“Tối qua, ở khu neo đậu tàu đã nổ ra trận đánh ác liệt, Tổ trọng án Tây Cửu Long, liên kết với OCTB, Tổ phản Hắc của Tổng bộ cùng hành động, đã bắt hai người đứng đầu…”
Dạ Cô Tinh tắt tivi, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
“Phu nhân lại muốn ra ngoài sao?”
Minh Triệt vừa dậy, từ trong phòng đi ra ngoài uống nước, đúng lúc trông thấy.
“Ừ, có chút chuyện.”
“Có cần tôi giúp không?”
Ánh mắt xoi mói của Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta một lần từ trên xuống dưới, “Anh có thể làm gì?”
Lập tức nghẹn lại, “…Chăm sóc người bị thương.”
Không còn cách nào, điểm mạnh của anh ta là trị bệnh cứu người, còn loại chuyện giết người cướp của… Khụ khụ… Anh ta dù có cái gan đó, cũng không có năng lực làm.
Loại việc nặng nhọc này, Minh Chiêu rất giỏi…
Mở cửa, lên xe, Dạ Cô Tinh đi thẳng tới sân bay.
Mười giờ năm mươi phút trưa, tại lối ra dành riêng cho khách VIP, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da xuất hiện, và đi ngang qua Dạ Cô Tinh.
Mắt người trước không liếc, người sau trong lòng rõ ràng nhưng không nói ra.
Chỉ trong một cái chớp mắt này, chìa khóa xe đã từ trên tay Dạ Cô Tinh chuyển tới trong túi quần của người đàn ông đó.
Dạ Cô Tinh lên xe rời đi, dường như cô đến sân bay chỉ để dùng nhà vệ sinh thôi vậy.
Sau khi Vu Sâm cầm chìa khóa, bắt đầu đi đến ô số đang đỗ chiếc xe Cayenne.
Chọn tuyến đường đi tới trung tâm, cuối cùng dừng ở trước tòa cao ốc của “Tòa nhà Tài chính thế kỷ”.
Xuống xe, tiến vào thang máy ngoài cùng bên trái, ấn lên tầng .
Ting-
Cửa thang máy mở ra, tiếp tục đi qua văn phòng đang bận rộn, đi đến cuối hành lang, đẩy cửa đi vào.
Một phòng làm việc được bố trí cực kỳ hiện đại, kính loại ánh sáng xanh, thiết bị đề phòng nghe lén.
Một bóng dáng mảnh mai ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe thấy tiếng động, từ từ xoay người.
“Cô chủ.” Anh ta hạ mắt gật đầu, thái độ cung kính.
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng, “Cực khổ anh chạy một chuyến.”
Tỉ mỉ tính lại, sau khi Dạ Cô Tinh rời khỏi Bắc Kinh, đã gần một năm hai người không gặp mặt.
Trong thời gian này, Vu Sâm đi qua đi lại bôn ba giữa Dạ Xã ở phía nam và Ám Dạ ở Bắc Kinh ba lần liền, bây giờ, lại bị cô gọi tới Hong Kong bằng một cuộc điện thoại.
Tất nhiên là xứng đáng với một câu “vất vả”!
“Ngồi đi.”
Vu Sâm nhìn sang Tạ Chí Hoa, gật đầu, “Chú Hoa.”
Vỗ vỗ bả vai anh ta, “Tiểu Sâm càng ngày càng chín chắn rồi.” Ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Thực sự, sau khi trải qua những năm tháng thâm trầm này, đôi cánh của Vu Sâm đã dần trở lên cứng cáp, như cây thông cây bách xanh tươi, càng lớn càng cao, càng lớn càng rộng.
Cho dù tách khỏi Dạ Xã, tự xây dựng bang phái riêng, cũng hoàn toàn đảm đương được một phía.
“Hai người này là người bên cạnh chú Hoa, bên trái là Lôi Hổ, bên phải là Chu Bưu.”
“Anh Sâm!”
Hai người đồng thanh nói, trong lời nói bộc lộ sự sùng bái.
