Cô bé đứng trước gương, hết xoay người sang bên trái, lại xoay người sang bên phải. Cô bé cười tươi hơn cả hoa mùa xuân.
Dạ Cô Tinh chọn một chiếc váy trễ vai màu xanh nhạt trong số những bộ lễ phục hoàng gia kiểu Châu Âu. Chiếc váy phồng khiến cô cảm thấy thật khó chịu.
Có lẽ là vì cô đã quen mặc các kiểu ôm eo rồi. Ban đầu, khi mặc nó vào, cô có chút không quen.
Tuy nhiên, hầu hết tất cả lễ phục được gửi đến đều là kiểu dáng này. Dù sao, nếu chọn bộ đồ bó chặt và đơn giản quá, sẽ có vẻ không được trang trọng cho lắm, nên cô cũng chỉ đành nhập gia tùy tục vậy.
Đứng trước gương mà cô bất lực thở dài.
Thật là… xấu chết đi được.
Bé Húc cũng không chê bai gì. Bởi vì cái bộ cô bé mặc trên người thời trang hơn bộ của Dạ Cô Tinh rất nhiều.
Quần áo trẻ em cao cấp của nhãn hiệu WHYRED thường được gắn kèm với các phụ kiện như bươm bướm, pha lê, v.v. nhằm tăng vẻ thanh lịch, nhưng đồng thời không làm mất đi vẻ đẹp của nó. Cô trang điểm cho cô bé trắng hồng xinh xắn.
“Thôi bỏ đi, mặc tạm nó vậy…”
Dạ Cô Tinh nhắm mắt, cô thật sự không thể nào nhìn nổi dáng vẻ này của chính mình trong gương nữa.
Thà không nhìn còn tốt hơn…
Nhưng dù gì nó vẫn xấu, mà một chữ xấu ấy cũng đủ khiến cô khó chịu rồi.
Từ sau khi trọng sinh, mỗi lần đứng trước ánh đèn sân khấu, cô chưa từng mắc lỗi trang phục. Nhưng xem ra bây giờ, danh tiếng của cô sắp bị hủy hoại rồi. Sớm biết như thế, cô đã tự mình chuẩn bị cho xong.
“Cha ơi!” Bé Húc chớp chớp đôi mắt, chạy nhào về phía cha mình.
Cô bé xoay người một vòng, giương đôi mắt to sáng long lanh, chớp chớp nhìn anh, hỏi: “Bảo bảo có đẹp không cha?”
An Tuyển Hoàng giơ tay ra nhẹ nhàng sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của con gái, rồi đáp: “Đẹp lắm.”
“Mẹ cũng rất đẹp đấy ạ!” Cô bé được cha khen ngợi, cũng không quên khen Dạ Cô Tinh.
Vì bé con là một đứa trẻ ngoan và hiếu thảo mà.
Không ngờ, lời nịnh hót ấy của cô bé đã chạm tới nỗi đau của Dạ Cô Tinh. Sắc mặt cô đột nhiên trở nên tối sầm lại.
Đáy mắt của người đàn ông ẩn chứa ý cười. Anh duỗi cánh tay của mình ra, ôm cô vào lòng, rồi hỏi: “Sao thế? Không thích à?”
Người phụ nữ tỏ vẻ chán ghét: “Xấu quá đi.”
“Vào đi.” Anh trầm giọng nói, lời vừa dứt, đã thấy một cô người hầu từ bên ngoài cẩn thận cầm một chiếc váy dài màu xanh lam nhã nhặn bước vào. Không đậm bằng xanh ngọc, cũng không nhạt như xanh da trời.
Mà là màu xanh nước biển tĩnh mịch, trong xanh như cỏ lan chi, không nặng nề, cũng không quá mỏng manh yếu ớt.
Chỉ riêng màu sắc cũng đã khiến đôi mắt của Dạ Cô Tinh sáng lên rồi.
“Thử xem.”
“Ở đâu ra thế?”
“Trước khi đến đây, anh đã tìm Diệp Nhĩ.”
Cô hôn anh một cái, mặt anh lập tức đỏ ửng lên. Cô người hầu thấy thế thì vội vàng cúi đầu, khuôn mặt tỏ vẻ thẹn thùng xấu hổ.
Anh dùng lực ôm chặt chiếc eo thon của cô, rồi hỏi: “Chỉ như vậy là xong rồi sao?”
