Không.
Không phải.
Nghe được câu hỏi như thế, Tiêu Phượng Đình trong đầu trước hết hiện lên ý tưởng không ngờ là... cự tuyệt.
Chẳng qua, trong lòng hắn phi thường rõ ràng, hắn cũng ý thức được ——
Nếu xảy ra ' Quan hệ lσạи ɭυâи tẩu tử tiểu thúc ' cái loại gièm pha mà người đời không bao giờ chấp nhận, càng huống hồ bọn họ còn ở trong Hoàng gia.
Biện pháp tốt nhất chính là... gϊếŧ nàng.
Bí mật, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn bảo mật.
Đây là chân lý nửa đời Tiêu Phượng Đình vẫn luôn thờ phụng.
Ai ngờ, chính hắn còn chưa sinh ra cái ý tưởng như thế, cho nên trong khoảnh khắc bị nàng một câu vạch trần ra, liền theo bản năng phản ứng cự tuyệt suy nghĩ này của nàng.
Tiêu Phượng Đình không muốn tiếp tục nghĩ nữa, tầm mắt dừng trên dung nhan tinh xảo, xinh đẹp của Phong Hoa, lạnh nhạt gằn từng chữ một:
"... Khương Tự Cẩm, ngươi vẫn sẽ là Thái hậu Hoàng triều Đại Hạ."
Khương Tự Cẩm.
Tiêu Phượng Đình trong lòng vừa động, cánh môi hơi hơi nhấp nhấp.
Chưa bao giờ nghĩ tới, một cái tên từ giữa môi răng quanh quẩn gọi ra, thế nhưng sẽ triền miên lưu luyến như thế.
Trong chỗ sâu trong trái tim, lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác kì lạ.
[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tiêu Phượng Đình, hảo cảm độ +, tiến độ công lược hoàn thành ! ]
Nghe được âm thanh nhắc nhở độ cảm cảm tăng lên vang vọng bên tai, ánh mắt Phong Hoa hiện lên một tia ánh sáng ám trầm.
"Vương gia đây là hứa hẹn sao?"
Nàng hỏi.
Tiêu Phượng Đình trầm mặc, không nói gì.
"Chính là..." Phong Hoa thanh âm bỗng nhiên ra vẻ vô cùng thấp hèn, "Cho dù có được Vương gia nhận lời đi chăng nữa, qua mấy tháng..."
Muốn nói lại thôi.
Tin tưởng lấy vị Nhiếp Chính Vương thông minh trác tuyệt này, đủ để minh bạch.
Tiêu Phượng Đình cơ hồ lập tức phản ứng lại, trên dung nhan tuyệt sắc hiện lên một mạt ngạc nhiên.
"Ngươi, ngươi không có..."
Kinh ngạc như vậy làm cái gì.
Phong Hoa không khỏi cho hắn một cái liếc mắt, trong miệng tức giận nói: "Cho dù có, tối hôm qua bị Vương gia lăn lộn như vậy, cũng giữ không nổi."
"..."
Nghe vậy, trên dung nhan nam nhân cẩm y tím thẫm tuyệt sắc hiếm thấy xuất hiện một tia xấu hổ, quẩn bách.
Trong đầu hiện lên hình ảnh hương diễm như mộng tối qua...
Không cần phải nói, chỉ xem trên thân thể oánh bạch, mềm mại bị lưu lại những dấu vết kinh tâm động phách như thế, cũng biết tối hôm qua tình hình chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
Mà nữ tử mang thai, không nên viên phòng, loại kiến thức cơ bản này, cho dù là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã không hỏi việc vặt , cũng biết đến nha.
Mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, Nhiếp Chính Vương điện hạ phá lệ nói: "... Xin lỗi, đã làm đau ngươi."
Lời này, xác định không phải ở trêu ghẹo nàng sao?
Phong Hoa đứng dậy, đôi chân ngọc nhỏ dài đạp lên giường phượng, cả người so với Tiêu Phượng Đình cao hơn một cái đầu.
Nàng bỗng nhiên vươn một bàn tay, câu lấy cổ hắn, ở bên tai hắn ngữ điệu hoa diễm lười biếng ngân nga nói:
"Nói xin lỗi không như thế có ích lợi gì? Vương gia muốn bồi thường thì,... bồi cho ta một cái hài tử, như thế nào?"
·
【??】