[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Aaaaa —— có người chết!”

Một tiếng thét lớn vạch phá bầu trời đêm, bừng tỉnh Cửu Long trong ngủ mê.

“Theo như tin tức, bốn giờ năm mươi phút rạng sáng hôm nay, có thị dân ở sau đường đại lộ Khang Hữu Du Ma Địa, phát hiện một người đàn ông nhảy lầu tự sát, sơ bộ xác định là Quang Quác- một trong năm nguyên lão lớn của Hòa Thắng Hòa, thường được gọi là chú Quang. Trước mắt, Cục tình báo hình sự Hong Kong (CIB) và Cục chống xã hội đen và tội phạm có tổ chức (OCTB) đồng thời tham dự vào điều tra. Bởi vì liên quan tới nhân vật xã hội đen, tổ phòng chống xã hội đen của tổng khu Tây Cửu Long hiệp trợ hành động…”

Trên màn hình TV có thể nhìn thấy, địa điểm xảy ra chuyện đã bị kéo lên đường cảnh giới màu vàng, pháp y đang kiểm tra hiện trường, cảnh sát điều tra, tất cả đâu vào đấy…

Dạ Cô Tinh uống một ngụm sữa bò, nhấn nút nguồn một cái.

“Ấy, sao lại tắt đi? Tôi đang xem mà…” Minh Triệt ồn ào, miếng sanwich trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống.

Nguyệt Vô Tình chỉ làm như không nghe thấy.

Dạ Cơ Sơn vẫn thưởng thức trà.

Liếc nhìn anh ta một cái, Dạ Cô Tinh ung dung nói: “Sáng sớm chết người, điềm xấu.”

Minh Triệt bĩu môi, rõ ràng là thái độ đang kiềm chế.

“Nghe nói, địa vị của tay Quang Quác này ở Hòa Thắng Hòa không thấp, là nhân vật có cấp bậc như cha chú của bọn họ, phong quang hơn nửa đời người, lại bị chết không rõ ràng, thực sự là…” Minh Triệt lắc đầu, mắt lộ ra tiếc hận.

Mắt lại nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh không thôi.

Anh ta có loại dự cảm vô cùng mãnh liệt, chân tướng đang ở trước mắt, tất cả bí mật đều buộc ở trên người một người!

“Hình như anh có vẻ cảm xúc quá nhỉ?”

“Bình thường thôi.”

Dạ Cô Tinh không nói tiếp.

Minh Triệt suy nghĩ quay nhanh, nếu vòng vo không được, vậy chỉ có đi thẳng vào vấn đề.

“Phu nhân, đây là kiệt tác của cô sao?”

“Làm sao anh biết?”

“Quang Quác chết ở Du Ma Địa, Du Ma Địa là là phạm vi thế lực của Bang Tam Hợp, không biết Hòa Thắng Hòa có tới cửa tính sổ hay không?”

“Sẽ không đâu.” Dạ Cô Tinh nói chắc chắn.

Minh Triệt sững sờ, “Vì sao?”

“Bây giờ, Bang Tam Hợp, Hòa Thắng Hòa, K tạo thế chân vạc, chia cắt quyền thống trị xã hội đen Hong Kong, cục diện như vậy, đánh rắn động cỏ, cho dù có mâu thuẫn cũng chỉ có thể bí mật giải quyết, không thể nào làm ầm ĩ lên được.”

“Dùng tiền?”

Dạ Cô Tinh gật đầu, “Có thể nói như vậy.”

“Vậy tại sao cô phải giết Quang Quác?”

“Vậy vì sao anh cho rằng chắc chắn là tôi giết Quang Quác?”

Minh Triệt nghẹn lại, “Trực giác.”

“Đầu tiên, chuyện này nói lớn thì lớn, mà nói nhỏ thì cũng có thể nhỏ.”

Minh Triệt vểnh tai, ngay cả Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình cũng nhìn cô chăm chú.

“Nếu như tự mình giải quyết, Bang Tam Hợp nhiều lắm là rủi ro, nhưng nếu như Quang Quác chết là do người trong Bang Tam Hợp làm, hơn nữa việc này còn bị cảnh sát tuôn ra…”

Cười như không cười, thở dài một cái, Dạ Cô Tinh tựa vào ghế sa lon, hai tay gối sau đầu.

