Dùng Sách Hải câu để là gì Tử Hồ cũng không biết, chỉ biết khi nàng tỉnh lại đã ra khỏi Âm phủ. Nằm tại đụn mây cao vút phía trên Bất Chu Sơn đã thấy dây quấn trên người. Gió mang theo âm khí lạnh lẽo, xa xa vẳng lại tiếng nói chuyện, hình như là Vô Chi Kỳ và ai đó.
Tử Hồ lúc này mới hoàn toàn lại, nhảy dựng lên, thấy ở xa có hai bóng người mang kim giáp (giáp vàng), tư thế này, thần thái này, nhìn thế nào cũng thấy giống hai vị Thần Đồ Úc Lũy canh cửa Bất Chu Sơn. Nhưng trước giờ Thần Đồ Úc Lũy luôn xuất hiện với hình tượng to lớn vạm vỡ, thân cao vạn trượng, còn hai vị kia chỉ mang kim giáp... Nhìn cũng không khác người bình thường là mấy...
Vô Chi Kỳ ôm cánh tay, cười cười với hai người trước mặt, nghiêng đầu không biết nói gì. Tử Hồ hai ba bước chạy tới, núp sau vai hắn, cái mũi nhỏ nhắn vì sợ hãi mà kề ngay cổ hắn, thấp giọng hỏi: "Vô Chi Kỳ... Chàng, chàng đang nói chuyện với ai vậy?"
Vô Chi Kỳ đưa tay vỗ lên tấm lông mềm mượt của nàng, cũng không vội trả lời mà chỉ nói: "Canh chừng lão tử nhiều năm như vậy, lão tử cũng chưa từng tổn thương nửa cọng lông của các ngươi. Chỉ là một trận nhỏ đánh vào Bất Chu Sơn thôi mà, cũng chẳng phải đại sự lớn lắm nhỉ? Làm thần tiên ấy mà, không thể lúc nào cũng hẹp hòi vậy được, nếu không lão tử sẽ giận đó. Lão tử mà nổi giận, chính lão tử cũng không biết mình sẽ làm những gì đâu... Điều này hẳn là hai ngươi cũng biết." Hắn cười vân đạm phong khinh, giống như ra vẻ ta đây là lão ca rồi, các ngươi cũng không phải không biết.
Thần Đồ cả giận: "Chẳng qua chỉ là yêu quái thôi, ngươi cũng kiêu ngạo quá rồi đấy. Ngươi chắc cũng hiểu được thân phận tù nhân của mình, chạy trốn đồng nghĩa với cái chết! Kinh thiên động địa như thế, không phải là khiêu khích thì là cái gì? Bất Chu sơn này, ngươi nói muốn đánh sập là có thể sập được sao?!"
Mắt Vô Chi Kỳ sáng lên, sờ sờ mũi, nói: "À! Ý ngươi là ta chỉ cần hành động yên lặng một chút là có thể đi sao?"
Mặt Thần Đồ đỏ lên: "Nói bậy! Bây giờ ngươi là tù nhân! Mau trở về chờ Hậu Thổ đại đế thẩm tra phán quyết. Đừng hòng làm loạn!"
"Haizz, thật phiền phức." Vô Chi Kỳ lắc đầu ngán ngẩm, đột nhiên vung tay lên hét lớn. Thần Đồ Úc Lũy nghĩ rằng hắn muốn gây khó dễ, bị dọa đến rút lui mấy bước, còn suýt chút nữa thì ngã. Ai ngờ hắn vẫn đứng bất động, lại còn bật cười ha hả. Hai người nghi hoặc nhìn hăn, không biết hắn định tung ám chiêu gì.
"Được rồi, lão tử không có thời gian chơi đùa với các ngươi đâu." Vô Chi kỳ cười, hất bím tóc đã rối xù về đằng sau, nói: "Không muốn đánh với lão tử, cũng không muốn lão tử đi, chẳng lẽ các người lại thích đấu khẩu chua ngoa như mấy mụ bán cá ngoài chợ sao?"
