Tử Hồ mặt đầy kinh hỉ, nụ cười hạnh phúc rạng ngời động lại rực rỡ trên bờ môi, nàng ngẩn ngơ bất động, xa cách ngàn năm, nhung nhớ nghìn năm, giờ đây đứng đối diện người trong lòng nàng nhất thời nửa chữ cũng không nói nên lời.
Vô Chi Kỳ hô lên một tiếng, làn da màu đồng dưới cổ và trên mặt bỗng thoáng nổi lên nét ửng hồng thể hiện sự thẹn thùng của chủ nhân, hắn thấp giọng nói: "Thật là, quá lâu không nhìn thấy nữ nhân nên thất lễ, thất lễ rồi. . . Mỹ nữ thư thư mời vào, mỹ nữ thư thư mời ngồi, mỹ nữ thư thư mời dùng trà."
Tử Hồ càng nhìn càng thấy không thể lí giải được, tiểu hài tử hư hỏng trước mặt với nam nhân khiêu thoát, bất kham trong kí ức xưa kia có thể nói là hoàn toàn bất đồng.
Hắn thế nào, thế nào — cùng tên dâm tặc Liễu Ý Hoan lại có cái đức hạnh giống nhau đến thế?!
Nàng ngốc ngốc đi vào, ngồi xuống — chỉ có một đống cỏ khô trải thành giường, uống trà — chính là chút nước cặn đựng trong một cái bát tráng men hoa cỏ đơn giản.
Hết thảy đều vô cùng đơn sơ, nếu không phải nói là sơ sài, sơ sài đến nỗi làm người ta không dám tin vào mắt mình, một đại yêu quái làm rung chuyển đất trời một thời, ngay cả hiện tại danh tiếng của hắn cũng làm toàn thiên địa run sợ, vậy mà cư nhiên lại một mình đơn độc bị đày đọa nơi tăm tối này hơn ngàn năm.
Tử Hồ thấp thấp ho khan vài tiếng, nghĩ đến phong thái uy phong, lẫm liệt xa xưa đó mà hốc mắt chậm rãi ửng hồng, lờ mờ dâng lên tầng hơi nước.
"Mỹ nhân thư thư nước không ngon sao? Ai ai, cái này cũng không có biện pháp nha.Ta ở chỗ này càng không có tốt đâu..."
Lời nói còn chưa dứt, Tử Hồ đã nhảy vào lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn, anh anh khóc lên.
Lần này thì đến lượt Vô Chi Kỳ chân chính luống cuống tay chân, hắn nghĩ tìm một chiếc khăn tay đưa nàng lau nước mắt, kết quả lần tìm mãi cũng chỉ có kiện áo rách bươm trên người hắn, hắn lúng túng không biết làm sao, cuối cùng đành thấp giọng ôn nhu an ủi: "Đừng khóc đừng khóc! Nơi này quả thật cũng không tệ lắm, một mình ta ở đây được một khoảng thời gian cũng cảm thấy quen, càng quen càng thấy chỗ này quả thực rất được. Tuy không hiểu được ngươi đã làm chuyện xấu gì để bị quăng tới đây, bất quá về sau chúng ta có hai người, tốt xấu gì cũng có thêm q người bằng hữu, cuộc sống cũng bớt tịch mịch. . ."
Tử Hồ kêu khóc nói: "Tên khỉ lông dày chết tiệt! Khỉ lông dày thối! Mới ngàn năm không gặp, ngươi thế nào đến ta cũng không nhận ra!"
Vô Chi Kỳ đột nhiên ngẩn ngơ, bất ngờ nắm lấy bờ vai nàng, dùng lực mở rộng khoảng cách giữa hai người, hắn cúi xuống thận trọng và tinh tế đánh giá nàng, càng nhìn càng kinh ngạc.
Cuối cùng hắn đột nhiên la lên: "Thiên a. . . Ngươi, ngươi chính là tiểu hồ ly hồi xưa ư?! Ngươi thế nào lại có thể biến thành một mỹ nữ thư thư. . ."
Tử Hồ một mặt khóc, một mặt dậm chân: "Đã Một ngàn năm trôi qua rồi! Ta cũng không phải kẻ đần độn, đương nhiên là đã tu thành hình người a!"
Vẻ hứng thú ban đầu của hắn bỗng như tan biến mất, tiêu điều buông vai Tử Hồ, đôi nhãn tình sáng long lanh nhất thời bị hai hồ mực đen thăm thẳm trong đôi con ngươi nuốt chửng, cái loại thần tình như hoa như si lúc trước nhìn nàng nay bị thay thế bởi một loại u buồn, thứ u sầu có cái hình thái biểu hiện độc đáo, lạ lẫm mà hơn nghìn năm sống trên thế gian này Tử Hồ chưa từng xem qua.
