hạ mới Hà tiểu thư dẫn lộ.
Thiếu Quân vừa nói vừa rảo bước chậm rãi đến bên Quế Anh. Thấy Thiếu Quân bước đến bên mình, nàng e dè thối lại một bộ.
Thiếu Quân khoát tay nói :
- Hà tiểu thư đừng ngại tại hạ giở độc công với tiểu thư. Tiểu thư đã mở lời mời Thiếu Quân đến Hà phủ thì tại hạ phải giữ lễ với nàng chứ.
Y lấy vội một luồng chân khí, gượng nói tiếp :
- Hay Hà tiểu thư ngại Mộc Thiếu Quân này là một gã tiểu nhân hành sự bất minh.
Quế Anh lắc đầu :
- Phong độ của Mộc công tử không phải là một gã tiểu nhân.
Thiếu Quân ôm quyền xá nàng :
- Đa tạ Hà tiểu thư đã coi trọng.
Thiếu Quân mỉm cười :
- Tại hạ thích đi bên cạnh tiểu thư.
Nàng nhìn y :
- Mời Mộc công tử.
Hai người sánh bước theo quan lộ trở lại Dương Châu trấn. Theo sau họ là bảy võ sĩ Hà gia vốn đã có danh tiếng và uy lực khắp Dương Châu phủ, nên dọc theo đường đến Hà phủ, mọi người phải nhường đường cho Quế Anh và Thiếu Quân. Thiếu Quân liếc nhìn Quế Anh thấy mặt nàng lộ những nét khinh khỉnh của bậc trâm anh thế phiệt.
Hà đại phủ là một trang viên, tọa lạc ngay giữa trung tâm Dương Châu phủ với chu vi chiếm trọn trên mười mẫu, có tường rào bao bọc xung quanh. Với bề thế của Hà gia phủ, đủ minh chứng Hà gia có thực lực như thế nào ở đất Dương Châu.
Ngôi tam quan sừng sững với dòng chữ thảo được chạm khắc sắc sảo.
“Hà tộ chí chi phủ”.
Hai bên đường dẫn từ cổng tam quan đến tòa đại sảnh nguy nga tráng lệ là hai hàng cột với những chùm hoa đăng xinh xắn có các dây tua vàng óng ánh.
Quế Anh đưa Thiếu Quân nửa đường đến một ngã rẽ thì có bốn ả a hoàn với trang phục thanh y đón tiếp, nàng nói với bốn ả a hoàn đón bằng chất giọng kẻ cả :
- Đưa Mộc công tử đến “Nghinh lầu” mở đại yến, tiếp đãi chu đáo.
Bốn ả a hoàn cung kính đáp lời nàng :
- Tuân lệnh tiểu thư.
Khi Thiếu Quân cùng bốn ả a hoàn đến tòa “Nghinh lầu” của Hà phủ, đập vào mắt chàng là nét tráng lệ của tòa lầu với những mái vòm cong vút. Có thể nói, tại Dương Châu trấn chẳng có tòa khách điếm nào khả dĩ sánh với “Nghinh lầu” của Hà phủ.
Bốn ả a hoàn kính cẩn thỉnh Thiếu Quân vào “Nghinh lầu”. Trong gian chính sảnh của Nghinh lầu lúc nào cũng túc trực những nàng hầu đợi lệnh.
Nàng a hoàn vận thanh y có thêu đồng kim bảng trên ống tay áo vừa mời Thiếu Quân yên vị vừa ban lệnh cho những ả nữ nô tỳ bày yến tiệc.
Yến tiệc nhanh chóng được bày ra bàn của Thiếu Quân với đầy những món ăn cầu kỳ, tĩnh rượu hai cân được ngâm trong cái bầu nước nóng tỏa mùi hương nhè nhẹ. Sự cầu kỳ của bàn đại yến đủ cho thực khách hiểu Hà đại phủ thuộc hạng gia tộc như thế nào.
Ả a hoàn chưa kịp chuốc rượu vào chén thỉnh mời Thiếu Quân thì ngoài cửa trỗi lên một giọng nói sang sảng nhưng lại không rõ tiếng :
- Tên tiểu tử nào có bản lĩnh bao nhiêu mà được Hà tiểu thư trọng thị như hảo hán chứ. Để Mộ Dung Thừa nhìn xem chân diện của y ra sao.
Cái chất giọng sang sảng, không chuẩn âm khiến cho Thiếu Quân phải quay mặt nhìn.
