"Liền hỏi hắn ——"
"Hứa hẹn của Nhiếp Chính Vương Hoàng triều Đại Hạ, bây giờ còn tính không?"
...
A.
Như thế nào, còn lo lắng hắn vì tư lợi bội ước không thành?
Nghe xong lời Tình Lam truyền tới, nam tử khoác cẩm bào tím thẫm bỗng nhiên câu môi mỏng cười rộ lên.
Đây là một nụ cười cực kì xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, diễm lệ rực rỡ, diễm lệ sinh hoa.
Lưu chuyển khí tức nguy hiểm đến cực hạn, vô cớ làm người ta cảm thấy trong lòng run run.
Một bên, Tình Lam chỉ liếc mắt một cái, tiểu tâm can liền ' thình thịch '' thình thịch ' nhảy lên.
Nửa choáng váng loá mắt, nửa sợ hãi, kinh ngạc.
Quả nhiên, đây mới là Nhiếp Chính Vương điện hạ trong truyền thuyết, tàn nhẫn trác tuyệt, quyền khuynh triều dã, nhưng cái người ở trước mặt Thái Hậu ôn nhu lại săn sóc kia, không lẽ giả... đi?
"Trở về nói cho nàng ấy, hứa hẹn của Nhiếp Chính Vương Hoàng triều Đại Hạ, cả đời hữu hiệu."
Tiêu Phượng Đình tay cầm bút lông sói, hơi hơi cúi đầu phê duyệt tấu chương trên thư án, chưa từng cho Tình Lam một ánh mắt, ngữ khí không chút để ý nói.
Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, thấp giọng bổ sung thêm một câu: "... Buổi tối bổn vương sẽ qua đấy."
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, Tình Lam vẫn như cũ bị một câu có thể nói lớn mật lộ liễu vô cùng, ý vị ám chỉ cực kì ái muội, làm cho trong lòng nhảy dựng.
"Vâng, nô tỳ liền về trước phục mệnh Thái Hậu."
"Đi đi."
Tình Lam thở phào, cụp mi rũ mắt rời khỏi Thừa Càn Cung.
Tiêu Phượng Đình từ trong đống sổ sách to nhỏ trên thư án ngẩng đầu lên, tùy ý bỏ cây bút lông sói trong tay qua một bên, hiện tại hắn cũng không có tâm tình đi phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự.
Ngày ấy, từ sau khi rời đi Từ Ninh Cung, hắn liền chưa từng có một lần nữa đặt chân vào chỗ ấy.
Một là đại điển đăng cơ của tân đế sắp cử hành, chính vụ bận rộn.
Hai là...
Hắn cũng nên cho mình chút thời gian để bình tĩnh lại tâm tình xao động trong lòng.
Không có ý tứ quyết đoán quyết tuyệt gϊếŧ chết Khương Tự Cẩm diệt trừ hậu hoạn như trong tưởng tượng, thậm chí hắn còn nhận lời cho nàng một đứa bé, chấp nhận làm hành vi hoang đường, kinh thế hãi tục như vậy...
Toàn bộ đều không có khả năng phát sinh trên người hắn.
Nhưng, cố tình cứ như ma xui quỷ khiến, không hợp với lẽ thường từng chuyện một xảy ra.
Đã nhiều ngày, nghĩ tới nghĩ lui.
Tiêu Phượng Đình trong lòng thậm chí xuất hiện một loại cảm xúc hối hận.
Vì cái gì hối hận?
Đại khái bởi vì... sợ hãi đi.
Cái cảm giác sợ hãi không thể khống chế mọi thứ, xuất hiện trong sinh mệnh chính mình quấy rầy cả đời này của hắn, nguyên bản sớm đã tính toán kiên định nhưng vẫn bất giác đi vào con đường này.
Buồn cười rằng trước đây Tiêu Phượng Đình hắn chưa bao giờ biết cái gì gọi là: Hối hận cùng sợ hãi.
Chính là, hôm nay khi Tình Lam đến đây thay nàng truyền lời, trong lòng hắn rõ ràng lại cảm thấy... mừng thầm.
[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tiêu Phượng Đình, hảo cảm độ +, tiến độc công lược hoàn thành ! ]
·
Vào đêm.
Từ Ninh Cung.
Nam tử một thân áo tím, chân đạp bóng đêm thân khoác ánh trăng mà đến.
Một đám thái giám cung nữ đã được lệnh tản đi từ trước, chỉ còn lại mình Tình Lam.
"Vương gia, Thái Hậu ở tẩm điện... chờ ngài."
Tiêu Phượng Đình giật giật đôi mi tinh xảo, giơ tay nói: "Bổn vương đã biết, ngươi lui ra đi."
"... Vâng."
Trong nội điện tên Tử Khuyết Cung, minh châu phản chiếu ánh sáng sâu kín, mờ mờ ảo diệu.
Trong vầng sáng lờ mờ đó, đem thân thể tinh thế mạn điệu đang lười biếng nằm trên trường kỷ kia, ở sau bình phong ánh lên mười phần ma mị, mê người.
Tiêu Phượng Đình giơ tay vén lên rèm châu, vòng qua bình phong, liền nhìn đến trên trường kỷ, mỹ nhân xinh đẹp trên bàn tay trắng nõn đang cầm quyển sách cũ.
Trên người như mọi ngày khoác lên một bộ bạch y mong manh, tinh tế, bộ dáng như vừa mới tắm gội qua, mái tóc dài đen nhánh tựa như còn dính hơi nước trong suốt.
Nghe thấy tiếng bước chân, một tay Phong Hoa chống cằm, lười nhác nâng hàng mi dày như lông quạ lên, không chút để ý ánh mắt dừng trên người Tiêu Phượng Đình: "Vương gia tới rồi sao?"
Thiếu nữ mặt mày minh diễm tinh xảo, ánh sáng mơ hồ trong tẩm điện thực sự rất âu yếm nàng, chúng như ôm lấy thân hình nhỏ bé vào trong lòng, cũng càng làm nàng trở nên vô cùng yêu nghiệp, môi đỏ như anh đào, như có như không tiếng động mời chào người đến hái...
words.