Ánh mắt Minh Triệt lộ vẻ trầm tư.

Bỗng dưng, hai mắt tỏa sáng, “Cứ như vậy, thì sẽ không đơn thuần chỉ là một mạng người nữa, mà còn liên quan đến mặt mũi của bang hội.”

“Đúng vậy! Xã hội đen, một là giữ chữ tín, hai là giữ mặt mũi. Hòa Thắng Hòa bị người ta vả mặt ngay tại chỗ, bất kể như thế nào, chắc chắn sẽ phải lấy lại danh dự”

“Đến lúc đó, nhìn hai nhà này chó cắn chó…”

Dạ Xã lại thừa dịp loạn mà bắt cá, hoàn toàn không uổng phí một binh một tốt.

“Phu nhân thực sự là… Giỏi tính toán.”

Dạ Cô Tinh giang hai tay ra, “Đâu có liên quan gì tới tôi?” Trong mắt cực kỳ vô tội, “Dù sao, Quang Quác lại không phải tôi giết…”

Minh Triệt một búng máu kẹt ở cổ họng.

Nói hồi lâu, lại vòng về điểm ban đầu, anh ta cảm thấy làm một người đàn ông… thật sự quá biệt khuất.

Nhưng mà nghĩ lại, gia chủ cũng phải sống cuộc sống thế này, có lẽ còn thảm hơn cả mình, lập tức lấy lại cân bằng.

Quả nhiên, có so sánh mới có cao thấp, có cao thấp mới có thể thỏa mãn.

Dạ Cô Tinh ý cười chưa hết, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ sát đất, suy nghĩ bay xa…

Quả thật cô không giết Quang Quác, chỉ có điều đùa nghịch chút thủ đoạn, ai biết, ông ta lại yếu đuối tới như vậy…

Thời gian quay lại tám tiếng trước, sau khi Thiệu Diệp đi, Dạ Cô Tinh cũng rời đi.

Bước đi trên đôi boot cao gót, đôi chân dài trong chiếc quần tất dưới chiếc váy ngắn, mỗi một bước đi đều vô cùng quyến rũ.

Ai có thể ngờ tới, Oscar ảnh hậu sẽ đi bar ở một nơi như thế, còn ăn mặc giống “Hội chị em săn chuối”.

Rất nhanh, sau khi đi qua một con hẻm nhỏ vừa tối tăm vừa chật hẹp, cô đứng ở một quán tên là —— “Xuân Kỷ Túc Dục”.

Móc ra thuốc lá, châm lửa, kẹp ở ngón trỏ tay phải và ngón giữa.

“Ái chà chà, ở đâu ra con gà rừng, trông cũng được đấy.” Tú bà mặc một bộ váy đỏ thẫm, trước ngực giống như treo hai quả bưởi.

“Nghe nói, vùng này của các cô là chú Quang bảo kê?”

Tú bà một mặt tự hào, ý cười sâu thêm vài phần, “Không nhìn ra, cô còn biết chú Quang.”

“Trước kia tôi từng tiếp bạn ông ta.”

“Nói đi, có chuyện gì?”

Dạ Cô Tinh làm động tác đếm tiền, “Gần nhất tình hình kinh tế căng thẳng, muốn mượn chỗ này của cô.”

“Ái chà chà, mượn chỗ mượn tới chỗ chị Yến tôi? Cô là muốn bị đánh thì đúng hơn đấy!”

Cười cười, “Chị yên tâm, tôi hiểu quy củ, sẽ không thiếu phần của chị đâu.”

“Hừm, hóa ra cũng là người thức thời.” Một đôi mắt đẹp lười biếng liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, “Thân hình này của cô đẹp đấy, chắc hẳn ra giá không ít nhỉ?”

“Bằng giá Như Vân mượn chỗ này của các cô.”

Chị Yến kia nghe vậy thì biến sắc, lập tức cảnh giác, “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao biết Như Vân?! Đừng nói với tôi, con mẹ nó cô là CIB nhé!”

“Ha ha ——” Dạ Cô Tinh cười tới ngã ngửa.

Giờ này khắc này, cô đã hoàn toàn nhập vai diễn.

