(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

chương 40: trọng chấn hùng phong (tam)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vũ Ti Phượng hít một hơi thật sâu, không phải là chàng chưa nghĩ tới tình huống này, nhưng khi gặp phải vẫn không khỏi cảm thấy áp lực vô cùng. Chàng đứng trong chính sảnh, suy nghĩ một chút mới nói: "Các trưởng lão xin hãy đứng lên! Về chuyện của Ly Trạch cung, ta nghĩ chúng ta cần thận trọng suy xét thảo luận."

La trưởng lão nói: "Tuy rằng không quá trông cậy vào Quân Thiên hoàn, lão đây cũng không nhận ra rằng mục đích tồn tại của Ly Trạch cung là vì nó! Nhưng cũng đã một ngàn năm trôi qua rồi, hạt mưa cũng có thể chui lọt qua đá rồi(), huống chi là ước nguyện ban đầu của người thành lập!"

() đại ý như kiểu thời gian dài trôi qua, mọi thứ đều có thể thay đổi.

Các trưởng lão còn lại cũng đồng loạt tán thành. Vũ Ti Phượng cất cao giọng: "La trưởng lão nói đúng. Cá nhân ta cho rằng sự tồn tại của Ly Trạch cung không cần chỉ phụ thuộc vào Quân Thiên hoàn. Ta còn nhớ khi trước, Ly Trạch cung muốn thu nạp đệ tử mới đều là đến Hải ngoại cưỡng ép những tộc nhân có tư chất. Ta thấy, việc nên làm trước tiên là thay đổi cách nhìn của tộc nhân về Ly Trạch cung."

Mọi người thấy thái độ của chàng như vậy, trong lòng khấp khởi mừng thầm, không ngờ lại nghe chàng nói thêm: "Còn về phần tiếp nhận vị trí chủ sự, ta nghĩ cần bàn bạc kĩ hơn... Thứ nhất là tuổi ta còn trẻ, không thể khiến mọi người tin phục, hai là bản tính ta vốn lười nhác, không quá cầu tiến, chỉ sợ vị trí Cung chủ này khó có thể đảm đương. Không bằng chọn ra một vị trưởng lão có uy tín mà mọi người đều tin cậy làm Tân Cung chủ Ly Trạch cung, ý các vị thế nào?"

Các trưởng lão nhất thời luống cuống, La trưởng lão vội la lên: "Cung chủ sao lại nói vậy! Người tân nhậm vị trí Cung chủ này ngoài Người ra còn ai có thể đảm nhiệm? Người muốn lý lẽ, lão phu cũng nói cho người nghe. Đầu tiên, Cung chủ tiền nhiệm chính miệng chỉ định Người làm Cung chủ; thứ hai, trong cung chỉ có mình Người mang huyết thống Mười hai lông vũ tôn quý nhất; ba là, tuy Người còn trẻ tuổi nhưng trong cung này nào có ai dám khinh thường Người? Cung chủ việc gì phải tự xem nhẹ mình như vậy!"

Lão thấy Vũ Ti Phượng do dự không đáp, liền bồi thêm: "Chính Cung chủ nói tính tình mình lười nhác, không quá cầu tiến, ẩn ý nói quy củ trong Ly Trạch cung chồng chất. Nhưng mấy lão già đây đã thương lượng cả một buổi chiều, quyết tâm giảm bớt và xóa bỏ những luật lệ hà khắc trước kia. Chúng

a sẽ xây dựng lại Ly Trạch cung hoàn toàn mới, không còn luật thép cấm cản. Nhưng điểm mấu chốt... Xin Cung chủ đừng trách lão phu thất lễ, người trẻ tuổi không thể chối bỏ trách nhiệm của mình! Hơn thế, nó lại là trách nhiệm mà không ai ngoài Người có thể gánh vác! Bỏ lại tất cả để một mình ra đi, trong lòng Cung chủ có dễ chịu sao?"

Mấy lời cuối thật sự nghiêm khắc khiến Vũ Ti Phượng hổ thẹn, cúi đầu đáp: "La trưởng lão nói phải, là ta quá lỗ mãng rồi."

Chúng trưởng lão đều cười nói: "La trưởng lão quả không hổ là người của Giới Luật đường(), cuối cùng cũng thuyết phục được Cung chủ rồi!"

Vũ Ti Phượng hòa nhã nói: "Chư vị trưởng lão ngồi xuống trước đi đã. Được Đại cung chủ và các trưởng lão ưu ái, tiểu tử đây cũng xin mặt dày mà nhận chức cung chủ này. Tân Ly Trạch cung về sau xây dựng ra sao, còn mong các vị trưởng lão đề xuất ý kiến."

