“Đừng nói với tôi, anh chỉ là tình cờ đi ngang qua.” Đuôi mắt khẽ đưa, ánh mắt lộ vẻ châm biếm.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, “Không cảm ơn một câu sao?”
“Điều kiện tiên quyết là anh không dính líu tới vụ ám sát vụng về này.”
Đôi mắt màu tím nheo lại, “Em nghi ngờ anh?”
“Cùng thời gian, cùng địa điểm, lẽ nào không đáng ngờ?”
“Ha ha… Nếu anh muốn giết em, em nghĩ mình còn có thể sống đến bây giờ?”
Tự cao, lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy độc đoán và mỉa mai.
“Việc này phải hỏi anh King Ives rồi!”
Sắc mặt của anh sa sầm nghiêm nghị, đôi mắt của cô thì trong veo lạnh lùng
Bốn mắt nhìn nhau, cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Đội quân hai bên rục rịch ngóc đầu, sức lực ngang nhau.
King cười nhẹ, khí thế vô hình biến mất.
Đôi mắt Dạ Cô Tinh khẽ nheo lại, ngước mắt lên nhìn trời, mây nhẹ trôi gió thoang thoảng.
Hiển nhiên chiến đấu vào thời điểm này không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Nói chuyện được không?” Dạ Cô Tinh nói.
“Được.”
Hai người họ tránh những thuộc hạ đi cùng, đi về phía không gian rộng mở trước mặt.
Vầng trăng sáng trên bầu trời, màn đêm tĩnh mịch.
“Anh biết ai đã phái bọn họ.” Ngữ khí cô thẳng thắn, ung dung.
“Trước khi trả lời câu hỏi này, anh có một câu hỏi.”
“Anh nói đi.”
“Em đã gặp Carl chưa?”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhớ tới người đàn ông trung niên cao quý trên đường phố Orlando, ánh mắt lóe lên.
“Dựa vào hệ thống tình báo của nhà họ An, em hẳn đã đoán được thân phận của người đó.”
Khóe môi cô khẽ cong lên, “Đức vua Thuỵ Điển.”
Miệng anh căng ra như một đường cung cứng nhắc, “Có lẽ, em nên gọi ông ấy một tiếng cha.”
Dạ Cô Tinh rất bình tĩnh, không hề có sự ngạc nhiên như anh tưởng tượng.
Ánh mắt King hiểu rõ, “Hóa ra, em đã biết điều đó từ lâu rồi.” Ngừng một chút rồi lại nói, “Vậy em có biết dòng họ Ives…”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhướng mắt, “Anh muốn nói gì?”
“Tên của em là Alizee Ives.”
“Xin lỗi, anh có thể gọi tôi là Dạ Cô Tinh hoặc Athena.”
“Ý em là gì?”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Tôi không liên quan gì đến nhà Ives.”
“Em có thể phủ nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật.”
“Thì sao? Anh muốn nói gì?”
“Hãy theo anh trở về Pháp, nhận tổ quy tông.”
“Có ý nghĩa gì không?”
King sững người.
“Năm đó, tại sao Nina phải một mình bỏ nhà trốn sang Trung Quốc, đừng nói với tôi là anh không biết nhé?”
Sắc mặt anh hơi biến sắc, một làn sóng đen lớn quét qua mắt, mang theo lực tàn phá nhưng lại ẩn vẻ yếu đuối.
“Ông ấy không cố ý.”
Dạ Cô Tinh cười khẩy, “Anh đang thanh minh cho ông ta? Hay anh cho rằng Nina là người lẳng lơ, không biết xấu hổ quyến rũ anh trai ruột của mình?”
“Im đi!” Người đàn ông phẫn nộ.
Hai bước ép lại gần, Dạ Cô Tinh thấp hơn anh ta, nhưng khí chất của cô đã áp đảo người đàn ông.
“Nếu anh nghĩ như vậy, cần gì phải sợ người khác nói ra?”
“Anh không nghĩ thế.”
“Anh nghĩ thế! Nina không chồng mà lại có thai, làm bẽ mặt gia tộc, lại còn trèo lên giường anh trai ruột của mình, cũng chính là cha anh. Anh thậm chí hận không thể nhìn thấy bà ấy đi chết!”
Khuôn mặt anh méo mó, đồng tử màu tím lóe lên ý định giết người, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh, anh lại dần bình tĩnh lại.