Không phải nói, cuộc sống là một sân khấu lớn, mỗi người đều đang diễn một bộ phim truyền hình, cô mới vừa cầm tượng vàng Oscar, cảm giác khoe kỹ năng đúng là không tệ.

Chỉ có điều, không biết, rốt cuộc ai là người trong phim, ai là người đứng xem.

Hư hư thật thật, thật thật giả giả, hư thực tương sinh, thật cũng là giả, giả cũng có thể trở thành thật.

Diễn kịch, không phải đều dựa vào “diễn” sao?

“Ai nha ~ tôi nói chị Yến này, trí tưởng tượng này của chị cũng quá phong phú rồi đó, thật sự cho rằng đang quay phim đấy à? Nếu tôi là Madam, trực tiếp lên quán bar bắt bọn hít ke, đến chỗ làng chơi này của chị làm gì?” (Note nhỏ: ở HongKong hay gọi cảnh sát là Sir và Madam, cái này bạn nào hay coi phim TVB chắc rành nè, Yến note lại sợ có bạn nào không quen lại nói tớ lạm dụng chèn từ linh tinh, hi hi, yêu thương cả nhà.)

Đối phương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Không phải thì tốt rồi.”

“Lại nói, con đường này không chỉ có một nhà này của chị, tôi muốn bắt người, solo với chị làm gì, khẳng định một mẻ hốt gọn.”

“Được rồi, tôi tin cô.”

“Vậy việc mượn bãi này, chị xem…”

“Nếu cô từng tiếp bạn chú Quang, cũng coi như người trong nhà, chuyện này chị ra mặt đồng ý, chẳng qua, hoa hồng…”

“Chia ba bảy.”

Mượn bãi, tên như ý nghĩa, gái ngành lưu động, nhà chứa làm bằng sắt. Lại nói, bãi này cũng không phải mượn không, phải cho tú bà tiền thuê, trước mắt giá thị trường là chia %.

“Bốn sáu.”

Dạ Cô Tinh hơi thu lại ý cười, “Cũng là người theo chú Quang, Như Vân ba bảy, tôi bốn sáu, hơi thiên vị rồi đấy bà chị!”

Chị Yến giật mình, thì ra cô nàng này từng ngủ với Quang Quác, mặc dù đeo kính đen, trang điểm đậm, cũng vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nữ, ngộ nhỡ ngày nào đó ở trước mặt vị kia được sủng ái…

Suy nghĩ một hồi, tự nhiên không dám đắc tội.

“Được rồi, nể mặt chú Quang, chị lấy ba phần.”

Dạ Cô Tinh vội vàng nói cám ơn, thành công trà trộn vào trong tiệm.

“Mấy phòng ở đây, tự mình chọn.”

Nói là phòng, thật ra cũng chỉ có cái giường, tác dụng thì… Tự nhiên là tiếp đàn ông rồi.

“Tôi muốn phòng bên cạnh phòng của Như Vân.” Không nhìn ánh mắt bất mãn của chị Yến, cô trực tiếp mở miệng yêu cầu.

Trò cười, chị đây mặc thành như thế, chính là vì gặp Như Vân gì đó, không chỉ bên cạnh cô ta, chẳng lẽ thật sự muốn ở chỗ này lấy tiền tiếp khách hay sao?

Dạ Cô Tinh oán thầm, có trời mới biết, bốn vách tường phấn hồng, hương kích dục khắp phòng, mẹ nó thật khiến người ta buồn nôn…

Còn chưa kể, tiếng rên trong những phòng khác truyền ra.

Đúng là ô nhiễm lỗ tai!

Oán hận trừng cô một cái, rồi chị ta nói, “Đi theo tôi!”

Lúc xoay người lên lầu, chị Yến liếc mắt, sớm biết cô nàng này yêu cầu nhiều như vậy, ngay từ đầu chị ta đã không nên nhả ra…

Được rồi, chờ qua đêm nay, ngày mai đuổi đi luôn cho rồi!

“Như Vân, chị mang tới cho em một người chị em đây.”

Dạ Cô Tinh giương mắt xem xét, eo nhỏ nhắn mông bự, da trắng ngực lớn, khó trách có thể được Hướng Lân nhìn trúng, thu nhận làm tình nhân.