Thật ra thì cũng không khó lí giải tâm trạng đó, bất kì người nào một thân đơn độc chôn mình trong xiềng xích, gông cùm tại cái địa phương kì quái này đều chẳng thể nào vui vẻ được, không phát điên, tẩu hỏa nhập ma là may mắn lắm rồi, chưa nói đến một kẻ kiêu ngạo như hắn, một kẻ từng chói lọi như vầng thái dương, tiêu sái, tự do như gió trên đỉnh tuyết sơn, đẹp đẽ là vậy, rực rỡ là vậy mà cũng tránh khỏi bị dòng chảy nghiệt ngã của thời gian và bóng tối u uất của chốn địa phủ này bào mòn đến mất đi cả quang mang lấp lánh ngày nào.
Tử Hồ quan tâm nhào đến bên hắn. Gắt gao ôm lấy hắn, nức nở nói: "Ta chưa bao giờ thôi nhớ đến ngươi! Hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy ngươi! Này không phải nằm mơ đi? Vô Chi Kỳ! Ngươi vẫn còn sống, vẫn rất tốt!"
Vô Chi Kỳ hơi hơi động dung. Nâng tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, giống hệt như trước đây vậy, đôi bàn tay ấm áp mang chút sủng nịnh, lẫn chút ôn nhu, cưng chiều, nàng tùy hứng đem chính mình biến thành một sủng vật khả ái quấn quýt bên hắn.
Vẫn như ngày đó, mỗi khi nàng nhất thời sinh khí, chỉ cần hắn như vậy vỗ vỗ đầu nàng thì dù vô luận lúc đó nàng có bao nhiêu nộ khí, bao oán giận cũng theo nhịp vỗ dịu dàng này mà dễ dàng biến mất.
Chờ nàng khóc một chút đến khi bình tĩnh trở lại, Vô Chi Kỳ mới hỏi: "Sao ngươi lại đến nơi này? Cũng phạm phải đại tội gì sao?"
Tử Hồ lắc lắc đầu, đem đầu đuôi câu chuyện từ khi còn là một tiểu hồ ly, ngàn năm tu luyện thành người ra sao, như thế nào gặp được nhóm Toàn Cơ, rồi sự tình phát sinh ra sao để rồi giờ đứng ở âm ti đơn giản kể lại một lần.
Cuối cùng thấp giọng nói: "Ngươi biết không ? Người Ly Trạch Cung vì muốn cứu ngươi mà đang nỗ lực không ngừng. Cho nên. . .Ngươi đừng gấp, một ngày nào đó bọn hắn nhất định có thể cứu ngươi ra! Trước mắt ta đã tới được đây sẽ tuyệt đối không rời đi, ta sẽ ở đây bầu bạn với ngươi."
Vô Chi Kỳ nhướng mày, ngạc nhiên nói: "Ly Trạch cung? Bọn chúng là ai? Ta có liên quan gì đến bọn hắn mà bọn hắn lại muốn cứu ta ra?"
Tử Hồ nói nhỏ: "Ngươi không biết bộ tộc Kim sí điểu ở Hải ngoại? Ly Trạch cung bọn chúng đều là yêu ma."
Vô Chi Kỳ sắc mặt kịch biến, lạnh lùng nói: "Kim sí điểu?! Bọn hắn cư nhiên to gan lớn mật đeo lên khẩu hiệu đánh cứu ta?!"
Tử Hồ thấy thần sắc hắn không đổi, lại mang theo chút lạnh lùng, liền ngạc nhiên nói: "Thế nào? Ngươi sao lại phản ứng dữ dội vậy a!"
Vô Chi Kỳ lạnh lùng nói: "Bọn tiểu nhân hèn hạ đó! Khi xưa không phải bọn hắn giúp đỡ thượng giới, ta như thế nào lại. . ."
Lời còn chưa dứt, hắn lập tức ngậm miệng, đem Tử Hồ từ trên giường kéo tới, thấp giọng phân phó: "Ngươi ở chỗ này, đừng lên tiếng. Có người tới!"
Tử Hồ ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào vòm vai rộng lớn của hắn, chạm vào kiện y phục không có lấy một mảnh lành lặn, nhìn suối tóc kết không ra hình thù của hắn, trái tim bỗng dâng lên một trận chua xót, nàng nhẹ nhàng mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, thấy hắn không phản kháng, trái tim không nhịn được tắm trong mật ngọt.