"Ngươi..." Mặt Thần Đồ đỏ hồng như bị thiêu cháy, không biết là thẹn hay giận. Đang định cãi mấy câu thì bị Úc Lũy ngăn lại, "Chúng ta quả thật không thể đánh lại ngươi, nhưng thân là thần tướng trấn giữ Bất Chu sơn, phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu. Nếu hi sinh trong chiến trận thì đó cũng vẫn là chức trách. Đừng nói nhảm nữa, động thủ đi!" Gã rút bội kiếm Tru Tà đeo bên hông phát ra những tiếng leng keng, hạ quyết tâm dù có bỏ mạng cũng phải cản Vô Chi Kỳ lại.
Thần Đồ đứng một bên cũng rút Trục Ma kiếm ra, hai người đứng chăn trước mặt Vô Chi Kỳ, cũng không nói thêm lời nào.
Tử Hồ thấy hai bên bắt đầu giương cung bạt kiếm, nghĩ bụng chỉ sợ phải đánh một trận. Nàng co chân sau lại, lặng lẽ bò từ trên người Vô Chi Kỳ xuống. Quay đầu nhìn lại Bất Chu sơn, thấy trên núi có một khe hở hình cánh cung vô cùng lớn. Trong từng cơn gió lạnh lẽo lẫn cả mùi tử thi thối rữa, mang theo cả những tiếng gào thét chói tai, thật khiến người ta dựng tóc gáy. Nguyên do hẳn là khi Vô Chi Kỳ dùng Sách Hải câu phá Bất Chu sơn thoát ra đã chẻ đôi quả núi này rồi. Nhưng như vậy mới đúng là tác phong của hắn, Vô Chi Kỳ luôn thích thế nào thì làm thế đó, nào có để ý linh tinh bao giờ.
Nàng lắc lắc đầu, vung vẩy cái tai rồi lại quay về chỗ Vô Chi Kỳ. Hắn vẫn đang ôm tay, thảnh thơi nhàn tản cười nói: "Tới đi, lão tử tay không chơi với các ngươi mấy chiêu!"
Thật là hai vị thần tướng đáng thương, bị hắn chế nhạo đến nỗi mặt đổi sắc liên tục, hết xanh lại trắng, nhưng lại thật sự kiêng kỵ chưa dám động thủ. Tuy đã qua hơn ngàn năm nhưng tàn cảnh năm đó vẫn chẳng phai trong ký ức. Thiên Đình ngập trong biển nước, hai mươi tám tinh tú đều là thần tướng danh chấn tứ phương bị hắn gϊếŧ hơn nửa, cuối cùng Chu Tước thì bị hắn chém đứt tay phải, ngay cả Huyền Vũ cũng bị hắn đánh trọng thương, không kịp chữa trị mà bỏ mình — ai mới có khả năng chân chính đấu với hắn?
Yết hầu của Thần Đồ khẽ chuyển động, mồ hôi trên mũi cũng thuận thế chảy xuống, Úc Lũy bất động, Vô Chi Kỳ cũng không có thêm động tác nào — Gã nhịn không được nữa rồi, tiên hạ thủ vi cường! Trục Ma trong tay phát ra quang mang (ánh sáng) rực rỡ, đang định xuất chiêu thì nghe tiếng Tử Hồ hét lớn: "Trời ạ! Sao các ngươi lại tới đây?"
Tại giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ một tiếng hét của nàng còn đáng sợ hơn sét đánh giữa trời quang, cổ tay Thần Đồ bị run nên ngay cả con ruồi cũng không chém trúng, ầm một tiếng cắm xuống đất. Gã nhất thời xấu hổ không tả được, mặt lên hồng lên. Hắn lén lút liếc trộm Vô Chi Kỳ, chỉ cầu trời phù hộ đối phương không nhìn thấy. Không ngờ người kia khóe miệng giật giật, cười lạnh: "Vẫn vô dụng như vậy!"
Thần Đồ chỉ hận bây giờ không có cái khe nào để chui vào, Úc Lũy thấy đồng bạn chịu nhục hao tổn sĩ khí vẫn đứng yên bất động nhưng thầm muốn dẫm nát cái tên đầu khỉ lông lá trước mặt này. Nghĩ vậy liền hét lớn một tiếng, tiến lên liều mạng vung Tru Tà, còn chưa múa được hai chiêu thì nghe phía sau có một giọng nói mềm mại: "Có chuyện gì vậy?" Hắn vừa nghe thấy thanh âm này trong lòng liền kinh hãi, Tru Tà tuột khỏi tay, bay đi thật xa. Lần này, mặt hắn còn đỏ hơn Thần Đồ không biết bao nhiêu lần.
