Toàn Cơ cảm thấy thích thú vô cùng liền đuổi theo, đuổi tới giữa rừng, ngự kiếm vút bay lên, chớp mắt đã ở ngay phía sau con chim lớn, chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được.
Không ngờ con chim này lại linh hoạt vô cùng, giương cánh lên, quay người bay theo hướng ngược lại.
Toàn Cơ thấy nó một thân trắng muốt như tuyết, đôi mắt lại đỏ một cách dị thường vô cùng đặc biệt, hơn nữa — đây căn bản không phải là chim.
Nàng tới gần mới phát hiện ra, trừ màng thịt trên chân giúp nó có thể bay thì đây rõ ràng là một con chuột bạch!
Nàng đã từng thấy nó trong danh sách vạn yêu, nó gọi là Hỏa hoán chuột, nghe nói bình thường chỉ sống trong núi lửa, có thể coi là kì trân dị thú thập phần quý hiếm, vô cùng kỳ lạ.
Nếu có thể dùng lông của nó để làm y phục thì khi y phục bị bẩn không cần giặt mà chỉ cần ném vào trong lửa, thiêu đốt một hồi thì tất cả vết bẩn đều biến mất, y phục sẽ lại như mới.
Con chuột Hỏa hoán này cũng không hẳn là lớn, chỉ là không hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này.
Toàn cơ không kịp suy nghĩ nhiều, thấy nó tà tà bay đi, định chuồn thẳng thì cực kì nhanh nhẹn vươn tay tính thu phục con chuột hiếm có này, tuy nhiên một trảo này cùng lắm cũng chỉ nắm được một nhúm lông trắng của nó.
Ngược lại Hỏa hoán chuột vì sự kinh động này liền vô cùng cảnh giác, vận lực khinh thân, chi chi kêu lên mấy tiếng chớp mắt đã bay xa vài chục trượng.
Toàn Cơ đuổi không kịp nó nhưng dùng kiếm đâm lại sợ làm hỏng bộ lông trên người con Hỏa hoán quý hiếm này, dùng lửa cũng không xong bởi căn bản Hoả hoán không sợ lửa.
Toàn Cơ nâng tay bỗng nhiên vô tình đụng phải lấy túi nước đang dắt bên eo, nhất thời một chủ ý nảy lên trong đầu nàng.
Đôi tay nhẹ nhàng kết ấn, tinh tế phóng ra hai tiểu hỏa long, đem Hỏa hoán chuột vây ở giữa, lấy Hỏa hoán chuột làm trung tâm hai tiểu long không ngừng xoay quanh.
Hoả hoán chuột quả nhiên nửa điểm cũng không sợ, gặp lửa như cá gặp nước, bay lại càng nhanh hơn. hai con rồng lửa theo lệnh của Toàn Cơ áp sát nó, tuy nhiên không có bất kỳ dấu hiệu muốn làm tổn thương đối phương, chỉ chặt chẽ khóa Hỏa hoán vào chính giữa.
Toàn Cơ nhanh chóng áp sát Hỏa hoán, hai ngón tay từ từ khép lại, song hỏa long cũng theo đó mà biến mất, đồng thời ngay khi cởi bỏ vòng vây do hỏa long tạo ra, Toàn Cơ lập tức tháo túi nước bên hông tạt về phía Hỏa hoán.
Hỏa hoán chuột né tránh không kịp vừa vặn ăn trọn túi nước, chỉ kịp kêu chi chi hai tiếng rồi thẳng tắp một đường té từ trên trời xuống, rơi trúng bàn tay đang mở sẵn của Toàn Cơ.
Toàn Cơ tóm được linh vật đắc ý hả hê không kìm được cười rạng rỡ.
Nguyên lai trong cuốn danh sách vạn yêu có ghi, Hỏa hoán chuột không thể gϊếŧ bằng phương pháp bình thường, cho dù gϊếŧ được nó thì một lát sau nó cũng phục sinh và chạy trốn.
Chỉ có cách trước dùng lửa thiêu sau đó dùng nước tấn công mới có thể gϊếŧ được nó hoàn toàn. Nghĩ cũng thật quá may mắn, nàng như vậy mà lại gặp vận chó ngáp phải ruồi, bắt được Hỏa hoán chuột trong truyền thuyết.
Phải biết rằng lông Hỏa hoán bán ở bên ngoài là vô cùng trân quý, vô cùng đáng giá nha!