Nàng liền như vậy dựa vào hắn, một hồi chua chát, một hồi cuồng hỉ, đối với chuyện đã qua trong quá khứ, hay tương lai sắp đến nửa điểm cũng không muốn chú ý đến nữa.
Dù sao nàng đã tìm thấy hắn, liền cùng hắn ở cùng một chỗ, kia hình phạt khắc nghiệt của thiên địa, kia cái chết với nàng thời điểm này đây đã không còn ý nghĩa, chốn hồng trần rực rỡ, bầu trời xanh, nắng âm, nhân gian phù hoa, giây phút cùng hắn tương ngộ, nàng đã không còn lưu luyến.
Âm thanh mở cửa kẽo kẹt vang lên, cánh cửa nhỏ của ngôi nhà cỏ đơn sơ bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, đợi nửa ngày, một mái đầu nho nhỏ tử ngoài thò vào thăm dò.
Tiếp đến là gương mặt oán ngọc thanh khiết, suối tóc đen huyền, mềm mại được cố định gọn gàng bằng một cột tóc phía trên, còn lại thả tùy ý qua vai chảy xuống thắt lưng, dưới đôi mày đen nhánh, đẹp đẽ như một nét vẽ núi xuân là đôi con mắt hắc bạch phân minh, đặc biệt tròng mắt sáng, trong vắt, xinh đẹp như thủy tinh, lấp lánh như vì tinh tú lung linh nhất của dải ngân hà lộng lẫy trên thiên giới, điềm đạm, mà thu hút.
Đôi nhãn tình sống động ấy đưa ánh nhìn dạo chơi một vòng rồi đậu lại trên người Vô Chi Kỳ, yên lặng, tĩnh tại tựa hồ như đang âm thầm đánh giá.
Vô Chi Kỳ trăm nghĩ, triệu nghĩ cũng không nghĩ đến người tới lại là một tiểu cô nương xinh đẹp đến vậy, khuôn mặt mới đầy sát khí phút chốc liền biến thành đào hoa ngập trời, mỉm cười hướng nàng vẫy tay, ôn nhu nói: "Không cần sợ, nơi này không có gì đáng sợ, tới đây nào." Lời còn chưa dứt, Tử Hồ ở sau lưng đã mạnh mẽ nhéo cho hắn một cái.
Hắn một phen bị tập kích bất ngờ, đau đến suýt nhảy dựng lên, lại thấy Tử Hồ nhanh như cắt đã lướt qua người hắn, tươi cười đi đến phía tiểu cô nương kia, nói: « Toàn Cơ! Ngươi tới rồi! Mau vào, đây chính là Vô Chi Kỳ!"
Toàn Cơ ở ngoài cửa khẽ gật đầu, đang muốn đẩy cửa đi vào, chợt bị một cỗ lực mạnh mẽ phía sau đẩy úp người về phía trước, Đằng Xà một cước đạp nát cánh cửa nhỏ bé, đơn bạc, đáng thương, lạnh lùng nói:"Vô Chi Kỳ! Lão tử cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! Có giỏi ra đây cùng lão tử đánh nhau ba trăm hiệp!" Tất cả mọi người đều dưới tiếng rống của hắn giật mình, Vô Chi Kỳ ngạc nhiên nhìn hắn, cuối cùng sờ sờ đầu, hỏi một câu: "Ngươi là ai a?"
Đằng Xà ho hai tiếng, nhất thời có chút lúng túng. Không sai, năm đó khi Vô Chi Kỳ tại hạ giới hô mưa, gọi gió, náo loạn lên đến tận thiên giới, hắn cũng có ý định tìm gặp hắn đánh nhau một trận thật thống khoái, nhưng mà lại bị Bạch Đế cấm túc, sống chết ngăn cản, cuối cùng cũng được gặp hắn, nhưng là lúc hắn bị thiên quân áp tải tới thiên lao thẩm vấn, kết tội.
Cách nhau một bức tường người đông nghìn nghịt, hắn chỉ thấy qua bóng dáng chán nản của một con yêu ma toàn thân đầy xích sắt, gông cùm, nhưng khí chất ngạo phong, phong thái thong dong, không sợ trời, không sợ đất, tự tại của hắn lúc đó lại làm Đằng Xà tự cao tự đại có chút chấn trụ, mãi không quên được.