Đứng ngay ngưỡng cửa Nghinh lầu là một vị công tử vai năm tấc rộng, thân mười thước cao, mặt chữ điền, mày rậm, thần nhãn sáng ngời, cánh mũi thô, miệng rộng môi dày, nhân trung lún sâu kéo dài đến cánh môi trên, ẩn tàng trong đó có nét phong lưu đa tình và dâm đãng. Y vận trường y bằng gấm Cô Tô, tay không ngừng nhịp quạt, mắt nhìn về phía Mộc Thiếu Quân.
Còn người thốt ra giọng nói sang sảng không rõ âm có dung diện hao hao giống với gã công tử kia. Y không phát âm chuẩn bởi môi bị sứt khá to để lộ cả hàm răng trên lởm chởm.
Mộ Dung Thừa bước thẳng đến bàn yến tiệc của Thiếu Quân. Y định nhãn nhìn mặt Thiếu Quân rồi hỏi :
- Ngươi có phải là thượng khách của Hà tiểu thư?
Đôi chân mày của Mộc Thiếu Quân thoáng cau lại. Cá tính của Thiếu Quân vốn tự cao tự đại, và có chút ngạo mạn với xuất thân của mình, nên thái độ khinh khỉnh của Mộ Dung Thừa khiến gã bất mãn. Tuy nhiên Thiếu Quân cũng kịp dằn lại cơn phẫn nộ của mình, từ tốn đáp lời :
- Tại hạ không dám nhận mình là thượng khách của Hà tiểu thư, nhưng được tiểu thư thỉnh đến Nghinh lầu thưởng lãm chút hảo tửu của Hà gia.
Mộ Dung Thừa hất mặt :
- Ngươi đến không đúng lúc.
- Hà tiểu thư mời tại hạ đến Nghinh lầu, có gì là đúng lúc hay không đúng lúc.
Mộ Dung Thừa nạt ngang :
- Mộ Dung Thừa này nói ngươi đến Hà đại phủ không đúng lúc là không đúng lúc.
- Tại hạ không hiểu ý của Mộ Dung huynh.
Mộ Dung Thừa chỉ tay về phía cửa :
- Ngươi có biết vị đại công tử kia là ai không?
Thiếu Quân lắc đầu :
- Tại hạ kiến văn hạn hẹp nên không biết. Nếu huynh biết mong huynh chỉ giáo.
Mộ Dung Thừa vuốt cằm, khẽ gật đầu rồi nói :
- Nếu là người của võ lâm mà thốt ra câu nói này khó mà giữ được mạng, nhưng ngươi là hàng vô danh tiểu tốt nên Mộ Dung mỗ không chấp nhất ngươi, cho ngươi biết vị đại công tử kia là Mộ Dung Công Tôn, danh giá của đất Cô Tô. Bây giờ ngươi biết rồi chứ.
Thiếu Quân đứng lên, trong khi Mộ Dung Công Tôn cầm quạt nhịp từng cái tiến về phía y. Thiếu Quân nhẫn nại ôm quyền xá.
- Tại hạ Mộc Thiếu Quân rất vinh hạnh được diện kiến danh gia Mộ Dung công tử.
Mộ Dung Công Tôn tiếp tục nhịp quạt, ngắm nhìn Mộc Thiếu Quân. Y tằng hắng nói :
- Mộc các hạ đã biết Mộ Dung Công Tôn đang có mặt tại Hà phủ, thế thì còn có ý giữ ngôi thượng khách của Hà tiểu thư không?
Y nhìn lại Mộ Dung Thừa từ tốn nói :
- Nhị đệ! Phải bàn đại yến này của Hà tiểu thư thết đãi ta không?
Mộ Dung Thừa gật đầu :
- Chỉ có đại ca mới đáng mặt là thượng khách của Hà tiểu thư. Tất nhiên bàn đại yến đây là do Hà tiểu thư nhiệt tâm thết đãi đại ca.
Mộ Dung Công Tôn gật đầu :
- Nói rất đúng.
Y nhìn lại Thiếu Quân :
- Các hạ đã nghe nhị đệ của ta nói rồi chứ.
Thiếu Quân mỉm cười nói :
- Tại hạ nghe không hiểu Mộ Dung nhị đệ của huynh nói gì.
Mộ Dung Công Tôn cau mày.