Vô Chi Kỳ nhàm chán quay đầu lại, đột nhiên nhíu mày rồi lại cười hì hì lộ ra hàm răng trắng đều: "Ôi chao! Sao lại là các ngươi? Tới tìm ta sao? Thật là khéo!"
Đứng đối diện hắn đúng là ba người Toàn Cơ. Bọn họ cũng vừa mới tới Bất Chu sơn, từ xa đã thấy được hai vị thần tướng Thần Đồ Úc Lũy vạn trượng kim quang. Bởi vì lần này hai vị thần tướng kia không xuất hiện với thân hình cao lớn như mọi lần nên Liễu Ý Hoan còn cho là ánh sáng chói mắt này xuất phát từ một thỏi vàng to vĩ đại nào đó, cố chấp lôi kéo Toàn Cơ và Vũ Ti Phượng lao tới lượm vàng, nhanh phát tài. Không ngờ, lại gần mới nhận ra là Thần Đồ Úc Lũy, hai người bọn họ đang đứng chắn trước Vô Chi Kỳ, song phương đang giương cung bạt kiếm, chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp.
Toàn Cơ lại gần, nhìn Thần Đồ Úc Lũy, một người mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, một người mặt hồng thấu như có thể búng ra máu, mà kì lạ là binh khí của cả hai đều đang cắm trên mặt đất. Nàng lại quay sang Vô Chi Kỳ lúc này đang hết sức bình thản, cau mày nói: "Ngươi không phải rồi đó! Chẳng phải đã hứa với ta không được gây thương tích cho người ở Địa phủ rồi sao? Sao lại đánh bọn họ đến mức này?"
Vô Chi Kỳ cực kỳ vô tội, trợn tròn mắt: "Ta? Đánh bọn họ sao? Thật là oan uổng mà! Một ngón tay ta còn chưa thèm động đâu!"
Toàn Cơ lười phải nói lý với hắn, thay Úc Lũy nhặt Tru Tà lên, đưa tận tới trước mặt hắn, ôn nhu nói: "Thực xin lỗi, khiến hai vị phải lo lắng rồi. Chúng ta lập tức đi ngay đây."
Úc Lũy ngẩn người, theo bản năng nhận lấy Tru Tà, một chữ cũng không thốt lên nổi. Thần Đồ đứng bên cạnh cũng hoàn toàn câm nín — thời điểm kiểu này, bọn họ có thể nói cái gì cơ chứ? Một vị chiến thần và một đại yêu ma đó! Hoặc là không nghĩ tới sống chết, nếu không thì tốt nhất là câm miệng.
Vô Chi kỳ cười nói: "Thì ra là tới đón ta! Đa tạ đa tạ!"
Liễu Ý Hoan cười lạnh một tiếng, đi sang một bên, miệng cũng không biết đang lẩm bẩm điều gì. Vũ Ti Phượng nói: "Hai năm qua ngươi không ra ngoài sao? Vẫn ở dưới đó?"
Vô Chi Kỳ nhún vai, "Cũng đã lâu không gặp tiểu hồ ly nên muốn cùng nàng tâm sự chút. Nếu ta đi ra thì nhất định phải đi xử lí một số chuyện, không thể để ý tới nàng ấy được. Nếu vậy, nàng nhất định sẽ lại khóc, mà nàng ấy khóc thì các ngươi biết đấy, phiền muốn chết luôn."
Tử Hồ đang thân mật ghé vào bờ vai Toàn Cơ, liếm mặt nàng, nghe Vô Chi Kỳ nói vậy không khỏi quay sang cắn một cái cho bõ tức rồi kêu lên: "Ngươi mới phiền! Đồ khỉ lắm lông đáng ghét!" Vô Chi Kỳ ối ối kêu đau nhưng miệng vẫn cười, túm cái đuôi của con hồ ly nào đó, kéo nó về lại vai mình rồi ghìm lại, bàn tay cũng thuận thế xoa lên thân hồ (ly) xù lông, nói: "Đừng giận, đừng giận, tiểu hồ ly nhà chúng ta đáng yêu nhất mà."