Hắn trước giờ chưa gặp qua tên yêu ma nào bị thiên giới bắt được, xung quanh bị trói buộc bởi đủ loại thần binh, lợi khí lợi hại mà còn có thể toát ra khí khái ấy, đặc biệt là đôi mắt, đôi tròng mắt như liệt hỏa rực cháy ấy cho biết hắn tuyệt đối không nói dối, đó tuyệt đối không phải đôi mắt của kẻ ác nhân giả dối, đôi mắt sáng rực, tràn đầy khát vọng tự do, sâu trong con ngươi ấy còn có sự hòa ái của một trái tim trong sáng, nét hào sảng của một đấng anh hùng, lại phảng phất nét hồn nhiên của trẻ thơ, vạn vật được lọc qua đôi nhãn tình ấy dù tốt hay xấu, đen hay trắng đều biến thành sự hiếu kì, tươi mới, trong trẻo. Hắn chẳng nề hà vì bại trong tay bọn họ, hắn vô cùng thoải mái như đang chơi một trò chơi vậy, hắn thua keo này, không có vấn đề gì cả, chỉ là hắn nhất thời mệt mỏi rồi, hắn phải tìm một địa phương nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh lực — tái chiến.
Đằng Xà từ đó trở đi liền có ý nghĩ, vô luận ra sao, nhất định phải tìm hắn đánh nhau một trận, dù thắng, bại thế nào cũng cam tâm. Đối với Đằng Xà mà nói, đánh nhau là phương pháp giao lưu kết bạn tốt nhất, không cần ngôn ngữ, trên võ đài mọi tình cảm đều có thể bộc lộ một cách chân thật nhất.
" Đây là Đằng Xà đại nhân, Vô Chi Kỳ, chúng ta đến đây cùng nhau, vừa rồi ta cũng có nói qua với ngươi rồi đó, ngươi quên rồi sao? Còn vị này, là Toàn Cơ, Kiếp trước nàng là một nhân vật vô cùng lợi hại! Phải. . ." Tử Hồ vội vàng hoà giải.
"Ta biết, nàng chẳng phải chính là chiến thần tướng quân sao! A a." Vô Chi Kỳ đột nhiên a a cười lên, đánh gãy nàng lời nói.
Thời điểm Toàn Cơ mới đến, hắn chỉ thấy quen mắt, nhất thời không nhớ ra được, chỉ vì Toàn Cơ tuy rằng chuyển thể khuôn mặt không thay đổi là bao, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, dụng mạo, khí chất so với chiến thần cường thịnh, vang chấn thiên địa xưa kia vẫn là có không ít khác biệt.
Nhưng hắn vô cùng cao hứng khi phát giác ra thân phận chân chính của nàng, bởi vì đôi nhãn tình vẫn nhìn chằm chằm hắn kia, vẫn như ngày trước là đôi hắc thủy tinh trong suốt, đẹp đẽ như hút hồn người đối diện, trước kia hắn ngắm qua một lần liền mãi mãi không thể quên được, mãi mãi không thể quên được.
Đương nhiên đối với ánh mắt không có ý định dời đi của hắn, nàng cũng không ngại ngần mắt đối mắt, cứ như vậy nhìn hắn, sâu trong đáy mắt ấy có điểm mờ mịt, lại phảng phất có chút không đếm xỉa, tuy nhiên vẫn thiên thiên sắc bén vô cùng.
Giơ cao Định Khôn trong tay, hắn cho rằng ngay sau đó nàng sẽ không chút do dự mà chẻ hắn thành hai khúc, nhưng cuối cùng nàng lại chậm rãi thu kiếm, thấp giọng nói: "Thôi, ngươi đi đi."
Nói rồi, chính nàng lại xoay người bước đi trước.
Hắn ở phía sau lớn tiếng hỏi nàng vì cái gì, lúc ấy nàng quay đầu, rất nghiêm túc nghiền ngẫm suy nghĩ, rốt cuộc mang thoáng qua một nét u buồn nói: "Ngươi nói rất có đạo lý, thiên giới cũng không phải lúc nào cũng đúng"
Hắn lần đầu tiên gặp loại người như nàng vậy, con người nàng, tâm can nàng tựa như được đúc ra từ một khối ngọc lưu ly vậy, từ xa nhìn lại chỉ thấy bao quanh nàng là hàng vạn ánh hàn quang, lợi hại vô cùng, khiến người ta không dám đến gần. Chính là hơi hơi nhích lại gần một chút xem, mới phát giác, thì ra, nàng là một cô nương vô cùng mâu thuẫn. Xen lẫn trong cái thiên chân lại có sự tồn tại của lão thành, nhìn qua là một mảng đơn thuần lại thoáng nét u buồn, thật sự không thể nắm bắt được.