Mộ Dung Thừa cáu gắt nói với Thiếu Quân :
- Ngươi không hiểu à. Ta nói lại cho ngươi hiểu, bàn đại yến mà ngươi tưởng của ngươi thuộc về đại ca của ta.
Thiếu Quân lắc đầu, tính cao ngạo của gã lại trỗi lên bất kể mình đang bị nội thương trầm trọng. Y nhỏ giọng nói :
- Hình như nhị vị danh gia công tử đã lầm chỗ rồi.
Mộ Dung Công Tôn cau mày, gắt giọng nói :
- Trong Hà phủ chỉ có một tòa “Nghinh lầu” thì sao Mộ Dung Công Tôn này lầm chỗ được.
Thiếu Quân mỉm cười với gã :
- Mộ Dung công tử nói không sai. Tại Hà phủ chỉ có một tòa “Nghinh lầu”. Nhưng trong “Nghinh lầu” thì lại có rất nhiều thư phòng, biệt sảnh. Hẳn Hà tiểu thư đã chọn riêng cho Mộ Dung công tử gian biệt sảnh nào đó.
Mộ Dung Thừa cáu gắt, nạt Thiếu Quân :
- Đại ca của ta thích bàn đại yến tiệc của ngươi thôi.
- Hóa ra nhị vị danh gia thích những món ăn trên bàn đại yến của tại hạ. Thiếu Quân thỉnh mời nhị vị.
Mộ Dung Thừa khoát tay :
- Không.
Y nhướn đôi chân mày rậm rịt nói :
- Đại ca ta sao có thể ngồi chung bàn với một gã vô danh như ngươi.
Mặc dù Mộ Dung Thừa thốt lời xúc xiểm nhưng Thiếu Quân vẫn giữ vẻ ôn nhu, từ tốn đáp lời gã :
- Mộ huynh đã nói vậy. Tại hạ không dám làm phiền nhị vị.
Thiếu Quân vừa dứt lời, yên vị trở lại, thản nhiên với tay cầm tỉnh rượu. Cầm tỉnh rượu chưa kịp rót, thì Mộ Dung Thừa đã chụp lấy.
Thiếu Quân cau mày.
Mộ Dung Thừa gằn giọng nói :
- Ta đã nói bàn đại yến này không phải của ngươi, nên ngươi không được uống rượu này.
Sự nhẫn nại đã vượt quá giới hạn mà Mộc Thiếu Quân đè nén, y nghiêm giọng nói với Mộ Dung Thừa :
- Ai có thể cấm được Mộc Thiếu Quân uống rượu chứ.
Thiếu Quân vừa nói vừa lắc nhẹ cổ tay. Mặc dù không dùng đến nội lực nhưng thế lắc hổ khẩu của Thiếu Quân lại rất tinh xảo tước lấy tỉnh rượu khỏi tay Mộ Dung Thừa.
Mộ Dung Thừa trố mắt thốt lên :
- A, hóa ra ngươi cũng biết chút võ nghệ, thế thì ta phải chỉ giáo ngươi rồi.
Mộ Dung Thừa vừa nói vừa hoành thân toan vỗ thẳng đến vùng thượng đẳng của Thiếu Quân. Mộ Dung Thừa vồ chưởng tới nhưng chưa kịp phát kình khí thì Quế Anh xuất hiện.
Sự xuất hiện của Quế Anh, buộc Mộ Dung Công Tôn phải ra tay ngăn Mộ Dung Thừa lại.
Quế Anh đến bên Thiếu Quân. Nàng giả lả nói cứ như chẳng hề thấy hành động của Mộ Dung Thừa :
- Quế Anh không kịp nói với nhị vị công tử, đây là Mộc Thiếu Quân công tử, người đã từng giao thủ với Hắc Điệp, và buộc Hắc Điệp phải tháo chạy.
Nghe Quế Anh nói, mặt Mộ Dung Công Tôn thoáng lộ những vẻ ngỡ ngàng. Y nhìn Thiếu Quân chằm chằm rồi buộc miệng hỏi :
- Các hạ đã từng gặp Hắc Điệp?
- Tại hạ may mắn được diện kiến và giao thủ với Hắc Điệp.
Mộ Dung Thừa chen vào :
- Ta không tin, chẳng lẽ một kẻ vô danh như ngươi mà lại giao thủ ngang với Hắc Điệp ư. Ngươi phỉnh gạt ai thì được nhưng không thể phỉnh gạt được Mộ Dung Thừa này đâu.