Rất nhanh đã có người chuyển một xấp giấy lên, trên mặt giấy toàn chữ là chữ, ghi chi tiết các phương án. Chàng lật xem sơ qua đã thấy nhiệt huyết sôi trào. Thì ra chàng và các vị trưởng lão đều là không hẹn mà chung y tưởng, ví như việc củng cố lại úy tín trong các môn phái tu tiên; hủy bỏ tất cả các điều luật hà khắc lúc trước, viết lại thành mười điều luật, gỡ bỏ lệnh hạn chế xuất – nhập môn. Không tiếp tục cưỡng ép gia nhập cung; nếu bây giờ có đệ tử nào muốn rời khỏi Ly Trạch cung thì không được phép cản trở hay gây khó dễ.

Chàng xem mà có chút nhập thần, phải nửa ngày mới ngước lên, cười nói: "Thì ra các vị trưởng lão sớm đã có ý thực hiện cải cách?" Trưởng lão Thiện Tế đường đáp: "Không dám gạt cung chủ, ngày còn áp dụng bộ luật thép khắc nghiệt, Ly Trach cung quả thật đã ép chết không biết bao nhiêu đệ tử, lạnh lùng không chút nhân tính. Lão cung chủ xưa kia vốn là một con người trái tim băng, bàn tay sắt lại mang theo cái tâm tính hiếu thắng của thiếu niên tiếp nhận vị trí cung chủ. Đại cung chủ lên tiếp nhận vị trí cung chủ sau lão cung chủ thì căn bản tâm không đặt ở Ly Trạch cung, Phó cung chủ sau lưng làm mưa làm gió nhưng cũng chỉ vì lợi ích cá nhân, mọi thủ đoạn vạch ra cốt để chiếm lấy Quân Thiên Hoàn. Ngày đó Đại Cung chủ huyết tẩy Phù Ngọc Đảo trở về, chúng ta liền thầm thương lượng một vài chính sách cải cách, đợi dịp thích hợp dâng lên để Đại cung chủ xem xét, tuy nhiên không ai lường được sau đó lại xảy ra nhiều biến cố như vậy nên đành tạm thời gác lại. Cung chủ, nếu hiện tại ngài đã có tâm như thế thì thật sự là phúc phần của Ly Trạch Cung."

Vũ Ti Phượng khẽ gật đầu, nhìn về phía La trưởng lão, nhớ đến ông trước nay vẫn là kẻ mặt lạnh, lại vô cùng nghiêm khắc, cứng đầu cứng cổ nói thẳng ra là cổ hủ, lần trước còn cùng Liễu Ý Hoan xảy ra xung đột suýt người mất ta sống, thì không khỏi cười nói: "La trưởng lão,thứ cho vãn bối thất lễ nhưng theo tính cách của ngài hẳn chuyện cải cách lần này ngài phải là người đầu tiên đứng ra phản đối mới đúng, phải không? "

La trưởng lão sắc mặt đoan chính, nghiêm nghị nói: "Cung chủ nói phải. Trước đây khi mấy người Chu trưởng lão đề cập, thương thảo điều này lão phu là người kiên quyết phản đối. Nhưng sau khi chứng kiến hai vị cung chủ tùy hứng làm bậy, lại nghĩ đến cơ nghiệp nghìn năm của Ly Trạch Cung đối mặt với bờ vực của sự sụp đổ chưa bao giờ gần đến vậy, chỉ vì một Quân Thiên Hoàn mà thiếu chút nữa bị hủy hoại hoàn toàn. Lão phu đã trải qua hai đời cung chủ, sớm đã biết Quân Thiên Hoàn vốn chỉ là một chấp niệm không hơn, lão phu luôn nghĩ chả lẽ chúng ta trăm cay nghìn đắng làm người chỉ vì một cái thần khí hay sao? Loại bỏ tất cả tư tưởng tình cảm trong lòng, chỉ có thể thành vật hi sinh vì du͙ƈ vọиɠ của kẻ khác, nghĩ đến thôi mà lão phu đã cảm thấy lạnh lòng.Lão cung chủ lấy phương châm diệt hết cái 'nhân'() làm chủ trương, mà đáng thương hơn nữa là Liễu ý Hoan! Trong Địa lao chồng chất bao bộ hài cốt đều không phải vì cái bộ luật khắc nghiệt kia sao. Lão phu không hy vọng lớp người trẻ tuổi kế thừa Ly trạch cung sau này bị tàn phá như những người đi trước."

() chữ 'nhân' này là người ấy. ý là sống trên danh nghĩa con người nhưng không được tồn tại tình cảm tư tưởng như con người

TrongVũ Ti Phượng lòng thoáng một tia cảm động, nhìn người đàn ông tóc trắng xóa, mặt mày ngưng trọng mà chân thành đứng giữa sảnh, trong nháy mắt đó chàng bỗng thấy một dòng suối ấm áp len lỏi trong từng mạch máu chảy thẳng vào tim. Chàng gập gọn xấp giấy cẩn thận đặt vào trong ống tay áo, đứng dậy cười nói: "Về phần cải cách này, ngày mai ta sẽ ra quyết định cuối cùng cũng như kế hoạch cụ thể. Tiểu tử bất tài nguyện cùng chư vị trưởng lão kề vai sát cánh vì tương lai của Ly Trạch cung. Mong chư vị tiền bối chỉ dạy thêm!"