Toàn Cơ cầm theo hỏa hoán chuột, hứng trí bừng bừng đáp xuống mặt đất, vừa quay đầu liền thấy thân ảnh Tư Phượng ở mép rừng, bóng áo xanh di chuyển liên tục, gấp gáp như đang vội vàng, lo lắng tìm kiếm cái gì, Toàn Cơ nhanh chóng chạy lại phất tay kêu to: "Tư Phượng! Chàng nhanh đến đây! Chàng xem ta bắt được cái gì này!"
Vừa dứt lời đã thấy hắn vội vàng chạy tới trước mặt nàng, sắc mặt xanh mét, đôi mắt đen thẳm tựa hồ sâu không đáy, hắn không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Toàn Cơ bị hắn nhìn đến tinh thần chấn động, khóe miệng đang toe toét cười không khỏi thu liễm đi vài phần.
Nàng chỉ vào hỏa hoán chuột lẩm bẩm nói: "Chàng...Chàng xem, đây chính là. . . Hỏa hoán chuột. . ."
Vũ Tư Phượng nhìn nàng thật sâu nửa buổi mới nói: "Nàng...Đột nhiên chạy đi, gọi mãi cũng không đáp lại chính là vì săn con vật này?"
Toàn Cơ mờ mịt khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
Nhưng nàng rõ một điều — hắn đang tức giận, hơn nữa không phải chỉ tức giận bình thường mà là cực kì tức giận.
Nhưng mấu chốt vấn đề là nàng không rõ tại sao hắn bỗng nhiên lại tức giận.
Vũ Tư Phượng nhìn nàng một hồi rồi đột nhiên cười nhẹ, xoay người rời đi.
Hắn thực là một kẻ ngốc, chẳng phải sao?
Hắn thế nào lại tự bức mình vào tình cảnh vừa chật vật vừa xấu hổ như bây giờ.
Hắn chẳng hề cố ý bỏ mặc nàng, chỉ là đến khi phản ứng kịp đã không thấy nàng đâu.
Hắn cho rằng nàng thấy mình cùng Lan Lan nói chuyện nên cảm thấy không thoải mái liền lập tức chạy ra đây tìm nàng.
Nhưng rốt cuộc hắn xưa đã sai nay lại vẫn sai, nguyên lai nàng căn bản không hề chú ý hắn đến vậy, nguyên lai là nàng vẫn như thế. . . không tim, không phổi.
Đã như vậy tại sao còn vất vả, bôn ba đi tìm hắn, nói với hắn rằng hắn khiến nàng tìm ròng rã hai năm, biến đống tro tàn trong tim hắn vì lời nói của nàng, vì nước mắt của nàng mà lại một lần nữa nhen nhúm cháy lên, rồi bùng bùng thiêu đốt?
Hắn đã sớm biết, bất kể hắn có làm thế nào đi chăng nữa, nàng đều không đem hắn để trong lòng.
Dù sao chỉ cần hắn ở bên nàng làm nàng không đến mức cô đơn một thân một mình là được. Nàng là ngàn vạn sợi tơ mềm mại nhưng bền chặt bền chặt mà hắn vĩnh viễn chẳng thể tránh được, không mục đích, không hiểu ái tình, chỉ biết quấn quýt hắn, ôm lấy hắn, đẩy hắn đến ngục sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.
Nàng quả thực là tâm ma của hắn, có thể khiến hắn đang sống dễ dàng chết đi, hi vọng đều biến thành tuyệt vọng.
"Tư Phượng!" Nàng lại như vậy mềm nhũn kêu tên hắn, rồi bất lực đi tới.
Hắn như gặp quỷ, tìm cách tránh né, chính là lồng ngực bỗng đau nhói, cơn đau kịch liệt bùng lên mạnh mẽ và bất ngờ, bao phủ lấy toàn thân hắn, một thứ chất lỏng đỏ thắm, tanh nồng từ bờ môi hắn, trào ra rồi từ từ trượt xuống khóe miệng.
Hắn. . . rốt cuộc đứng không vững, quay người té xuống.
Bên tai nghe được nàng hét to một tiếng, sau đó hắn bị một vòng tay ấm áp, mềm mại, ôn nhu ôm vào lòng, hắn đau khổ giãy giụa hai cái, chỉ thấy nàng hai tay siết chặt lấy thân thể đang lạnh đi của hắn, mặt dán vào mặt hắn, dòng lệ tinh khôi đang dàn dụa nhuộm ướt khuôn mặt thanh tú như lưu ly của nàng tí tách từng giọt lạc trên bờ môi hắn.
Hắn lấy hết sức lực giơ tay chế trụ cổ tay nàng, run giọng nói: "Ta. . . không hề nghĩ sẽ gặp lại ngươi...Ngươi mau đi đi!" Nói xong trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Vũ Tư Phượng cảm thấy vô cùng lạnh, phảng phất như thân thể bị ngâm dưới một tầng băng tuyết, đông lạnh đến cứng nhắc, máu huyết toàn thân như muốn kết thành băng.