Quế Anh lên tiếng :
- Quế Anh chứng nhận điều đó.
Nàng nhìn qua Mộ Dung Công Tôn :
- Đại yến đã sẵn sàng. Quế Anh mời Mộ Dung thiếu gia cùng nhị công tử cùng tọa thực với Mộc huynh.
Mộ Dung Công Tôn nhã nhặn ôm quyền nói :
- Tại hạ vinh hạnh được tọa thực cùng với cao nhân.
Y vừa nói vừa chọn chỗ ngồi đối diện với Thiếu Quân.
Mộ Dung Thừa ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Thiếu Quân với ánh mắt dò xét.
Ả a hoàn chuốc rượu ra bốn chiếc chén. Chờ ả a hoàn rót xong chén rượu, Mộ Dung Công Tôn mới bưng lên chìa đến trước mặt Thiếu Quân :
- Tại hạ thỉnh mời Mộc huynh chén rượu đầu.
- Tại hạ xin nhận chén rượu của quí công tử.
Mộ Dung Công Tôn cười :
- Mộc công tử là cao nhân, nay nhận chén rượu của Mộ Dung Công Tôn này, đã là vinh hạnh của Công Tôn rồi. Mời công tử.
Mộ Dung Công Tôn đặt chén rượu giữa lòng bàn tay chìa đến trước mặt Thiếu Quân.
Lối mời rượu của Mộ Dung Công Tôn rất khác thường, Thiếu Quân biết y có dụng ý, nhưng không thể từ chối khi đã nhận lời mời.
Nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Công Tôn, Thiếu Quân từ từ vươn hữu thủ cầm lấy chén rượu. Khi nhất chén rượu lên, Thiếu Quân mới biết Mộ Dung Công Tôn đã vận dụng công phu đặc dị, tạo hấp lực hút chặt chén rượu vào lòng bàn tay mình.
Hấp lực do Mộ Dung Công Tôn phát tác hít chặt chén rượu dính cứng vào lòng bàn tay gã. Thiếu Quân muốn nhấc lên không dễ chút nào. Hiện tại trong nội thể đã bị nội thương không thể dụng đến nội lực nên càng không thể nhấc chén rượu ra khỏi lòng bàn tay của Mộ Dung Công Tôn.
Thấy vẻ lúng túng thoáng lộ trên mặt Thiếu Quân, Mộ Dung Công Tôn cười khảy :
- Sao, cao nhân không nhận chén rượu giao bôi của tại hạ à?
Thiếu Quân mím môi.
Mộ Dung Công Tôn càng đắc ý khi thấy sự bất lực của Thiếu Quân.
Y dè bỉu nói :
- Một chén rượu mà các hạ còn không lấy được khỏi lòng bàn tay của Mộ Dung Công Tôn thì sao có thể đối mặt với Hắc Điệp. Người xưa nói không sai, tiểu nhân thường ngoa ngôn nói càn. Thất vọng, thất vọng.
Mộ Dung Công Tôn thốt dứt câu, tả thủ vỗ vào bờ vai phải, chén rượu bật lên khỏi bàn tay gã, đập tới miệng của Thiếu Quân nhanh hơn cái chớp mắt.
Vốn đã phòng bị trước, nhưng Thiếu Quân không kịp phản ứng trước độc thủ của Mộ Dung Công Tôn. Y chỉ kịp lắc đầu, nhưng vẫn không kịp tránh được chén rượu, mà bị chiếc chén nện thẳng vào đầu.
- Bốp...
Hứng trọn chén rượu của Mộ Dung Công Tôn, đầu óc Thiếu Quân choáng váng, mắt hoa cả lên, ngã bật ra sau.
Mộ Dung Thừa bật lên tràng tiếu ngạo khanh khách. Y vừa cười vừa nói :
- Ối trời ơi, cao nhân quí công tử đang ngồi lại ngã đùng ra thế kia.
Quế Anh vội đỡ Thiếu Quân đứng lên. Nàng nhìn y hỏi :
- Mộc công tử có sao không?
Thiếu Quân vuốt đầu. Tay y nhuộm đỏ máu. Chìa bàn tay nhuộm máu đến trước mặt rồi từ từ thè lưỡi ra liếm sạch. Liếm sạch máu trên tay, Thiếu Quân mới nhìn lại Mộ Dung Công Tôn từ tốn nói :
- Rượu mời của Mộ Dung công tử vừa hôi lại vừa tanh.