Chỉ là cô tình nhân này, có vẻ như không an phận…

Thế mà không chịu cô đơn, đến làng chơi tiếp khách, nếu như bị lão bất tử Hướng Lân kia biết, có thể tức giận đến hai mắt trợn lên chân đạp một cái, trực tiếp về Tây Thiên hay không?

Phải biết, là lão đại đời trước của Bang Tam Hợp, cha của Hướng Ký, Hướng Lân đã hơn tuổi.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng rất bình thường.

Chẳng trách người đẹp yểu điệu như vậy sẽ tới chỗ như này tìm vui.

Chỉ sợ, kiếm tiền là giả, không chịu nổi cô đơn mới là thật.

Nếu không, làm sao có thể cấu kết với nhân vật như Quang Quác này?

Chậc chậc…

Lão đại đời trước của Bang Tam Hợp và chú của người đương nhiệm Hòa Thắng Hòa, cùng xỏ một đôi giày, quả là thú vị…

Trong mắt Dạ Cô Tinh tràn đầy gian ác, chỉ là bị kính râm che đi, không có người nhìn ra.

“Cô gọi tôi Như Vân là được.”

“Tôi là Tiểu Diệp.”

Hai người phụ nữ xem như quen biết.

Chị Yến cười ha hả xuống lầu đón khách, để lại không gian tầng ba lớn như vậy cho hai người.

Dạ Cô Tinh mở túi xách ra, “Cho tôi mượn dùng phấn nền được không?”

Như Vân miễn cưỡng nhìn cô một cái, đẩy ra gian phòng của mình cửa, “Vào đi.”

Ngồi ở trước gương trang điểm, hai người ‘cùng nghề’ bắt đầu câu được câu không mà nói chuyện phiếm.

“Chị Yến có thể mang cô lên tầng ba, có người sau lưng chứ?” Như Vân mở miệng, giống như tùy ý.

Dạ Cô Tinh so với cô ta còn tùy ý hơn, “À, Bang Tam Hợp.”

Cái gì gọi là khoác lác không qua bản nháp, chính là đây.

Ánh mắt thoáng qua căng thẳng, “Cô, với ai?”

“Lão gia tử.”

Làm bộ không nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương, Dạ Cô Tinh đóng lại nắp hộp phấn, thở dài, quả nhiên là ruột đau như cắt.

“Chính là người cha hơn tuổi của ông chủ Hướng kia, nghe người của Bang Tam Hợp đều gọi ông ta là lão gia tử, chắc là cô nghe nói qua rồi chứ?”

“Nghe, nghe nói qua.”

“Nói đến cũng xúi quẩy, lần trước tôi không cẩn thận nghe thấy ông ấy nói chuyện điện thoại với người ta, kết quả ông già kia đá tôi luôn. Bằng không, sao tôi có thể trở lại nghề cũ, tới nơi này tiếp khách?”

Sự tiếc hận lộ rõ trên mặt.

Giống như cô bị người nào đó từ bỏ thật.

“Nhất định là cô nghe được cái gì không nên nghe…”

“Còn không phải sao!” Dạ Cô Tinh ngắt lời cô ta, “Ông ta nói cái gì em gái Vân… Cái gì mà đàn ông… Cái gì mà ngoại tình phản bội các loại…”

Toàn thân Như Vân cứng đờ.

Lúc không có ai, Hướng Lân gọi cô là “Em gái Vân”.

“Cô còn nghe được cái gì nữa không?!”

Dạ Cô Tinh bĩu môi, “Còn nói muốn tìm người chém chết đôi gian phu dâm phụ kia… Ai biết là thật hay giả…”

Sắc mặt Như Vân trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, giống như hoa lê trắng đung đưa trong gió.

“Ơ!” Ra vẻ kinh hô, “Cô làm sao vậy?! Sắc mặt thật là khó coi… Chờ chút! Như Vân… Em gái Vân… Cô, người ông già kia nói không phải là cô đấy chứ?!”

Một sợi dây cung cuối cùng đứt đoạn, Như Vân gào khóc.

