Thiếu niên một tay cắm ở túi quần, thân ảnh thon dài bước đến chỗ bọn họ.
Nhìn một màn trước mắt này, tựa không có nhìn thấy Phong Hoa đang bắt cóc em gái cùng cha khác mẹ của mình chút nào, ánh mắt chuyển hướng tới chỗ người cha Quý Minh này, môi đỏ hơi hơi hé mở, kinh ngạc hỏi.
Quý Minh đã thật lâu không có bị người ta uy hiếp như vậy rồi, sắc mặt rất khó coi, nhưng đến khi thấy con trai Quý Trạch xuất hiện, mới thoáng hòa hoãn lại một chút.
"A Trạch, nữ nhân bắt cóc muội muội ngươi, ngươi nói một chút phải làm sao bây giờ?"
Hắn chỉ vào Phong Hoa, hướng phía Quý Trạch nói.
Quý Trạch theo Quý Minh ngón tay phương hướng, nhẹ nhàng quay đầu, tựa lúc này mới thấy Phong Hoa, ngữ khí lộ ra một tia kinh ngạc: "... Lão sư?"
Hắn lại hỏi: "Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
"..."
Phong Hoa còn không có kịp nói chuyện, Quý Minh đã mở miệng trước, trong âm thanh lộ ra chút áp lực và tức giận:
"A Trạch, nàng cũng không phải lão sư gì của ngươi đâu, cô ta chính là cảnh sát nằm vùng, cố ý tiếp cận ngươi!"
Quý Minh muốn nhân cơ hội đánh đứa con trai này cho hắn tỉnh táo một chút.
Lúc trước bồi dưỡng cho Quý Trạch chính là mình vì thế Quý Minh luôn yên tâm với hắn rất nhiều, lúc hắn biết con trai gần đây rất si mê một nữ lão sư kêu Nhan Phi cũng chưa từng nhúng tay nửa phần.
Ngã một lần khôn hơn một chút, sau khi trải qua việc này, về sau Quý Trạch sẽ không dễ dàng tin tưởng nữ nhân như vậy nữa. Con hắn sẽ dần dần trở thành một người thừa kế Long Môn đủ tư cách.
Quả nhiên, Quý Minh nói xong, liền nhìn thấy sắc mặt Quý Trạch hơi đổi, ngữ khí có chút không thể tin tưởng chất vấn:
"... Lão sư, hắn nói chính là sự thật sao?"
"Đúng thế, như ngươi chứng kiến, thật sự không có sai."
Phong Hoa nhún vai, súng dí ở trên huyệt thái dương Quý Tư Tư vẫn chưa từng bởi vì vậymà lơi lỏng nửa phần.
Quý Tư Tư lại bị cái động tác này của nàng làm sợ tới mức thân thể mềm mại run lên, sợ hãi bị lau súng cướp cò: "Daddy, cứu con với..."
"Nhan Phi!" Quý Minh quát chói tai một tiếng.
Phong Hoa làm bộ tay run lên ở trước mặt Quý Tư Tư đang khóc như hoa lê dính hạt mưa cùng Quý Minh nghiêm khắc khẩn trương, giơ giơ lên môi đỏ, ngữ điệu lười biếng ngân nga nói:
"Người khác một khi cùng ta lớn tiếng nói chuyện, ta liền dễ dàng khẩn trương, ta khẩn trương liền có điểm khống chế không được tay chính mình, vạn nhất thật sự không cẩn thận..."
Nói tới đây, Phong Hoa ngừng lại, chính là trong lời nói nồng đậm ý tứ uy hiếp, ai cũng đều nghe được ra được.
Lại nhìn miệng nàng nói khẩn trương sợ hãi, nhưng mà thần sắc trên mặt nơi nào có một chút khẩn trương sợ hãi chứ?
Lão sư của hắn, thật là đáng yêu.
Thiếu niên hơi ngơ ngẩn, lúc em gái cùng cha khác mẹ bị người ta dùng súng chỉ vào đầu, cha hắn cùng quần chúng trong Long Môn đều đã thành lập mặt trận sẵn sàng đón quân địch.
Không khí vô cùng khẩn trương, trong đầu hắn đột nhiên toát ra cái ý niệm như thế.
Môi đỏ hơi hơi cong.
[ đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Quý Trạch, hảo cảm độ +, tiến độ công lược hoàn thành ! ]
Độ hảo cảm quỷ dị mà dâng lên làm Phong Hoa nhịn không được nhìn thoáng qua Quý Trạch.
Người sau hướng nàng hơi hơi mỉm cười, bước chân chầm chậm đi tới.
Quý Minh không tán đồng ngăn cản hắn: "A Trạch, không cần qua đi!"
Ai biết nữ nhân này có thể làm sự tình phát rồ gì hay không chứ?
Nam nhân có khi còn nhớ thương tình cũ, nữ nhân thì chưa chắc. Đặc biệt là ở trước mắt loại tình huống cực đoan như lúc này.
Ai ngờ, Quý Trạch nói dừng là dừng, xong lại quay đầu ngữ khí bất mãn oán trách người cha này của hắn một câu:
"Lão sư đều kêu ngươi không cần nói chuyện lớn tiếng như vậy, vạn nhất tay nàng ấy run lên, đem đầu Tư Tư nở hoa rồi..."
"Sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng lão sư của ta mất thôi."