Trong mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, Dạ Cô Tinh không ngờ rằng anh có thể khống chế được cảm xúc của mình ngay khi cô đang từng bước dồn nén.
Người có thể sánh ngang với An Tuyển Hoàng?
Thật thú vị.
“Em đang chọc tức anh?”
Dạ Cô Tinh nhún vai, không chút ngượng ngùng khi bị nhìn thấu.
“Cả anh và em đều không có quyền nói đến những chuyện xảy ra năm ấy.”
“Xem ra chúng ta không thể nói chuyện nữa.”
Nói đoạn, xoay người rời đi.
Anh nhanh tay muốn khống chế bả vai Dạ Cô Tinh.
Cô tránh, nhưng anh di chuyển quá nhanh, muốn trốn cũng không kịp.
“Anh còn có chuyện gì?”
“Theo anh về Pháp.”
Nói đi nói lại cũng quay về chủ đề này, Dạ Cô Tinh thật sự rất đau đầu, lập tức mất kiên nhẫn.
“Tôi nói lại lần cuối, không đi!”
“…Ông ấy muốn gặp em.”
“Ông ấy?” Dạ Cô Tinh nhướng mày cố ý hỏi: “Ai?” Nhìn sâu vào mắt cô “Brady Ives.”
“Ồ ~ Hóa ra là Bá tước đại nhân. Thay tôi chuyển lời hỏi thăm đến ông ấy, còn gặp mặt.” Dạ Cô Tinh sắc mặt sa sầm, “Thì miễn đi.”
Năm ấy, Nina trốn đến Hong Kong, sau đó lại chạy từ Hong Kong đến Chiêm Ngao chỉ để chạy trốn ông ta.
Theo tài liệu điều tra, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó giữa hai anh em họ.
Dạ Cô Tinh đã cố gắng dò hỏi sự thật từ Leo, nhưng không ngờ, cô chỉ vừa nhắc đến cái tên Nina Ives, mặt Leo đã như gặp quỷ.
“Cô hai là điều cấm kỵ của gia tộc, còn là vảy ngược của cha, trước giờ không có ai dám nhắc tới cái tên này trước mặt ông ấy.”
“Rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi chỉ biết rằng ông ấy say rượu, và đã muốn bóp chết đứa con của cô hai.”
“Ngoài chuyện này?”
Ánh mắt của Leo trầm tư, không biết nghĩ gì, bất thường ho nhẹ hai tiếng và ánh mắt né tránh.
“Những chuyện khác đều là tin đồn, không đáng tin.”
Trước sự kiên quyết của Dạ Cô Tinh, anh ta đã nói ra những tin đồn thất thiệt đang lan truyền trong gia tộc.
Trong đó, câu nói nhiều nhất là cô hai chửa hoang, làm mất thể diện của cả gia tộc Ives, cho nên Bá tước mới muốn giết người.
Dạ Cô Tinh lại cảm thấy rằng câu nói này không đúng.
Tài liệu điều tra ghi rõ, khi Nina sinh con, Brady đã đích thân đưa vào phòng sinh.
Mọi chuyện sẽ ổn thoả hơn nếu động tay trong quá trình sinh nở, hay buộc Nina phá ngay khi phát hiện chứ?
Cần gì phải đợi đứa trẻ sinh ra rồi mới ra tay vào ngày đầy tháng?
Sau đó, chỉ còn cách nói thứ hai.
Brady yêu chính em gái của mình, uống quá chén trong bữa tiệc đầy tháng, ông ta muốn dùng vũ lực cưỡng chế nhưng bị Nina chống lại, thẹn quá hóa giận nên đã trút giận lên đứa bé.
Chỉ khả năng này thôi cũng đủ khiến Nina như chim sợ cành cong, bỏ trốn khỏi Pháp cùng đứa con gái mới đầy tháng.
Nhưng dù sao qua bao nhiêu năm như vậy, thủ đoạn của Brady cũng rất sạch sẽ, không có cách nào phát hiện, mọi thứ đều là Dạ Cô Tinh phỏng đoán.
Tuy nhiên, phản ứng vừa rồi của King khiến cô càng tin tưởng hơn.
Không nói xa, ít nhất, chắc chắn giữa Brady và Nina có một cái gì đó.