“Làm sao bây giờ… Ông ta muốn cho người chém chết tôi… Tôi, tôi không muốn chết… Tôi không phải cố ý phản bội ông ta, là chú Quang, ông ta ép tôi… Đúng vậy! Chính là ông ta ép tôi…”

Dạ Cô Tinh buồn nôn.

Cô đi tìm đàn ông, còn nói bị ép, vậy bây giờ cô đang làm gì?

Đến khu phố đèn đỏ cũng là bị ép à?

Thoạt nhìn cô rất hưởng thụ cơ mà…

Nhịn xuống cơn buồn nôn, Dạ Cô Tinh ôm cô ta vào lòng, thấp giọng an ủi.

“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?! Đúng rồi… Chạy trốn! Tôi lập tức liên hệ với Đầu Rắn…”

“Đâu cần phải phiền toái như vậy.”

“Cô có cách đúng hay không?! Van cầu cô, mau cứu tôi…”

Khi tính mạng bị uy hiếp, dù người có lý trí thế nào, cũng sẽ luống cuống tay chân, huống hồ, Như Vân vốn không chắc có nhiều lý trí.

Cô ta chỉ biết là, “Tiểu Diệp” là cây cỏ cứu mạng duy nhất mình có thể bắt được lúc này.

“Cô nghe tôi nói…”

Một người thì thầm, một người nói nhỏ.

Sau một hồi lâu ——

“Chuyện này… Có, có thể chết người hay không?!”

“Lượng nhiều nhất định sẽ chết, dù sao, thứ này cũng không phải vật gì tốt. Thế nhưng mà cô phải nghĩ kỹ, nếu như chú Quang sống sót, cô có thể đảm bảo ông ta sẽ không nói ra chuyện giữa các cô? Về sau sẽ không đến quấn lấy cô nữa sao?”

Như Vân do dự.

Theo tính cách Quang Quác, coi như lúc này bị thương, chờ sau khi dưỡng khỏi, sẽ giống thuốc cao da chó quấn chặt lấy cô ta.

Dần dà, nhất định sẽ bị Hướng Lân phát hiện, đến lúc đó, cô ta cũng không sống được…

Còn không bằng, xong hết mọi chuyện, vĩnh viễn trừ hậu hoạn!

“Thế nhưng giết người phải ngồi tù đó!”

“Ngốc! Quang Quác vốn là nghiện, cô chỉ là đặt heroin độ tinh khiết cao ở trước mặt ông ta, hút hay không đều là quyền quyết định của ông ta, có liên quan gì tới cô?”

“Tốt, tôi làm…” Mắt sáng lên, “Thứ này cô lấy ở đâu ra vậy?”

“Trước đó từng tiếp Chân Gà Đen, nhân lúc lão ta ngủ, tiện tay móc ra từ trong túi quần, loại mới đấy.”

“Sẽ không bị phát hiện chứ?”

“Chỗ của ông ta nhiều hàng lắm, tôi chỉ lấy một bình nhỏ, hẳn là sẽ không phát hiện ra đâu.”

Lúc này cảnh giác thì cũng đã chậm.

Sát tâm đã nổi lên, cũng như nước đổ khó hốt.

Dạ Cô Tinh nghĩ nghĩ, lại khuyên bảo: “Chuyện này nên sớm không nên chậm trễ, bên lão gia tử, chắc hẳn đã có chuẩn bị.”

Như Vân hoảng hốt, “Vừa vặn, ông ta bảo tôi giờ gặp nhau ở khách sạn Tinh Tinh Du Ma Địa.”

“Yên tâm đi… Mọi việc đều sẽ tốt thôi.”

Như Vân tỉnh táo lại, ánh mắt quyết tâm, “Chúng ta cũng là phụ nữ số khổ, chờ tránh thoát một kiếp này, tôi sẽ cố gắng báo đáp cô…”

“Đừng nói cái gì báo đáp không báo đáp. Tôi chính là chướng mắt cái dáng vẻ giống quỷ của lão bất tử Hướng Lân kia, cô cắm sừng ông ta, tôi vui là đằng khác.”

Kỹ thuật diễn xuất của ảnh hậu không phải là dùng để trưng cho đẹp, Như Vân sớm đã thân ở trong phim.

Lại không biết, có một đôi mắt, luôn luôn tỉnh táo nhìn mình…

Truyện Chữ Hay