Vũ Ti Phượng lại nói: "Ta còn nghĩ là ngươi đã sớm trả lại Quân Thiên Hoàn cho Ly Trạch cung rồi chứ."
Vô Chi Kỳ chép miệng một tiếng: "Gấp gáp gì chứ? Cũng đã đợi ngàn năm rồi, chút thời gian vầy có đáng là gì? Thôi, đi thôi, trước mắt phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này đã, toàn âm khí âm oán, thật không thoải mái."
Nói xong liền đi luôn, Toàn Cơ vội vội vàng vàng kêu lên: "Đợi một chút! Vô Chi Kỳ... ta có việc muốn nhờ người giúp..." Nghe giọng biết ngay là nàng đang do dự, không biết nên mở lời thế nào. Khuôn mặt Vô Chi Kỳ lập tức đổi thành tràn đầy hứng thú, chạy tới nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Nói đi nói đi! Chiến thần tỷ tỷ có gì cứ sai bảo, tiểu sinh dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc tâm thân này."
Tử Hồ nằm trên vai hắn không biết đã cắn bao nhiêu cái rồi, vậy mà hắn cũng vờ không để ý. Toàn Cơ thấy đối phương nhiệt tình như vậy, nhất thời cảm thán kẻ trước mặt mình đây hẳn là con người bác ái và quảng đại nhất thế gian. Tuy vậy nàng vẫn không khỏi ngập ngừng, cuối cùng mới nói: "Ta... Ta muốn nhờ ngươi tới Đông Hải tìm Đình Nô... sau đó thì chiếu cố Đình Nô và Liễu đại thúc (?), đừng để hai người họ bị Thiên giới bắt đi. Có được không?"
Mắt Vô Chi Kỳ nheo lại thành một đường cong như trăng khuyết, cười đáp: "Vậy sao ngươi lại không tự mình đi? Ta hay ngươi đi thì có gì khác nhau sao?"
Toàn Cơ lắc đầu: "Ta phải lên núi Côn Luân một chuyến. Vô duyên vô cớ bị gán cho tội danh mưu nghịch Thiên đình, ta không thể nào ngồi yên chờ chết được."
Vô Chi Kỳ buông tay nàng ra: "Vậy là việc hay ngươi đi còn chuyện nhàm chán vô vị thì để lại cho ta à! Chẳng bằng dẫn theo Liễu gì gì đó cùng lên Thiên giới còn hơn! Núi Côn Luân là nơi thế nào, ta chẳng phải rất quen thuộc đây sao!"
Toàn Cơ vội la lên: "Vậy không ổn! Còn Đình Nô thì thế nào đây? Lại nói, lần này ta đi là để nói cho ra nhẽ, không phải để loạn chiến. Ngươi thì khác gì Đằng Xà, hơi chút là đòi động thủ, ta sẽ không mang ngươi đi cùng đâu!"
"Này này" Vô Chị Kỳ bức bói, "Đừng đánh đồng ta với tên tóc bạc đó được không? ... Hắn, hắn đâu rồi? Không phải nói là đánh nhau sao? Sao hắn lại không tới?"
Toàn Cơ nhướng mày, còn chưa kịp trả lời đã nghe tiếng úc Lũy từ sau vọng tới: "Đằng Xà đại nhân đã bị Bạch Đế giam lỏng, trong vòng ba trăm năm không được phép ra ngoài. Về phần giao nhân kia, ta nghe nói đã bị Ứng Long đại nhân tróc nã về Thiên giới. Ngàn năm trước, hắn phạm tội liên đới nên bị đày xuống Hạ giới. Xuống đến đó rồi mà còn không chịu hối cải, lần thứ hai mắc phải sai phạm. Ý tứ của Thiên Đế nghe chừng là muốn nghiêm trị, thắt chặt triều cương. Hình như là vài ngày sau sẽ xử cực hình."