“Chứ anh còn muốn gì nữa?” Hai mắt cô chớp chớp, đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt đen láy của anh hơi tối đi, anh ghé sát lại gần tai cô mà thì thầm, cho đến khi vành tai của cô đỏ ửng lên, sau đó anh mới từ từ buông ra, cầm lấy chiếc váy, khoác lên tay mình.
Điệu bộ đó của anh chẳng khác nào là một tay trả tiền, một tay giao hàng cả.
“Cha ơi, cha thì thầm cái gì thế! Bảo bảo cũng muốn nghe!”
Trong khi An Tuyển Hoàng chỉ cười không nói tiếng nào, thì Dạ Cô Tinh lại đang rối bời…
“Cha ơi, bảo bảo muốn nghe.” Giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng ấy của cô bé có thể làm tan nát lòng người.
“Con thực sự muốn nghe sao?”
“Dạ vâng!”
“Cha mẹ đang thảo luận, muốn sinh thêm cho Húc nhi một đứa em trai.”
“Em trai ạ?”
“Ừ.”
“Có phải là em trai giống của anh trai và anh Thần không ạ?”
An Tuyển Hoàng: “…”
Dạ Cô Tinh: “…”
Sau khi dụ dỗ con gái đi chỗ khác, An Tuyển Hoàng ung dung mà nhìn cô, hỏi: “Em nghĩ sao?”
“Không thế nào cả.”
“Em mặc cái váy này trông xấu quá.”
Câu nói đó của anh quả nhiên đã chạm trúng chỗ đau của Dạ Cô Tinh.
Cô nắm chặt tay, nghiến răng: “Đây gọi là thừa nước đục thả câu đấy.”
“Thực ra, em cũng có thể mượn cái váy này, nhưng đổi lại phải lấy thân báo đáp đấy.”
“…”
Anh giơ cổ tay ra, nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn nhiều nữa đâu.”
Cô liếc nhìn trong gương, cảm thấy mình thực sự vô cùng thê thảm.
Cô nghiến răng, đáp: “Chốt kèo!”
Cô hậm hực cầm lấy chiếc váy, mặc vào, lại lần nữa đứng trước gương. Dạ Cô Tinh phải thừa nhận rằng vụ giao dịch này không thiệt thòi chút nào.
Chiếc váy màu xanh lam nhã nhặn hơi bồng bềnh, dài chấm đất. Phần eo của chiếc váy được bó sát nhằm tôn lên dáng người mảnh mai. Phần cổ hình thang lộ ra xương quai xanh thanh tú, nhưng không hề diêm dúa hay thiếu trang trọng tí nào.
Cằm khẽ ngước lên, chẳng mấy chốc cô đã trở thành nữ hoàng, giống như đóa hoa lan nở mờ bên cành tuyết, cô độc, kiêu ngạo, khí thế bức người.
“Thấy sao?”
Người đàn ông xoa xoa cằm, ánh mắt có chút thẫn thờ, đáp: “Rất đẹp.”
Anh nhướng mày một cái, lập tức, phong tình vạn chủng.
“Đẹp như thế nào?”
“Lúc này đây, anh chỉ muốn có thể ngay lập tức đè em ở dưới thân mình.”
“Lưu manh!”
An Tuyển Hoàng nhún vai, đáp: “Anh không để bụng đâu, chỉ cần tối nay…”
Anh nở nụ cười xấu xa.
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, xoay người, bắt đầu búi tóc.
Cô búi mái tóc dài như thác nước của mình thành một nụ hoa đơn giản, cố định trên đầu.
Cô cầm chiếc hộp nhung đỏ tía lên, mở ra. Một chiếc vương miện tinh xảo hiện ra trước mắt cô. Màu sắc của phỉ thuý làm nổi bật chiếc vương miện, giống như đang thiếu sức sống bỗng nhiên được tiếp thêm năng lượng vậy.
Nhưng giây tiếp theo, đã bị anh giật lấy, rồi ném sang một bên như thể vứt chiếc giày cũ vậy.
Mà trong tay của anh lúc này đang cầm một chiếc hộp vuông màu trắng trang nhã, Dạ Cô Tinh đã quá quen thuộc.
“Hoa hồng thép ư!”
“Món quà này anh tặng, em vẫn còn chưa xài đấy.”
Đó là chiếc vương miện được bán với giá cao ngất ngưởng trong buổi đấu giá!
Thân của vương miện được làm bằng sắt thép, tượng trưng cho một tinh thần cứng rắn và kiên định.
Tình yêu quý hơn vàng…
Đây là lời hứa năm đó của Carl với Nina. Nhưng bây giờ xem ra nó chỉ là một lời nói đùa, chỉ làm tăng thêm trò cười mà thôi…
Bé Húc sải từng bước chân ngắn, chạy đến.