Chúng trưởng lão nhất tề đứng dậy, đồng thanh nói: "Cung chủ khách khí rồi!"

Vũ Ti Phượng lại nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, chư vị trưởng lão xin về nghỉ trước. Sớm mai cho gọi toàn thể các đệ tử đến Đan Nha đài hỏi thăm ý nguyện của từng người: người nào nguyện ý thì lưu lại, không nguyện ý ở lại liền thu xếp cho ly khai."

La trưởng lão cười nói: "Cung chủ không cần lo lắng, buổi chiều chúng ta đã cho thăm dò ý kiến của toàn thể chúng đệ tử. Bọn chúng không ai có ý định ly khai. Không biết đã gặp phải chuyện gì bên ngoài mà đối với cung chủ thập phần kính ngưỡng!"

Vũ Ti Phượng ngại ngùng cười cười, bỗng như nhớ ra một chuyện gì, chàng liền nhanh chóng lấy một cái túi từ trong ngực ra, phân phó: "Đây là mảnh vụn của Quân Thiên hoàn, tuy rằng Quân Thiên hoàn đã nát, nhưng hiệu lực thì vẫn còn. Các vị cẩn thận xử lý. Một phần đưa đến chỗ Liễu Đại ca để chữa thương, sau khi thương thế lành lặn huynh ấy sẽ tự khắc đem trả. một phần để lại trong cung, phòng trường hợp phải giải quyết với Thiên giới. Các vị xem cần đong đếm, giải quyết ra sao thì mau chóng sắp xếp đi. "

Mọi người đồng thanh nói: "Cũng vì vật này mà Ly trạch cung ra nông nỗi như bây giờ. Cung thỉnh cung chủ đem nó niêm phong trong cung Kim Quế để tiện bề quản lý."

Khi Ti Phượng ổn định xong mọi chuyện trở về phòng ngủ của Phó cung chủ thì đã là canh ba. Thi thể Đại cung chủ đã được một nhóm đệ tử khiêng đến linh đường của cung Kim Quế . Ẩn ước trong tiếng gió xào xạc là tiếng khóc sụt sùi, là ánh đèn trắng vàng lờ mờ thê lương,..Toàn Cơ ngồi trên ghế, đã thiếp đi lúc nào, nhưng giấc ngủ của nàng dường như không được ổn định, thỉnh thoảng đôi lông mi dài như cánh bướm đang rủ xuống của nàng hơi rung động. Ti Phượng khẽ thở dài, nhẹ nhàng đi qua ôm nàng lên. Toàn Cơ lập tức tỉnh, ôm lấy cổ chàng, hàm hàm hồ hồ nói: "Chàng về rồi... Ta không ngủ được, chờ chàng." Chàng khẽ cười một tiếng âu yếm hôn lên mũi nàng, ôm nàng lên giường. Giường đệm đã được đổi mới hoàn toàn. Chàng nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người nàng, ôn nhu nói: "Ta trở về, nhưng lại có chút việc vội, nàng cứ ngủ trước, đừng lo lắng."

Toàn Cơ quả thật khó đến không biết làm sao, chỉ đành vươn tay ôm lấy cần cổ chàng, giọng mềm nhũn: "Chàng xem, trên tường trèo cơ man toàn là mặt nạ như thế, lại còn giống Vô Chi Kỳ nữa chứ! Ta cả đêm nhìn chúng nó, càng nhìn càng thấy lạnh toát cả tay chân... Chàng nói xem, Nguyên Lãng có thật sự coi Vô Chi Kỳ là hảo huynh đệ không vậy?"

Vũ Ti Phượng yên lặng lắc đầu, những mặt nạ kia đều bóng lưỡng, hiển nhiên là thường xuyên được người ta vuốt ve. Chàng thấp giọng nói: "Chuyện của hai người bọn họ, ai cũng không thể nói rõ được. Ta thấy Vô Chi Kỳ là người thông minh, nếu như Nguyên Lãng thực sự chỉ là một tên tiểu nhân thô thiển, hắn nhất định sẽ không chịu xưng huynh gọi đệ với y. Lại nhớ đến Nguyên Lãng kia, trước kia tất cũng được coi là một nhân vật không tầm thường... chẳng qua là bị du͙ƈ vọиɠ che mờ mắt."