Một lát sau một trời gió tuyết bỗng biến thành nắng hè chói chang, nắng gắt tựa hàng nghìn đốm lửa bao lấy thân thể hắn như muốn thiêu hắn thành thân.
Toàn thân lại như có một ngọn lửa đốt từ trong lục phủ ngũ tạng gào thét muốn thoát ra ngoài, khiến hắn toàn thân đau đớn không thể diễn tả.
Hắn hốt hoảng mở mắt lại tựa hồ thấy Đại cung chủ đang đứng đối diện, nhìn hắn hơi hơi cười, nhẹ giọng nói: "Tư Phượng, đến đây với phụ thân nào. Nữ tử đó là người, hãy buông tha nàng đi! Cha liền đem tất thảy đến cho con, con muốn gì cũng được!"
Hắn cảm động vô cùng, tiến lên kêu một tiếng 'cha', Đại cung chủ sắc mặt thay đổi đột ngột, giống như khi uống xong giải dược Tình nhân chú, dùng cặp mắt hoàn toàn xa lạ, lãnh đạm, rét buốt nói: "Ngươi là ai? Ai cho ngươi tiến tới?"
Hắn hơi kinh hãi, nhãn tiền lướt qua một bóng người thân hình yểu điệu, nhưng mặt mũi cực kì mơ hồ, trên suối tóc dài của nàng ta cài một cây trâm ngọc bích khắc hình kim sí điểu.
Nữ tử kia hướng hắn mở rộng vòng tay, ôn nhu kêu: "Tư Phượng, lại đây, để nương nhìn xem con đã lớn như thế nào rồi."
Hắn duỗi tay về phía nàng, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào ống tay áo của nàng, lại lại giống như một làn khói nhẹ nhàng tản ra, biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn nôn nóng nhìn khắp, gấp gáp gọi nàng nhưng chung quanh chỉ mờ mịt một làn sương mù dày đặc, cái gì cũng không nhìn thấy.
Bỗng nhiên một người từ đâu xuất hiện dùng lực bắt lấy hắn, cái đau bất chợt khiến hắn nhất thời kinh hãi. Trước mắt hiện lên một khuôn mặt một người nam tử tuấn dật, oai hung, chỉ tiếc trên khuôn mặt như tạc lại có một vết sẹo dài màu đỏ gớm giếc, nam nhân kia nhìn có chút nanh ác.
Nam nhân trước mặt vuốt vuốt bím tóc dài của mình rồi bỗng giương mắt nhìn Tư Phượng, ánh mắt giống như lãnh diện, trầm giọng nói: "Hừ! Muốn ta đưa Quân Thiên hoàn cho ngươi cũng không phải là cái gì to tát. Chỉ là món nợ ngàn năm trước lão tử muốn cùng các ngươi tính rõ ràng một phen!"
Tiếng nói vừa dứt, trước mắt lại trống rỗng, xung quanh tĩnh lặng không tiếng động. Hắn mờ mịt rất lâu.
Bỗng nhiên nơi xa xăm nào đó truyền đến tiếng khóc thút thít, hắn chạy theo hướng phát ra âm thanh đó liền có cảm giác như chính mình được người nào đó ôm chặt vào ngực, chóp mũi ngửi thấy thoang thoảng mùi u hương đạm đạm thanh mát quen thuộc.
Khoảng không u tối trước mắt bỗng bị lấp đầy bởi luồng ánh sáng rực rỡ ùa vào cuồn cuộn như thủy triều.
Tư Phượng khẽ động một chút rồi chậm rãi mở mắt, lọt vào mắt hắn là khung cảnh quen thuộc của đỉnh màn màu xanh, chính là phòng ngủ của hắn.
Hắn thực sự đang được ôm vào ngực, đầu gối lên đùi người đó, trước mặt ươn ướt, còn cảm thấy có từng giọt từng giọt nước mưa rơi xuống không ngừng.
Hắn miễn cưỡng nâng đầu lên, liền thấy một khuôn mặt tuyết trắng, phấn điêu ngọc mài gần trong gang tấc, là Toàn Cơ, đôi mắt nàng đã đỏ hồng, sưng mọng, nước mắt như mưa cứ trút xuống không ngừng.
Thấy hắn tỉnh lại, nàng hoảng hốt giây lát, vội vàng thay đổi sắc mặt run giọng nói: "Tư Phương! Chàng sao rồi? Chàng đau chỗ nào?"