“Cha ơi! Con cũng muốn xem!”
An Tuyển Hoàng đành phải hạ thấp xuống.
“Ôi, đẹp quá …” Cô nhóc tỏ vẻ ngưỡng mộ…
“Con yêu, con cũng có đấy.”
“Con cũng có ạ?!”
An Tuyển Hoàng xoay người, lấy ra một chiếc hộp khác nhỏ hơn.
Dạ Cô Tinh tỏ vẻ đã biết rồi.
Cho nên, khi chiếc hộp được mở ra, cô không hề hồi hộp chút nào.
Nước mắt ngọc trai!
Năm đó, trong buổi lễ thôi nôi của hai đứa nhỏ, Nghê Xuyến đến làm ầm ĩ một trận. Chiếc vương miện bị mất nhưng bé Húc lại nhặt được. Cô bé cứ khăng khăng đội nó trên đầu mình.
Rất lâu sau cô bé mới quên nó.
Nhờ có Leo mà Dạ Cô Tinh tra ra được nội tình của gia tộc Ives, cô mới biết, thì ra chiếc vương miện này là của Nina.
Kể từ khi bà mất tích, chiếc vương miện này được Brady xem như bảo bối. Ông ta cất nó trong két sắt trong phòng làm việc.
Nhưng không ngờ, nó lại bị Nghê Xuyến lấy cắp, rồi vô tình rơi vào tay bé Húc.
Đây có phải là duyên số không?
Ngập ngừng, phân ly, hoà hợp, hai thứ vốn dĩ thuộc về Nina, nay lại nằm trong tay Dạ Cô Tinh.
Không có chuyện gì là ngẫu nhiên hết.
Đúng giờ phút, bọn họ xuất phát đến cung điện hoàng gia.
Carl và Sylvia ngồi trong chiếc Volvo đầu tiên, theo sát phía sau là xe chở một nhà ba người của Dạ Cô Tinh, kế tiếp mới là xe chở Victoria, Dạ Thất và Anne.
Vì Sue là thành viên của hoàng gia Đan Mạch, nên cô ta đã đi trước và phải đứng trong hàng ngũ người xem.
Chiếc xe đi qua nội thành. Cuối cùng, nó cũng dừng lại ở quảng trường phía trước cung điện.
Ở gần đó, những khách mời đang bước vào một cách trật tự. Xa hơn một chút là mười hai toà soạn báo và tạp chí có tầm ảnh hưởng nhất ở Thụy Điển, cũng như các đài truyền hình. Xa hơn nữa là những người dân thường đến xem buổi lễ. Bọn họ tập trung rất đông đúc.
Cung điện hoàng gia có hình dạng như chữ “khẩu”. Nó sừng sững trong gió, vuông vức như một bức tường thành, vẫn giữ được sắc thái cổ kính của sự khổ hạnh và trang nghiêm thời Trung Cổ.
Một tràng quân nhạc rộn rã vang lên, hát vang cả quảng trường.
Đội vệ binh Phalanx từ xa đi đến, hai người tiên phong thân hình vạm vỡ đang sánh vai tiến về phía trước. Họ mặc trên người trang phục của lính gác thời trung cổ, đầu đội mũ sắt có tua trắng và mặc áo choàng màu xanh nước biển. Họ trẻ trung và khỏe mạnh, tư thế oai hùng bừng bừng. Vẻ mặt trang nghiêm giống như tín đồ sùng đạo, đang hành hương, cúng bái.
Đôi ủng da theo nhịp chân lên xuống đều đều của bọn họ tạo thành tiếng “bộp, bộp, bộp”.
Mọi người bước xuống xe.
Carl bước tới, đưa tay về phía Dạ Cô Tinh. Cô nhìn An Tuyển Hoàng một cái, rồi giơ tay, nắm lấy.
Bé Húc lặng lẽ theo sau.
An Tuyển Hoàng lùi về sau, nhưng bị Dạ Cô Tinh nắm lấy cổ tay.
Cô nói: “Đi cùng đi.”
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả tình ý không cần nói cũng biết.
“Được.”
Anh cùng cô vượt qua chông gai, nhưng cũng cùng cô chia sẻ vinh quang.
Nắm tay nhau, mãi mãi không rời.
Hai người nhìn nhau cười.
Nhìn thấy cảnh tượng đó trước mặt, Carl hơi nheo mắt lại, khuôn mặt lộ vẻ ảm đạm.