Một lời nói xong không thấy tiếng Toàn Cơ, cúi đầu nhìn thấy nàng sớm đã ngủ say. Vũ Ti Phượng nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, dém chăn thật ấm lại cho nàng. Còn chàng thì ra gian ngoài, chong đèn xem kế hoạch cải cách. Vừa dùng bút đánh dấu lên giấy ngọc vừa ngồi nghiền ngẫm suy nghĩ.

(giấy ngọc tui cũng không biết là cái gì luôn, có thể là một loại giấy nào đó mà tui search hông ra, ở đây là nói bản cải cách viết trên giấy ngọc đó.)

Trong này có một điều mà chàng cảm thấy vô cùng có ý tứ. Ban đầu, Ly Trạch cung không cho phép cưới gả, thậm chí còn đeo mặt nạ, hạn chế tối đa tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Điều này nay đã bị huỷ bỏ. Chu trưởng lão đổi lại thành không cần mang mặt nạ, được quyền cưới gả. Một vài trưởng lão trẻ còn hi vọng rằng, tương lai Ly Trạch cung không chỉ tuyển chọn tân đệ tử là Kim sí điểu, nếu là phàm nhân vì hâm mộ thanh danh mà tới cầu sư học đạo hoặc vị đệ tử nào đó muốn tu yêu, đều mở rộng cửa đón chào. Kiến nghị này tuy rất tốt, nhưng chưa thực sự phù hợp với tình hình hiện tại.

Chàng dùng bút chu sa viết thêm vài dòng phê bình chú giải sau điều này: tốt nhưng trước mắt không nên, chờ khoảng năm năm nữa sẽ xem xét lại.

Ly Trạch cung có bốn vị trưởng lão phụ tá Cung chủ. Dưới Tứ đại trưởng lão là các quá lão, cùng chỉ huy mười trưởng lão chưởng quản năm đường trong nội cung. Bên trong các đường còn phân ra các chức vụ cao thấp khác nhau, thường do những đệ tử trung niên đã ở trong cung nhiều năm đảm nhiệm. Vốn là trong Ngũ đường thì có Giới Luật đường và Ám Hành đường chịu trách nhiệm giám sát và trừng phạt các đệ tử trong ngôn hành cử chỉ. Một khi phạm phải giới luật, đầu tiên sẽ do Ám Hành đường chỉ ra chứng cứ sau đó trực tiếp được giao cho Giới Luật đường định mức độ phạm lỗi mà xử phạt. Vì vậy mà ai cũng cảm thấy bất an, sợ đắc tội với người của Ám Hành đường sẽ bị báo thù.

Vũ Ti Phượng đổi tên Ám Hành đường thành Đôn Đốc ti, huỷ bỏ các chức vụ giám sát ngầm. Tứ đường cũng lần lượt đổi thành Thiện Tế ti, Giới Luật ti, Nội Vụ ti, Dần Võ ti, phân ra nắm giữ những mảng khác nhau. Thiện Tế đường đã từng là nơi bày đó chỉ để ngắm, tuy Đại cung chủ thường nói Thiện Tế đường dùng để tiếp tế cho những yêu loại kiệt quệ chán nản, nhưng thực tế chẳng mấy ai chấp hành điều này. Lần này chàng không chỉ muốn Thiện Tế ti bắt đầu cứu giúp yêu loại mà còn phải giúp đỡ phàm nhân khốn khó. Bên trong ti làm thuốc và kim châm cứu phòng, chuyên môn gieo trồng các loại thảo dược, tu hành y thuật – tất nhiên, kế hoạch này còn có chút ít vì yêu thích cá nhân của chàng, nhưng mà cũng rất hữu dụng.

Về cơ bản, Ly Trạch cung không khác mấy, bộ tộc Kim sí điểm dự trữ vô số minh châu mỹ ngọc bảo thạch. Đây là do bộ tộc của chàng thích nhưng thứ hoa mỹ có giá trị, vì vậy mà phương diện tiền tài chưa bao giờ là vấn đề cần băn khoăn.

Khi Vũ Ti Phượng làm xong bước dự tính ban đầu, trời đã tờ mờ sáng. Chàng xoa bóp cổ và vai căng cứng, duỗi cái lưng mỏi nhừ, đi đến bên giường Toàn Cơ. Nàng vẫn đang ngủ mê mệt, ngón tay giữ lấy áo ngoài của chàng, quấn lại, vô cùng quyến luyến.

Chàng không nhịn được ý nghĩ muốn ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên gò má hồng nhuận của nàng. Nhưng thời gian không cho phép chàng làm vậy, bây giờ đã là Cung chủ rồi, không thể giống như trước kia muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, cũng không thể tuỳ hứng làm theo ý thích của mình. Chàng dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, để lại một tờ giấy rồi cầm theo bản kế hoạch mình đã chỉnh sửa thâu đêm, bước vào linh đường cung Kim Quế.

Truyện Chữ Hay