Lam Túy Điệp như được đại xá.
Một bên trong lòng chua xót, một bên lôi kéo Ngũ công chúa cùng Lục công chúa rời khỏi Từ Ninh Cung.
Cho đến khi thân ảnh mẹ con ba người hoàn toàn biến mất không thấy nữa, Tiêu Phượng Đình lúc này mới xoay người lại.
Mặt mày đạm mạc mà kinh diễm hiện lên thần sắc lạnh băng, chỉ khi nhìn về phía dáng người lười biếng của thiếu nữ đang ngồi trên ghế kia, mới có thể hơi hơi hòa tan một chút.
"Đi vào, đem y phục ướt trên người đổi đi."
"Không cần Vương gia nhắc nhở, ai gia cũng nghĩ như thế nha."
Phong Hoa vừa tính toán đứng dậy, ai ngờ lại trực tiếp bị người nào đó chặn ngang bế lên.
"Không cần theo vào."
Nhìn phía Tình Lam nhàn nhạt ném xuống một câu, nam tử khoác cẩm bào tím nhẹ nhàng ôm thiếu nữ tinh tế vào trong lòng ngực, lập tức hướng tới nội điện đi đến.
Phong Hoa không có giãy giụa, ngược lại đôi tay câu lấy cổ Tiêu Phượng Đình, biết rõ cố hỏi nói: "Vương gia đây là ý gì?"
"Bổn vương tự mình giúp nàng thay quần áo, nàng hẳn nên cảm thấy vinh hạnh."
Mỗ Nhiếp Chính Vương ngữ khí thập phần ngạo kiều.
Nàng giả cười: "Thật sự đa tạ Vương gia, bất quá ta nghĩ không cần."
Tiêu Phượng Đình đột nhiên hỏi: "Vài ngày qua, cái kia... đi rồi sao?"
"Nguyên lai, đây mới là mục đích chân chính của Vương gia a. Bất quá thực đáng tiếc, không có nga ~"
"Kia, bổn vương tự mình kiểm tra một chút."
"Uy, Tiêu Phượng Đình...!"
Tiếng nói giận dữ cùng âm thanh cười nhẹ xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn lụa, từ trong tẩm cung điện ẩn ẩn truyền đến.
Tình Lam mặt đẹp đỏ lên, làn váy hơi thối lui đến bên ngoài, đóng lại cửa điện lặng yên tránh ra.
Tử Khuyết Cung thất, một màn kiều diễm.
"... Lần này, ta muốn ở mặt trên!"
Phong Hoa xoay người dựng lên, khóa ngồi bên hông Tiêu Phượng Đình, hơi hơi nâng lên cái cằm tinh xảo, vẻ mặt ẩn chứa ý tứ khiêu khích.
Bị người nam nhân này đè ép rất nhiều lần, dù sao cũng phải làm nàng áp trở về một lần mới phải nha.
Tiêu Phượng Đình bị đè ở dưới thân, cặp mắt đen lay láy ánh lên ánh sáng đầy thâm thúy ái muội, ánh mắt nùng liệt ngưng trên người nàng.
Thiếu nữ trước mắt này, một đầu đen tóc dài đen nhánh sớm đã chảy xuống, rối tung trước ngực, đầu vai, sau lưng.
Như một dải lụa đen mượt, bao bọc lấy thân thể trần trụi, oánh bạch, mềm mại.
Sau làn tóc đen lấp ló cảnh xuân như ẩn như hiện, đẹp không sao tả xiết.
Ân.
Từ dưới hướng lên trên nhìn nhìn, phong cảnh hình như cũng... có một phen tư vị khác biệt cùng mới mẻ a.
Vì thế, Nhiếp Chính Vương điện hạ chớp chớp đôi mi dày như lông quạ của bản thân, dùng chất giọng trầm thấp nói một chữ: "Được."
Dứt lời.
Lại hơi hơi nâng lên tay, bao trùm trên hai luồng mềm mại no đủ đẫy đà.
"Tiêu Phượng Đình, ngươi không được nhúc nhích!"
"Ân. Ta bất động, A Cẩm chính mình động. Bất quá, nàng hẳn không ngại ngại ta... xoa xoa đi?"
"..."
Phong Hoa không nhịn được giận dỗi liếc mắt nhìn hắn một cái, từ trên xiêm y bên hông rút ra một cái đai ngọc, đem đôi tay Tiêu Phượng Đình trói thật chặt.
Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi hơi mỉm cười, thấy toàn bộ quá trình này, chẳng những không ngăn cản, ngược lại ngữ điệu không chút để ý nói:
"A Cẩm cột chắc không đó? Chuẩn bị cho tốt liền ngồi lên a ~~~."
Sau đó...
Chính mình động sao?
edit một bộ hiện đại một bộ cổ đại nó rỗi quá a~~ hiuhiu
words.