Bây giờ trên danh nghĩa người cậu muốn nhìn thấy cô, Dạ Cô Tinh cũng không phải ngu ngốc, vì sao phải tự chui đầu vào lưới.
“Tại sao?”
Dạ Cô Tinh cười khẩy, “Ông ta hồi đó muốn bóp cổ tôi, anh cho rằng tôi sẽ dâng đến tận cửa để ông ta giết sao?”
Người đàn ông im lặng hồi lâu không nói lời nào.
“Tôi không quan tâm anh nghĩ gì, tính toán cái gì. Nhưng việc gì tôi không muốn làm, không ai ép buộc được.”
“Em có muốn biết ai đã cử bọn họ đến không?”
“Anh chịu nói rồi à?”
“Đổi lại em phải theo anh sang Pháp.”
Dạ Cô Tinh bĩu môi khinh bỉ, châm chọc, “Dù gì anh cũng là người đứng đầu của một gia tộc, ấy thế mà lại chẳng biết làm ăn gì cả.”
“Sự việc đến mức này, không cần nói, người có chút đầu óc cũng có thể đoán được chủ mưu đứng sau.”
Hơi giật giật khóe miệng, anh ta lộ vẻ không tin.
“Sylvia Somollet.” Cô hơi hợt nói, “Tôi nói đúng chứ?”
Người đàn ông chợt mỉm cười.
Dạ Cô Tinh thở dài, “Anh nói xem, có phải mỗi công chúa đều có một người mẹ kế độc ác không?”
Trước khi người đàn ông kịp phản ứng, cô đã cười trước.
“Bây giờ chỉ có Ives mới có thể làm chỗ dựa cho em, em còn từ chối sao?”
“Đừng quên, phía sau tôi còn có nhà họ An, còn có An Tuyển Hoàng.”
Dạ Xã là con át chủ bài cuối cùng của cô, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Dạ Cô Tinh sẽ không sử dụng con át chủ bài này.
“Em nghĩ nhà họ An sẽ ủng hộ em vô điều kiện sao?”
“Tại sao không?”
“Alizee, em quá ngây thơ rồi.”
Dạ Cô Tinh bĩu môi, cô không có nghĩa vụ phải giải thích cho một người xa lạ.
Nghĩ lại, “Nhà họ An không ủng hộ, vậy gia tộc Ives thì có thể sao?”
King không nói nên lời.
“Hôm nay cảm ơn anh đã giải cứu, nhưng việc nào ra việc nấy. Tôi không liên quan gì đến gia tộc Ives, và anh hãy bỏ cái suy nghĩ ấy càng sớm càng tốt đi.”
“Lẽ nào em không muốn báo thù sao?”
Dừng bước.
“Sylvia đã sai khiến John Routh giết em. Em định tiếp tục nhịn sao?”
Khẽ nháy mắt, cô không nói gì.
“Nghe nói em đang tìm cỏ Long Dương?”
“Anh biết nó ở đâu?”
“Tam Hợp có một cây, hoàng gia Thụy Điển có một cây, tình cờ ba năm trước gia tộc Ives cũng có được một cây.”
Đôi mắt của Dạ Cô Tinh sáng lên, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
“Nếu anh muốn dùng cách này ép tôi sang Pháp, xin lỗi, tôi không cần.”
“Nếu không phải sang Pháp thì sao?
Dạ Cô Tinh lập tức cảnh giác, “Anh muốn gì?”
“Em.”
…
Về đến biệt thự, trời đã gần sáng.
Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, ba người Dạ Cơ Sơn, Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng khóa cửa xoay, họ đột nhiên đứng dậy.
Dạ Cô Tinh sửng sốt, bước đến đỡ lấy Dạ Cơ Sơn, “Mọi người sao còn chưa ngủ?”
“Sư muội, có bị thương không?”
“Phu nhân, cô có sao không?”
Hai người nói cùng một lúc, hai mắt nhìn nhau, lại cùng lúc rời đi.
Dạ Cô Tinh bỏ qua những tình tiết không cần thiết, kể lại sự việc.
“Hữu kinh vô hiểm.”
“Những sát thủ kia ở đâu rồi?”
“Giao cho ám vệ tra hỏi rồi.”
“Gia chủ vừa gọi điện thoại đến.”
Dạ Cô Tinh ừ một tiếng: “Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy ngay, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Sau đó đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Cả ba trở về phòng.