Bọn họ đã nghe được không ít chiến tích của người này từ chú Hoa, tất nhiên cũng rõ ràng, anh ta là người đầu tiên đi theo cậu Dạ.
Địa vị không cần phải bàn.
Từ thái độ của Dạ Cô Tinh đối với anh ta, hai người họ mặc dù không lanh lợi, nhưng cũng không ngốc, biết ai có thể động, ai không thể động.
Cho nên, ra sức kêu Vu Sâm ngồi vào chỗ, có phần nhiệt tình tâng bốc hơi quá.
Dạ Cô Tinh thấy vậy, ý cười không đổi.
Trong mắt Tạ Chí Hoa lại lộ vẻ lo lắng.
“Tình huống bên phía Bang Tam Hợp như thế nào?!”
Vào việc chính, tất cả mọi người bày ra thế trận sẵn sàng đón địch.
“Hướng Ký đã cho người đến cục cảnh sát bảo lãnh, còn lớn tiếng nói phải truy cứu đến cùng.” Chu Bưu báo cáo.
“Không ngờ, kẻ ác lại cáo trạng trước, thú vị…”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đặt lên người Lôi Hổ.
“Kiên ca- lão đại đương nhiệm của Hòa Thắng Hòa nói, muốn Hướng Ký phải chết, tâm trạng của những người đi theo bang phái lâu năm rất kích động, đã bắt đầu gây rối trên địa bàn của Bang Tam Hợp.”
“Gây rối?”
“Đúng vậy, vừa nhận được tin tức, OCTB đã nhận được tin mật báo, đã ra tay phá hủy Tiêm Sa Chủy, Du Ma Địa, Cửu Long Thành, Quan Đường và hơn vũ trường, đều là địa bàn kinh doanh của nhà họ Hướng.”
“Bên hải quan chặn được một số lượng lớn Ketamin, đã tạm tịch thu.”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười, “Xem ra, Hòa Thắng Hòa không định nhân nhượng cho qua.”
“Đúng vậy.” Tạ Chí Hoa đột nhiên nói, “Lão đại đương nhiệm của Hòa Thắng Hòa- Kiên mập là người có thù tất báo. Mà mấy người chú này, tính tình càng nóng nảy.”
“Dù sao lửa đã cháy lên rồi, hay là chúng ta thêm một bó củi, giúp Hòa Thắng Hòa một chút…”
Chú Hoa nheo đôi mắt lão luyện, cười một cách sâu xa.
“Bây giờ, chỉ cần quấy đục nước, thì không sợ không mò được cá.”
“Bên K có thông tin gì không?”
“Không có phản ứng gì đặc biệt.”
Tạ Chí Hoa lắc đầu, “Như thế mới càng làm người ta nghi ngờ.”
Chu Bưu chép miệng: “Chú Hoa, ý của chú là…”
Nghĩ lại năm đó, K hùng mạnh như thế, từng đuổi kịp và vượt qua Bang Tam Hợp, trở thành băng đảng xã hội đen có thế lực lớn nhất ở Hong Kong, không ai có thể sánh kịp. Bây giờ, tuy không mạnh bằng lúc trước, nhưng suy nghĩ tranh giành quyền thống trị lại không biến mất, xem ra là đợi hai hổ đánh nhau, mình từ giữa kiếm lợi…”
“Nếu K muốn làm người đánh cá, sao có thể giúp người khác thành công được?”
Dạ Cô Tinh ung dung nói.
Trong lòng đã lập được một bản kế hoạch tỉ mỉ.
Tạ Chí Hoa sững sờ, “Mời cô chủ nói rõ.”
“Chúng ta có thể…”
Mười lăm phút sau, Dạ Cô Tinh nói xong, uống ngụm nước trà.
Mắt Tạ Chí Hoa lộ vẻ thán phục.
Chập tối ngày hôm đó, câu lạc bộ golf dưới trướng của Bang Tam Hợp bị báo cáo tàng trữ ma túy, OCTB nghe tin hành động, vậy mà lục soát được gần kg heroin có độ tinh khiết cao ở phòng nghỉ của phòng tắm hơi và bể bơi.