Mấu chốt quan trọng chính là : nàng là một mỹ nhân. Vô Chi Kì nhất thời hứng khởi kêu lên: "Mỹ nữ! Từ từ đừng đi vội! Ngươi xem. . . Ngươi nếu không muốn gϊếŧ ta, ta cũng bỏ không được việc cùng ngươi động thủ, nếu không chúng ta hãy giải quyết thế này đi biến chiến tranh thành tơ lụa, làm bằng hữu tốt, thế nào?"
Hắn tha thiết mong chờ nhìn thấy khuôn mặt ngọc trong suốt kia lộ chút sợ hãi, hoặc một chút trạng thái biến đổi nào đó theo đúng lẽ thường, hoặc giả đột nhiên thay đổi thái độ quay lại gϊếŧ chính mình.
Tuy nhiên. . .Nàng do dự một chút, rồi đột nhiên hỏi hắn một vấn đề mà chính hắn cũng không thể tưởng tượng được.
Nàng hỏi: bằng hữu là cái gì? Có thể ăn sao?
Này đúng là cái đáp án khiến hắn sửng sốt nửa ngày, hắn không nhịn được cười ha hả, thế nào cũng không dừng lại được.
Bọn hắn cứ như vậy một người trên trời, một người dưới đất, làm bằng hữu linh tinh, nói chuyện thập phần vui vẻ, hòa hợp, về sau có một đoạn thời gian rất dài hắn không có gặp nàng, bất quá hắn còn thật sự hâm mộ nàng – một nữ nhân độc nhất thiên hạ nha, làm được đến chức vị chiến thần thiên giới, dù nói thế nào cũng chẳng dễ dàng gì. Hắn thực sự muốn cho mọi người biết hắn tự hào vì người bằng hữu này thế nào, còn muốn cùng nàng kết bái huynh đệ.
Nhưng cuối cùng kết huynh đệ với nàng không thể thành, hắn bị tâm phúc bán đứng, Cả thế gian tắm mình trong chướng khí mù mịt, các vị thần tiên trên thiên giới cao cao tại thượng kia cư nhiên dùng đến cái hạ sách tên mĩ nhân kế, đem chiến thần tướng quân đẹp tựa ngọc lưu ly kia phái tới trấn áp hắn. hắn thừa nhận đối phó với mĩ nhân hắn không có phương pháp, cũng không cách nào xuống tay, rốt cuộc thua trên tay nàng, kết quả nàng khánh lệnh không gϊếŧ hắn, chỉ nhìn hắn nói: "Ân, ta biết rõ bằng hữu là cái gì. Chúng ta đúng là bằng hữu."
Câu nói sai thời điểm này làm cằm hắn rớt xuống, tâm tình vì câu nói của nàng mà hoảng hốt trong phút chốc, giây phút lơ là ấy liền bị một thần tiên khác chớp lấy, tấn công, khiến hắn không thể phản kháng.
Sự tình về sau chính là thẩm vấn a, tra tấn a, hình phạt a. . .Cuối cùng hắn bị nhốt tại địa phương ẩm ướt, dưới đáy âm ti này ngót nghét một ngàn năm.
Nay đã một ngàn năm qua đi, hồi tưởng lại chuyện cũ, một thời uy vũ ấy bao nhiêu phong quang, khí phái, suýt nữa cùng thiên đình hủy thiên diệt địa trong trận chiến ấy, nhưng giờ suy nghĩ để làm gì, mọi chuyện nên hay không nên qua thì cùng đã trôi qua, nghĩ lại chung quy chỉ tổ hao tổn tinh thần.
Hắn đã không còn để tâm nữa, nhưng câu nói của chiến thần tướng quân năm ấy, cho dù biển cả hóa nương dâu, ngàn năm, vạn năm cũng chẳng thể nào dễ dàng quên đi được.
Nàng lúc đó là thật lòng sao? Vẫn là màn kĩ xảo phối hợp với thiên đình đùa giỡn hắn, lừa hắn mà thôi.
Vô Chi Kỳ hắc hắc cười, thấy Toàn Cơ bình tĩnh nhìn chính mình, vẫn cùng một đôi nhãn thần hắc thủy tinh trong sáng, có hồn một ngàn năm trước ấy.
Hắn ho hai tiếng, chững chạc đàng hoàng nói: "Mỹ nữ, chúng ta làm bằng hữu, thế nào?"