Vũ Tư Phượng yên lặng nhìn nàng, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước kia, chỉ thấy vô cùng mệt mỏi, hắn im lặng nửa buổi mới thấp giọng nói: "Vì cái gì mà không đi? Tại sao cứ phải nhất thiết lưu lại?"
Toàn Cơ run giọng nói: "Ta không đi! Tuyệt đối không đi! Ta đã tìm rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chàng, ta có chết cũng không đi!"
Hắn cười khổ một tiếng. Nói nhỏ: "Ngươi không đi, người chết sẽ là ta. . ."
Toàn Cơ thấy toàn thân một trận nóng, một trận lạnh, trái tim trong lồng ngực nàng theo đó mà một hồi như bấu víu trên cao, một hồi lại như chìm sâu vào vực thẳm, nàng chưa bao giờ trải qua thứ cảm xúc thâm trầm, mờ mịt và đau đớn đến chẳng thể nào diễn tả như vậy.
Hơn một năm thời gian, hơn năm trăm ngày đêm, xuân sang, thu tới đằng đẵng thê lương trong cuộc kiếm tìm dường như là vô vọng, là không hồi kết lại chẳng thể đổi lấy niềm hạnh phúc được ở gần nhau.
Có lẽ hắn chưa từng mong nàng xuất hiện.
Nàng cứ chân chân thật thật tâm niệm rằng cho dù muôn vàn khó khăn, cách trở, chỉ cần nàng vượt qua tất thảy, chỉ cần nàng tìm được hắn, hai người bọn họ có thể khoái lạc, tiêu dao mà sống bên nhau.
Chỉ cần nàng cố gắng, hắn nhất định lại trở về bên nàng.
Nhưng nàng sai rồi, hoàn toàn sai rồi.
Hiện tại nàng đã hiểu mình chưa hề chân chính thấu được con người hắn, chỉ bằng tình cảm yêu thích của bản thân mà phán đoán hắn, yêu cầu hắn.
Hắn tính cách thâm trầm lại cực đoan, mỗi khi thụ thương liền đem nàng bài xích ở vạn dặm.
Quan hệ giữa hai người bọn họ hắn luôn là người chủ động, tuy nhiên Tư Phượng chân chính chẳng phải con người kiên cường, trừ khi nàng toàn tâm toàn ý, nàng tự nguyện, bằng không hắn nhất định muốn lùi xa, muốn né tránh.
Toàn cơ chậm rãi xiết chặt quả đấm, thấp giọng nói: "Nếu như chàng muốn chết, ta cũng sẽ chết cùng chàng. Vũ Tư Phượng, chàng nghĩ muốn tránh ta."
Nàng đột nhiên rút Băng Ngọc ra, rồi bất ngờ dùng lực đạo mạnh chém một nhát trên cánh tay mình, máu tương giống như nước suối phun trào không ngớt, máu tươi theo cánh tay nàng vương xuống mặt hắn, khiến tinh thần hắn chấn động cực hạn.
Toàn Cơ câu khóe môi, nhẹ giọng nói: "Tình nhân chú trên người chàng phát tác một lần, ta liền trên người mình chém ba kiếm, chúng ta cùng xem ai chết nhanh hơn."
Dứt lời nàng rút Băng Ngọc, ở trên cánh tay mình hung hăng chém một đường trí đạo, xong lại muốn chém thêm một nhát ở bắp đùi nhưng lại bị hắn hung hăng dùng lực bắt lấy chuôi kiếm, ngăn cản hành vi đáng sợ của nàng.
"Nàng dừng tay cho ta!" Sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng đoạt lấy Băng Ngọc vứt trên mặt đất, khàn giọng nói: " Đừng đem sinh tử ra làm trò đùa!"
Toàn cơ thấp giọng nói: "Ta không hề đem sinh tử ra xem như trò đùa! Người không nghiêm túc là chàng mới đúng! Chàng từ trước đến giờ chưa hề tin tưởng ta, luôn tự cho mình là đúng, tự kết luận, rồi áp đặt kết luận chủ quan của chàng lên ta, dù ta nỗ lực bao nhiêu chàng cũng hoàn toàn không thấy, chính là dù cố gắng thế nào cũng có lúc ta sai lầm, cũng có lúc ta mắc lỗi, chàng lại cứ bám vào cái lỗi đó không buông. Người cứng đầu, cố chấp cuối cùng là ai?"
Vũ Tư Phượng ngơ ngẩn nhìn thấy nàng, dường như cô gái trước mặt đây hắn chưa từng quen.