Mộ Dung Thừa cười khảy rồi nói :
- Ngươi đâu có uống rượu mời của đại ca ta mà là liếm máu của ngươi đó.
Nhìn lại Mộ Dung Thừa, Thiếu Quân nói :
- Tại hạ sẽ không quên chén rượu hôm nay. Cáo từ.
Thiếu Quân quay lại Quế Anh :
- Đa tạ Hà tiểu thư đã mời tại hạ đến Nghinh lầu. Có cơ hội, tại hạ sẽ đến bồi tiếp Hà tiểu thư.
Thiếu Quân nói dứt câu toan dợm bước bỏ đi nhưng Mộ Dung Thừa đã lạng người chận trước mặt Thiếu Quân.
- Ngươi chưa thể đi được đâu.
- Sao lại chưa đi được?
- Ngươi muốn đi phải chui qua háng của ta mà đi.
- Chui qua háng của Mộ công tử ư?
- Đúng.
- Tại sao tại hạ phải chui qua háng của Mộ huynh.
- Bởi ta thấy ngươi giống như một con chó. Mà chó thì phải chui qua lỗ sau đi ăn chực.
Thiếu Quân lắc đầu :
- Nếu tại hạ không chui thì sao?
- Ta muốn ngươi chui thì ngươi phải chui, nếu không Mộ Dung nhị gia sẽ bẻ từng cái răng của ngươi. Bấy giờ ngươi có muốn chui để giữ răng cũng không được.
Quế Anh ôn nhu lên tiếng :
- Mộc huynh, huynh đừng nên chấp tiểu tiết. Cứ chui đại đi.
Nghe Quế Anh nói, sắc diện Thiếu Quân biến qua màu nhợt nhạt. Sự phẫn nộ đã dâng lên tột cùng, y thét lớn một tiếng :
- Ngươi muốn chết.
Cùng với lời nói đó, Thiếu Quân bất kể nội thương trong người mà vận dụng công lực vỗ luôn một đạo thiết chưởng về phía Mộ Dung Thừa.
Sự phẫn nộ của Thiếu Quân quá bất ngờ khi phát tác chưởng ảnh, Mộ Dung Thừa chỉ kịp dụng chưởng đón đỡ.
Ầm...
Mộ Dung Thừa tháo lui ba bộ, trong khi Thiếu Quân run bần bật như cầy sấy quằn quại bởi cuồng phong, máu trào ra hai bên khóe miệng Thiếu Quân.
Mặc dù Mộ Dung Thừa bị động phải đón thẳng đạo chưởng kình của Thiếu Quân. Nếu bình thời y khó giữ được mạng nhưng lúc này thì khác, y chỉ bị choáng ngộp một chút rồi giận dữ gầm lên :
- Tiểu tử, ngươi muốn chết thì đúng hơn.
Mộ Dung Thừa nhảy xổ tới, tung ra một thoi quyền công vào trung đẳng Thiếu Quân.
- Bình.
Hứng trọn một thoi quyền của Mộ Dung Thừa, Thiếu Quân thối lui năm bộ, tiếp tục ói tiếp bụm máu nữa.
Mộ Dung Thừa được nước, xê mình tới. Y toan tung thoi quyền thứ hai kết liễu mạng sống cuủa Thiếu Quân thì Mộ Dung Công Tôn đã buông lời cản lại :
- Dừng tay.
Mộ Dung Thừa nhìn lại Mộ Dung Công Tôn :
- Đại ca.
Công Tôn chấp tay sau lưng nhìn Thiếu Quân rồi nói :
- Nhị đệ không nên giết một người xoàng xĩnh như Mộc công tử đây. Nếu thiên hạ biết thi lại cho chúng ta chỉ hiếp đáp kẻ phàm phu tục tử.
Dung Thừa nhìn lại Thiếu Quân phủi hai bàn tay :
- May mắn cho ngươi đó.
Mộ Dung Công Tôn bước đến trước mặt Thiếu Quân :
- Khi nào Mộc công tử có đủ bản lĩnh thì hãy đến Mộ Dung phủ tại đất Cô Tô trả lại cho ta chén rượu mời khi nãy. Nhưng theo ta nghĩ, chén rượu đó Mộc công tử khó trả được.
Y vỗ vai Thiếu Quân :
- Đã là tôm thì đừng bao giờ tưởng mình là rồng.