Hướng Ký với tư cách là người đại diện hợp pháp của câu lạc bộ, bị mời đến cục cảnh sát uống trà, hơn nữa còn không cho bảo lãnh.
Nhà họ Hướng trở nên hỗn loạn.
“Lão gia tử ơi! Tỉnh lại đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tối hôm đó, Hướng Lân đang ngủ ở nhà của tình nhân, sau một hồi vận động thì rơi vào giấc ngủ.
“Ồn cái gì?! Im miệng cho tôi-” Ông ta nổi trận lôi đình.
“Anh, anh Hướng bị bắt rồi…”
“Cái gì?!”
Nhận được tin tức Hướng Lân vội vàng trở về nhà họ Hướng.
“Phong, nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
Hướng Phong cũng là chân trước vừa đến.
Quét mắt nhìn, thình lình thấy vết son môi còn chưa kịp lau hết ở trên mặt ông ta.
Sự lạnh lẽo lan tràn trong mắt, cười một cách trào phúng, “Ông lại nghỉ ở nhà mẹ trẻ nào thế? Ăn trộm còn không biết chùi mép sạch sẽ…”
“Nghiệt tử- Tao là cha của này đấy!”
“Tôi cũng đâu có phủ nhận.”
“Đây là thái độ nói chuyện của mày đấy hả?!”
“Vậy tôi nên có thái độ gì? Nếu không phải ông gây ra những khoản nợ phong lưu, thì sẽ xảy ra những chuyện oanh oanh yến yến của Như Vân, Như Ngọc thế này sao?!”
Ánh mắt Hướng Phong trở nên tức giận, đá vào trên bàn trà thủy tinh-
Xoảng!
Chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ đầy đất.
Dường như vẫn chưa hết tức, nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác ngoài ném xuống đất.
“Mẹ kiếp, ông bao nuôi tình nhân cũng thôi đi, tôi và anh cả mở một mắt nhắm một mắt, coi như không có việc gì! Nhưng ngay cả người phụ nữ của mình ông cũng không quản được, hại đến Quang Quác nhảy lầu mà chết, ông muốn Bang Tam Hợp bị quét sạch hoàn toàn mới bằng lòng hả?!”
Hướng Lân bị con trai quát thì sững sờ, khóe môi mấp máy vài cái, không nói ra lời.
“Bây giờ Hòa Thắng Hòa muốn trả thù, cho người lẻn vào câu lạc bộ giấu ma túy, kết quả bị cảnh sát tra ra, anh cả đã bị mang đi rồi.”
Hòa Thắng Hòa chết tiệt! Dám động đến con trai ông… Súng đâu? Súng của ông đâu?”
Hướng Lân tìm trên thắt lưng nửa ngày, cũng không có cái gì.
“Cái đó… Có thể là rơi ở nhà Tiểu Trân rồi, để tao bảo cô ta đưa đến…”
Hướng Phong chỉ cảm thấy đau đầu.
Có một người cha là bùn nhão không trát nổi lên tường, anh ta và anh cả đúng là đen đủi tám kiếp mà!
Hít sâu một hơi, Hướng Phong lấy điện thoại ra, mắt lộ vẻ tàn nhẫn: “Vĩ, triệu tập toàn bộ người ở đại sảnh, tôi có chuyện muốn nói…”
“Ờm… Phong, anh con sẽ không có vấn đề gì lớn chứ? Có khi nào không ra được nữa không…”
“Ông câm miệng cho tôi!” Anh ta trợn mắt một cách hung ác, “Sao ông còn chưa chết đi hả?!”
Nói xong, nghênh ngang mà đi.
Hướng Lân đầu tiên là ngơ ra, trong mắt có một tia phẫn nộ, lập tức chuyển thành thê lương…
Ba giờ sáng, cách lúc Hướng Ký bị bắt đã tròn tiếng.
Hai tòa cao ốc thương mại đang xây dựng của Hòa Thắng Hòa, đột nhiên bốc cháy một cách bất thường, ánh lửa hừng hực, chiếu sáng cả một góc trời của Hong Kong.
Ba mươi phút sau, xe cứu hỏa đến, nhưng hai tòa cao ốc đã hoàn toàn cháy rụi.