Toàn Cơ lại nói: "Ta từ nhỏ đến lớn, từ kiếp trước, kiếp trước nữa. . .đến kiếp này vẫn luôn cô độc một mình. Rốt cuộc cũng có người làm ta cảm thấy cô độc là điều đáng sợ, đáng thương biết nhường nào, ta nghĩ sẽ cùng hắn lớn lên, cùng sống bên nhau vĩnh viễn không bao giờ rời xa. Ta đã tìm chàng hơn năm trăm ngày,năm trăm đêm, không giây phút nào không nhớ thương chàng, vì chàng mà khóc, vì chàng mà đau đớn, cũng vì chàng mà hạnh phúc, vui vẻ. Nếu như thế còn không khiến chàng cảm động một chút, như vậy chàng có thể rời khỏi, ta sẽ tìm kiếm chàng mười năm, hai mươi năm! Cần bao lâu thì chàng mới mãn nguyện đây? Phải bao lâu nữa chàng mới chịu nói với ta rằng: Nàng vất vả rồi, ta đã đợi nàng rất lâu!"
Nước mắt nàng thình lình không kìm được tuôn ra không ngừng, đầy ấm ức, khóe miệng tuyết trắng thanh thoát nhiễm chút máu tươi, theo dòng nước mắt chảy xuống nhuộm đỏ vạt áo nàng.
Nàng bỗng nhiên che mặt, run run nói: "Hay là chàng chẳng hề muốn gặp ta? Vậy chàng hãy nói với ta: ta chán ngươi lắm rồi, ngươi mau cút đi cho ta! Ta sẽ ngoan ngoãn biến mất, từ nay về sau sẽ không bao giờ đến làm phiền chàng nữa!"
Nàng bụm mặt khóc tức tưởi, chỉ thấy cả người rã rời, mệt mỏi, không còn chút sức lực, vết bỏng nặng trên đùi và vết chém nơi cánh tay đau rát, sau lưng nàng mồ hôi lạnh thi nhau tràn ra, thấm ướt cả bộ y phục nàng đang mặc.
Nàng dần duy trì không được ý thức của mình nữa, chậm rãi ngã về phía sau, bỗng nhiên một đôi cánh tay ấm áp đỡ lấy eo nàng, nàng bất ngờ bị nam tử trước mặt gắt gao ôm vào trong ngực, hắn ôm chặt đến nỗi Toàn Cơ cơ hồ muốn ngạt thở.
"Đồ ngốc. . ." Đôi môi tinh tế của hắn dán vào lỗ tai nàng, ôn nhu nói: "Ta đã đợi nàng rất lâu. Nàng đến trễ như vậy khiến ta buồn lắm."
Toàn Cơ thấy bản thân như đang chìm trong giấc mộng, bỗng nhiên phản ứng kịp, dang tay gắt gao ôm lấy hắn, vôi vàng la lên: "Sao bây giờ chàng mới nói! Chàng thật xấu! Lúc trước vì sao không muốn gặp ta, vì sao nói với ta những lời khó nghe đến vậy?!" Nàng vừa nói nước mắt vừa thi nhau lăn xuống, nghĩ đến những ủy khuất trước kia, trái tim nàng như muốn nứt ra.
Hắn đỡ lấy sau ót nàng, cúi đầu tinh tế hôn lên trán nàng, đôi bàn tay ấm áp, ôn nhu lau những giọt lệ trong suốt đang không ngừng chảy xuống từ khóe mắt nàng, giọng hắn thật thấp như thủ thỉ, mọi động tác của hắn đều nhẹ nhàng như sợ nàng đau: "Bởi vì ta sợ...Toàn Cơ, ta cũng sợ hãi... "
Sợ nàng lại một lần nữa dễ dàng buông tay hắn, cũng sợ nàng căn bản không hiểu cái gì là yêu. Đã như thế, không bằng cùng nàng triệt để cắt đứt, đau dài không bằng đau ngắn.
Hắn gắt gao ôm nàng, như thể sợ nàng sẽ lại rời xa hắn, như thể chỉ cần hắn buông lỏng vòng ôm này nàng sẽ biến mất khỏi hắn, cái ôm nồng ấm của hắn khiến nàng không thở nổi nhưng khiến nàng nhận ra rằng, thì ra nàng lưu luyến cái ôm này đến vậy, lưu luyến người nam tử này đến vậy, nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Tư Phượng. . .chúng ta vĩnh viễn không tách rời, được không? Chỉ có. . .hai người chúng ta. . ."
Hốc mắt hắn nóng lên, run giọng nói: "Được, chúng ta vĩnh viên ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời."
Ai đọc chấp này mà rưng rưng nước mắt không ta??