Nếu hồi đó, ông cũng có thể làm đến bước này, liệu kết quả có khác không?
Bọn họ sẽ bên nhau hạnh phúc đến già, con cháu quây quần chứ!
Trên đời này không có thuốc hối hận. Hậu quả do mình gây ra thì chỉ có thể tự mình ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Mọi thứ đều hợp lẽ thường tình.
Tất cả các thành viên trong hoàng gia Thụy Điển đều đã có mặt. Thủ tướng dẫn đầu các thành viên nội các tham dự buổi lễ. Đèn flash không ngừng nháy, sự kiện trọng đại này được truyền hình trực tiếp trên truyền hình vệ tinh.
Carl giơ tay lên, cẩn thận tháo chiếc vương miện trên đầu xuống. Dạ Cô Tinh nghe thấy tiếng nghẹn ngào, giống như con thú bị thương, rên rỉ trong cơn đau mà tự mình liếm vết thương.
Một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống, rớt trúng cánh tay cô. Cô cảm giác cánh tay ấy như thể bị bàn ủi làm cho bỏng rát.
Cô có thể cảm nhận được sự run rẩy của đôi bàn tay già nua đó.
“Nina…”
Cô nghe thấy tiếng gọi nhẹ như tiếng nói mớ. Ngay lúc này đây, tất cả mọi uất hận trong lòng cô đều tan biến.
Đó không phải là tâm tư của Diệp Tử, mà là của bản thân Dạ Cô Tinh, muốn nhẹ nhàng mà buông bỏ.
Không phải cặp đôi nào cũng có thể thành vợ thành chồng. Không phải cặp vợ chồng nào cũng có thể đồng hành với nhau đến suốt cuộc đời.
Carl đã sai rồi sao?
Ông thực sự sai rồi.
Chính sự phản bội và không rộng lượng là những khuyết điểm nghiêm trọng của ông.
Nina đã sai rồi ư?
Bà ấy chẳng qua là đã yêu một người đàn ông.
Ngay cả khi người đàn ông này không hoàn hảo như trong tưởng tượng, nhưng bà ấy vẫn yêu, lại không có cách nào thoát ra được.
Điều mà Dạ Cô Tinh quan tâm là tuổi thơ khốn khó của mình. Chính là việc bị cha mẹ ruột bỏ rơi.
Nhưng phận là con gái, cô không có tư cách để đứng ở góc độ của Nina mà thay bà ấy oán trách bất cứ điều gì.
Người đàn ông này đã hối hận rồi.
Có lẽ thứ muốn mà không có được, lao tâm khổ tứ, chính là hình phạt lớn nhất đối với ông.
Lúc này, Dạ Cô Tinh vô cùng thản nhiên.
“Alizee, cha thật sự xin lỗi con…”
“… Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Carl lộ vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ, ánh mắt ấy trông giống như một tù nhân bị kết án lâu năm, cuối cùng cũng được thả ra ngoài.
Dạ Cô Tinh cụp mắt xuống, thở dài, có chút đồng cảm.
Cô lại ngước mắt lên, trong mắt chỉ còn lại sự tươi sáng.
“Buổi lễ chính thức kết thúc.”
Dạ Cô Tinh đứng dậy, cùng Carl đứng trên bục cao, nhìn xuống quảng trường.
Có rất nhiều người đang chen lấn ở dưới đó.
“Con gái, đây là thần dân của con.”
Cũng là, trách nhiệm của con.
Hãy tha thứ cho cha, cha lại ích kỷ nữa rồi…
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh vô cùng phức tạp, lồng ngực phập phồng.
Chỉ khi đứng ở vị trí này, cô mới biết gánh nặng đang đè nặng lên vai mình nặng như thế nào.
Cô bắt đầu có sự đồng cảm với người đàn ông này…
Cũng tiếc nuối cho Nina…
Dường như từ xưa đến giờ, việc lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân đều là vấn đề gay go cả…
Một lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Trong nháy mắt, khuôn mặt nghiêm nghị của An Tuyển Hoàng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Mười ngón tay đan vào nhau, tình cảm thắm thiết.
Cô mỉm cười, đúng vậy. Chí ít, người đàn ông này có thể vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn…
Dường như hiểu cô đang nghĩ gì, anh lắc đầu
“Vì Dạ Cô Tinh…”
Không phải vì mỹ nhân, mà là vì Dạ Cô Tinh…
Gió cứ thổi, mây cứ bay, tiếng nhạc cứ vang.
Đây mới thật sự là tình yêu sâu đậm…