Vật liệu ở công trình cũng biến thành tro.
Ước tính ban đầu, thiệt hại lên đến hàng trăm triệu!
“Mẹ kiếp, Bang Tam Hợp khốn kiếp!” Kiên mập đập bàn đứng lên, ngón tay chỉ vào tất cả những người đang có mặt, “Là ai phụ trách an toàn của cao ốc?! Lại để cho người ta trắng trợn dội xăng đốt, để mặt mũi của tôi ở đâu?!”
Những khuôn mặt già nua đen lại, chờ anh ta phát khùng.
Mắng chửi cả nửa ngày, Kiên mập mới hít sâu một hơi, ngồi xuống.
“Nói đi, món nợ này tính như thế nào?!”
“Đương nhiên là phải đòi lại! Hòa Thắng Hòa chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt!”
“Bên k nói sao?”
“Hắc Tử nói bọn họ sẽ không nhúng tay vào.”
“Được! Nếu Bang Tam Hợp đã tuyệt tình như vậy, thì đừng trách Kiên mập tôi tàn nhẫn!”
Hai ngày liên tục, Bang Tam Hợp bị điều tra và niêm phong hộp đêm, câu lạc bộ bị bắt ngừng kinh doanh, tàu xuất khẩu thương mại bị hải quân coi là đối tượng trọng điểm điều tra.
Hòa Thắng Hoà cũng không thoải mái gì.
Ba dự án bất động sản đang xây dựng do tiền vốn không hợp pháp, bị ra lệnh cưỡng chế ngừng thi công, cửa hàng massage bị niêm phong, việc làm ăn của sòng bạc ở tận MaCao cũng liên tiếp bị người ta báo cáo lừa đảo, không thể không ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Mắt thấy cuộc chiến leo thang, hai bên càng đánh càng hăng, ngay tại lúc này, Hướng Ký đang bị tạm giữ để điều tra được thả ra.
Hòa Thắng Hòa bắt đầu đuối sức, dù sao, Hướng Ký cũng là nhân vật tàn nhẫn.
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ ba, phát hiện hai người chú đã chết ở trong nhà.
Đây giống như một cái tát mạnh vào mặt Kiên mập, không chỉ đau, còn khiến anh ta tỉnh táo lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cả hai bên đều bị tổn thất, dù sao đánh lâu như vậy, thua hay thắng, mặt mũi cũng đều kiếm trở về rồi, lập tức gọi cho nhà họ Hướng, yêu cầu đàm phán hòa bình.
Hướng Ký đồng ý.
Hai người giao hẹn gặp mặt ở một quán trà.
“Ông chủ Hướng.”
“Ông chủ Chu.”
Kiên mập, tên gốc là Chu Kiên.
Bắt tay, hai bên chào nhau với vẻ mặt vui vẻ, thật không nghĩ đến, trước đây phút, hai người này còn hận không thể moi trái tim của người kia, uống máu của người kia!
“Tôi cũng không muốn vòng vo,” Kiên mập nói trước, “Hai nhà chúng ta nếu cứ tiếp tục đánh như thế này, chỉ sợ sẽ làm trò cười vô ích.”
Ánh mắt Hướng Ký không nâng, “Vậy ý của ông chủ Chu là?”
Kiên mập chửi thầm, trên mặt lại căng ra nụ cười vô cùng thân thiết.
“Chi bằng, chúng ta làm hòa?”
“Ông chủ Chu nhận thua rồi sao?” Hướng Ký cười nhẹ.
Sắc mặt Kiên mập trầm xuống, “Cháu trai, tỏ ra nhanh mồm nhanh miệng, là có ý gì?”
“Ha ha…” Thâm trầm nở nụ cười, “Đương nhiên có ý, lúc bắt đầu ông chủ Chu không phải muốn phân thắng thua, đánh đến sống chết hay sao?”
“Nói vậy là anh không có ý định làm hoà, muốn cùng tôi đánh tiếp?”
Hướng Ký xua tay, “Chú Kiên hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn bàn một vài điều kiện mà thôi.”
Trái tim Kiên mập nhảy lên.