Lời vừa dứt trên hai cánh môi Mộ Dung Công Tôn, tay y đã vỗ mạnh xuống bờ vai phải Thiếu Quân.
Thiếu Quân buột miệng thốt lên :
- Ối.
Cái vỗ sau cùng của Mộ Dung Công Tôn vào bờ vai phải khiến Thiếu Quân những tưởng như nhát búa ngàn cân bổ vào thân pháp mình.
Vai Thiếu Quân xệ hẳn xuống, thậm chí chân đứng không vững mà quỵ té ngay.
Mộ Dung Công Tôn vươn trảo thộp gáy Thiếu Quân kéo lên, miệng nói :
- Tội nghiệp, tội nghiệp.
Quế Anh hối hả bước đến bên Mộ Dung Công Tôn :
- Mộ Dung thiếu gia, xin thiếu gia hãy nhẹ tay, dù sao Mộc công tử cũng là thượng khách của Quế Anh.
Nàng nhìn lại Mộc Thiếu Quân :
- Tội nghiệp công tử quá. Mộc công tử hãy bái lạy Mộ Dung huynh xin người nhẹ tay để còn có thể rời khỏi Nghinh lầu đến trang viên của ả nha đầu Khả Tiểu Kha nhờ thị giúp đỡ.
Thiếu Quân nhìn nàng rồi quay lại Mộ Dung Công Tôn, đanh giọng nói :
- Có muốn giết thì cứ giết, chứ Mộc Thiếu Quân này chưa hề biết van xin. Ra tay đi.
Mộ Dung Thừa nghe Thiếu Quân nói vậy, gắt giọng quát :
- Đại ca khỏi bẩn tay, để nhị đệ đưa quách hắn về chầu Diêm chúa.
Lời còn đọng trên cửa miệng Mộ Dung Thừa thì bất ngờ từ ngoài cửa Nghinh lầu xuất phát một đạo cuồng phong cuốn theo muôn vàn đóa hoa với sắc màu rực rỡ ào ào cuốn tới.
Sự biến kỳ lạ đó khiến Mộ Dung Công Tôn hốt hoảng. Y lạng bộ che chắn trước mặt Hà Quế Anh. Vũ lộng song thủ vỗ ra những đạo kình đánh bật những đóa hoa cuốn tới hai người. Trong khi Mộ Dung Công Tôn đối phó với luồng hoa thì một bóng người với khinh pháp nhuư nước chảy hoa trôi, tay không ngừng rải hoa từ chiếc giỏ cắp bên hông lướt vào.
Khinh thuật của nữ lang vận hồng y thật uyển chuyển như các cung nữ múa điệu nghê thường, vừa rãi hoa vừa lướt đến bên Mộc Thiếu Quân.
Nàng cắp lấy Thiếu Quân, rãi thêm mấy nhúm hoa hướng về phía Mộ Dung Công Tôn. Luồng hoa sau cùng do nàng rải ra tạo thành một bức tường hoa dựng đứng chụp đến những gã công tử đất Cô Tô. Bức tường hoa quái dị khiến Mộ Dung Công Tôn không dám xem thường mà buộc phải nắm tay Quế Anh phi thân về sau hai trượng. Khi những đóa hoa nằm rải xuống khắp phòng đại sảnh thì Mộc Thiếu Quân và nữ lang đã rời khỏi Nghinh lầu.
Quế Anh gắt giọng quát lên :
- Đừng để hắn tẩu thoát.
Mộ Dung Thừa nghe Quế Anh quát như vậy liền phi thân thoát ra khỏi Nghinh lầu rượt theo, nhưng bóng của nữ lang và Thiếu Quân đã mất hút rồi.
Mộ Dung Công Tôn gọi với theo Mộ Dung Thừa :
- Nhị đệ dừng bước, ta biết người đó là ai.
Quế Anh nhìn Mộ Dung Công Tôn :
- Mộ thiếu gia, ả đó là ai?
Mặt Mộ Dung Công Tôn đanh hẳn lại. Y buông một câu bằng chất giọng nhạt nhẽo :
- Nữ nhân có thuật rải hoa giết người ngoài “Giản Hoa Tiên Tử Phụng Minh”, trên giang hồ không có kẻ thứ hai. Gã Mộc tiểu nhân đó hẳn phải có quan hệ với Giản Hoa Tiên Tử Phụng Minh.