Mọi người đều chấn động. Toàn Cơ run giọng nói: "Tội liên đới... Tội liên đới là thế nào? Tới cùng thì tội liên đới là tội gì?" Úc Lũy nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Hắn đã từng là bạn thân của Tướng quân đại nhân, Tướng quân đại nhân xảy ra chuyện, hắn tự nhiên sẽ vậy..." Toàn Cơ mờ mịt nhìn hắn, quả thật, những người bên cạnh nàng, không ai là không gặp phải tai ương, Ti Phượng, Liễu đại ca, Đình Nô,... Chuyện này rốt cuộc đầu đuôi ra sao?
Vô Chi Kỳ cười nói: "Làm gì vậy, vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, bây giờ lại khoe mẽ lấy lòng. Không sợ Tướng quân đại nhân vung kiếm chém các ngươi thành hai khúc sao?"
Mặt Úc Lũy đã trắng bệch, tiếp lời ngay: "Không phải. Hai chúng ta chẳng qua chỉ là thần tướng canh giữ Bất Chu sơn, chuyện ở Thiên giới cũng không được phép can thiệp nhiều. Nhưng Tướng quân đại nhân có mưu phản hay không, trong lòng chúng ta đều tự hiểu được. Người như nàng... tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện phản nghịch đại nghịch bất đạo trời đất khó dung như vậy được, hoàn toàn khác với lũ yêu vật ngang ngược bừa bãi."
"Ha ha" Vô Chi Kỳ cười ha hả: "Được, bừa bài ngang ngược, không sai! Dùng hai từ này để hình dung, ta thích!"
Úc Lũy lại nói: "Tướng quân muốn đi núi Côn Luân, nếu không muốn gặp trở ngại thì nên lùi lại hai tháng rồi hẵng đi. Khi đó, Thiên Đế xuống hoa viên thưởng lãm, không cần phải lên tận Thiên giới để gặp ngài. Người hiện tại... chỉ là một phàm nhân, tự tiền xông vào Thiên giới là tội vô cùng lớn."
Toàn Cơ vội la lên: "Những hai tháng! Vậy thì Đình Nô đã chết rồi!"
Thần Đồ nhìn không được nói: "Chết thì chết, chỉ là một giao nhân mà thôi! Người cứ khăng khăng muốn đi ngay, vốn không phải tử tội cũng thành tử tội. Như vậy không đáng!"
Sắc mặt Toàn Cơ tái nhợt, ngẩn người nhìn hắn. Thần Đồ bị nàng nhìn đến độ nổi da gà, lùi hai bước, lắp bắp: "Ta.. ta chỉ có lòng nhắc nhở Người mà thôi. Muốn đi khi nào là chuyện của Người! Dù sao thì, muốn đối lập với ai cũng được nhưng tốt nhất đừng là Thiên Đế. Người, chính Người tự quyết đi!"
Vô Chi Kỳ vỗ vai Toàn Cơ nói: "Thôi, đi thôi! Hai tháng thì hai tháng, cũng vừa lúc ta cần giải quyết chút chuyện về Quân Thiên hoàn."
Nhưng... Toàn Cơ lắc đầu, nàng sao có thể trơ mắt nhìn Đình Nô chết không rõ nguyên do như vậy?
"Hắn không chết nhanh như vậy đâu, trước khi bắt được hai chúng ta, hắn sẽ không chết. Thiên giới thích định tội cùng lúc, còn hai cái đầu chưa thể giải về, mà hắn chỉ là tội liên đới, cũng không phải quá nặng. Ngươi cứ yên tâm."
Vô Chi Kỳ kéo tay áo nàng, Toàn Cơ cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nửa tin nửa ngờ, cũng mọi người rời khỏi Bất Chu sơn. Chưa được hai bước đã nghe tiếng Úc Lũy ở phía sau: "Tướng quân! Mong Người sớm khôi phục được thần thức, tuân thủ luật lệ nghiêm ngặt ngiêm minh, không thông đồng với yêu loại làm bậy nữa. Người hãy ghi nhớ lời ta!"
Tim Toàn Cơ run lên, quay đầu nhìn lại, không vị thần tướng đã biến mất tăm. Nàng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, rất không đúng nhưng nhất thời không thể nhớ ra là chuyện gì, vì sao lại không đúng.
Chuyện không thích hợp này, rốt cuộc là gì?