Sờ sờ?
Trẫm căn bản không mang thai, ngươi muốn sờ cái gì?
Vạn nhất lộ tẩy phải làm sao bây giờ?
Cho nên ——
Nữ hoàng bệ hạ đương nhiên vô tình cự tuyệt nga.
Phong Hoa mở miệng uyển chuyển từ chối hắn, nói: "Hiện tại còn không có nhô ra đâu."
Tiêu Kinh Vân không nhịn được mà bật cười: "Thật ra trẫm đường đột, hy vọng Thái Hậu không lấy làm phiền lòng."
Phong Hoa tươi cười xa cách khéo léo, nói: "Sao lại như thế được, Hoàng Thượng nghĩ nhiều rồi."
Ăn sáng xong, Tiêu Kinh Vân ôn tồn lễ độ cáo từ.
Phong Hoa trở lại nội điện, ở trong lòng dò hỏi hệ thống: "Hảo cảm của Tiêu Phượng Đình hiện tại bao nhiêu?"
Hệ thống tuần tra chút, ngữ khí manh manh trả lời: "Khởi bẩm bệ hạ, đã có nga ~"
Ân.
Không tồi.
Trong khoảng thời gian này, nhiều ít lại dâng lên điểm hảo cảm a.
Bất quá, rốt cuộc vẫn còn thiếu chút nữa...
Phong Hoa ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vỗ về cái cằm trắng nõn trơn bóng , đáy mắt hơi hơi hiện lên một mạt lưu quang sắc bén.
Trên mặt minh diễm tinh xảo, lưu chuyển ra một phân sắc thái cực kỳ mỹ diễm nghiền ngẫm.
Khóe môi đỏ khẽ mở, hướng chỗ tối kêu:
"Dạ Linh."
"Có thuộc hạ." Dạ Linh một thân hắc y không biết từ chỗ nào đột nhiên hiện thân, thần sắc lạnh băng đờ đẫn, thanh tuyến bình tĩnh đến không có một tia gợn sóng phập phồng.
Chính như theo lời Tình Lam, cùng cái đầu gỗ không khác chút nào.
Dạ Linh là đệ nhất ám vệ bên người Tiêu Phượng Đình, lại không hề đi theo Tiêu Phượng Đình cùng tấn công Lam Tuyết, mà bị lưu lại bảo hộ Phong Hoa, tuân theo những sai khiến của nàng.
Dạ Linh biết rõ, vị Thái Hậu tuổi trẻ mạo mỹ trong Từ Ninh Cung này là thịt trên đầu quả tim của Vương gia nhà mình.
Bởi vậy, trong lòng cũng không đối lới những sai khiến của nàng sinh ra bất luận cái cảm xúc bất mãn gì.
Thái độ rất cung kính, hơi hơi cúi đầu, có nề nếp dò hỏi: "Không biết nương nương có gì phân phó?"
"Ngươi chỉ huy ám vệ, hẳn tinh thông thuật dịch dung đi?"
Những lời này, tuy dò hỏi, nhưng ý tứ trong đó lại rất chắc chắn.
Nghe vậy, Dạ Linh nao nao.
Trước nay đối với mệnh lệnh của chủ tử chỉ biết vâng theo cùng chấp hành chức trách ám vệ hoàng thất, lần đầu tiên phá lệ nhịn không được truy vấn một câu:
"Ám vệ tinh thông thuật dịch dung có thì có, chỉ là không biết nương nương hỏi cái này, muốn làm cái gì?"
Phong Hoa không có chính diện trả lời vấn đề Dạ Linh, mà lại hạ một đạo mệnh lệnh.
"Đã có, vậy là tốt rồi."
"Dạ Linh, đi tìm một vị có thân hình cùng ai gia không sai biệt trong mấy nữ ám vệ tới đây."
"Trong nhiều ngày, để nàng bắt chước một chút ngôn hành cử chỉ của ai gia."
"Cuối cùng, để vị nữ ám vệ dịch dung đi, lẻn vào Từ Ninh Cung."
"Những yêu cầu này, đối với ngươi mà nói, hẳn không khó làm đi?"
Dạ Linh trong lòng đã có dự cảm đến chuyện Phong Hoa muốn làm là cái gì, thanh âm có điểm gian nan trả lời: "... Hồi nương nương, không khó."
Trước mắt, cho dù một thân khoác xiêm y ám trầm màu xanh đen, bất quá vẫn như cũ che giấu không được làn da trắng tuyết cùng dung nhan minh diễm tuyệt sắc động lòng người của thiếu nữ kia.
Cười lên, thoáng như ánh sáng hơi hơi tối tăm trong Tử Khuyết Cung thất, đều sáng ngời lên.
"Tốt."
"Dạ Linh ngươi không được đem việc này truyền thư bẩm báo cho Tiêu Phượng Đình."
"Ai gia phải cho hắn một kinh hỉ."
Thần sắc lạnh băng đờ đẫn, tục xưng mặt than mặt Dạ Linh, không nhịn được khóe môi vừa kéo.
Kinh hỉ?
Chỉ sợ là... Kinh hách đi?
words.