“Hoàng, là em.”
“Ừm, không sao là tốt rồi.” Anh đã nhận được tin từ ám vệ.
“Là Silvia.”
“Em định làm gì?” Giọng điệu âm trầm lạnh lùng.
Dạ Cô Tinh do dự một lúc, và kể cho anh nghe về cuộc gặp gỡ với King.
“Anh ta muốn liên minh với chúng ta?”
“Ừm.”
“Em đồng ý chưa?”
“Chưa.”
Dạ Cô Tinh không hiểu được, King và Silvia, hai người không liên quan đến nhau thì có mối hận thù gì?
Anh dường như nhận ra sự nghi ngờ của cô, “Mẹ của King- Joseph, là chị em họ với Silvia.”
“Cái gì?!”
“Hồi đó, Joseph ngoại tình và bị Brady phát hiện và bắn chết.”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh sầm xuống.
“Xem ra, vị hoàng hậu Thụy Điển này không đơn giản…”
Ngày hôm sau, hàng giao đến tận cửa.
“Cỏ Long Dương!” Dạ Cơ Sơn kêu lên.
Chuông điện thoại vang lên, Dạ Cô Tinh đưa đồ cho sư phụ, bước ra ban công bấm nút màu xanh lá cây, nghe máy.
“Nhận được rồi chứ?” Trầm giọng, khàn và nhỏ, gợi cảm khác.
Đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, “Ý anh là gì?”
“Thành ý. Thành ý hợp tác.”
Cong môi, “Lẽ nào anh không sợ, xôi hỏng bỏng không?”
“Em sẽ làm vậy sao?”
“Chưa chắc.”
“Xem ra giữa chúng ta vẫn có khả năng hợp tác.”
Dạ Cô Tinh nghe lời nói của đối phương, xen lẫn một chút vui mừng.
Nhắc nhở, “Cũng chỉ là có thể mà thôi.”
“Em cứ suy nghĩ đi.”
“Tôi sẽ không liên minh với anh…”
Đầu dây bên kia, hô hấp trầm xuống.
“Nhưng có một câu, anh nói rất có lý, đã bị đau thì cũng không thể nén giận mãi. Có lẽ, việc mà tôi muốn làm, sẽ giúp được anh cũng nên?”
“Vậy coi như, đã đạt thành thỏa thuận?”
“Sai rồi, tôi và anh sẽ không bao giờ có thể kết thành liên minh, giống như nhà họ An và nhà Ives, sẽ luôn đứng ở hai phe đối lập.”
“Vậy bây giờ, tính là gì?”
“Hai bên cùng có lợi.”
“Nghe có vẻ như tôi bị lỗ.”
“Kinh doanh không thể hoàn toàn công bằng, một người sẵn sàng chiến đấu, một người sẵn sàng chịu đựng. Tất nhiên, anh cũng có thể từ chối.”
“Nếu anh từ chối, em có trả lại đồ không?”
“Đương nhiên… là không rồi.” Dạ Cô Tinh thở dài, hoàn toàn không cảm thấy hành vi ăn cướp của mình có gì đáng trách.
“Bởi vì có câu, quà đã tặng như bát nước hắt đi. Người xưa có câu, gương vỡ khó lành, bát nước hắt đi khó hốt.”
“Em cần cỏ Long Dương làm gì?”
“Chữa bệnh cứu người.”
Để an toàn, Dạ Cô Tinh đã che giấu chuyện Nina vẫn còn sống.
Dù sao thì cô vẫn không chắc chắn thái độ của King, và cô cũng không hiểu vị Bá tước kia muốn làm gì, trước hết kín tiếng vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Kết thúc cuộc gọi.
Người đàn ông lắc lắc ly rượu trên tay, màu đỏ như máu của rượu được gột sạch, đỏ rực lên.
Ánh mắt anh loé lên nỗi nhớ lập tức biến thành sầu muộn.
Đôi lông mày và đôi mắt dịu dàng của người phụ nữ hiện ra trước mặt anh, anh từ từ nhắm mắt lại, đắm chìm trong ký ức, như quay về quá khứ…
“Cô hai…” Rõ ràng là hai mẹ con, tại sao lại không giống nhau chút nào vậy?
Dáng người nhỏ bé đứng bên khung cửa, đôi mắt to tròn đầy nghi vấn.
Anh trai bị sao vậy?