Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương ():
Nghiêm Hoặc cũng có mặt ở đó với vai trò sứ giả của Bắc Yến. Chàng cũng không cần phải làm gì, chỉ cần sai người mang vật phẩm đến là xong, sau đó thì ngồi uống rượu giải sầu.
Một vài người nước khác muốn nói chuyện với chàng đều bị thái độ lạnh nhạt của chàng đánh lui. Biểu hiện của chàng khiến ai cũng hiểu, Bắc Yến không hổ là nước lớn, không muốn giao lưu với nước nhỏ như bọn họ làm gì.
Cốt truyện vẫn cứ tiếp diễn. Một quốc vương của một nước trung đẳng đứng lên kính rượu Thượng Quan Dực, sau đó nói: "Lâu nay vẫn nghe Nam Thục có một vị đệ nhất mỹ nhân, không biết Hoàng đế Nam Thục có thể mời nàng ra cho chúng ta ngắm được không?"
Lúc đó Thượng Quan Dực đã uống vài ly. Vốn dĩ hắn sẽ từ chối yêu cầu mạo phạm vô lý này - dù gì thì Đường Quả cũng coi như là phi tần của hắn, bị một quốc chủ nho nhỏ mơ ước, hắn sao có thể chấp nhận? Nhưng trong lúc liếc qua Thượng Quan Cảnh, thấy Thượng Quan Cảnh đang không vui, hắn chợt nảy ra một ý.
Cảnh Vương phi tốt như thế, hắn không nghĩ Thượng Quan Cảnh thật sự không quan tâm đến nàng ta.
Nhìn Thượng Quan Cảnh tức giận, Thượng Quan Dực ra quyết định, "Mời Giảo phi ra tiếp các vị khách nước ngoài đi." Nói xong, hắn nhìn Thượng Quan Cảnh nhướn mày đắc ý.
"Cảnh Vương sao không mang Cảnh Vương phi đến? Trẫm nghe nói Cảnh Vương rất chiều chuộng Cảnh Vương phi, đại tiệc thế này sao không đi?"
Thượng Quan Cảnh nuốt cục tức xuống, trả lời, "Thân thể Vương phi không khỏe, thần đệ sợ nàng không chịu được nên để nàng ở phủ nghỉ ngơi."
"À, ra vậy."
Thấy Thượng Quan Dực trông bất cần như thế, Thượng Quan Cảnh không nhịn được, "Hoàng huynh à, thần đệ nghĩ rằng không nên để Giảo phi ra ngoài gặp khách đâu."
"Sao lại không được?" Thượng Quan Dực hỏi lại, "Chỉ ra gặp sứ thần các nước thôi thì có gì sai chứ? Đúng không Cảnh Vương?"
"Đúng là thế. Cảnh Vương gia này, chúng ta chỉ là tò mò với mỹ nhân của Nam Thục thôi. Giảo phi nương nương cũng đâu phải không thể gặp được, không ổn chỗ nào?"
Bị nhiều người nhìn như thế, Thượng Quan Cảnh đáp lại, "Giảo phi nương nương là nữ tử hậu cung, không nên ra ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh. Sứ thần muốn gặp nàng vì nghe danh nàng, bản vương cảm thấy không ổn."
"Cảnh Vương à, trẫm đã cho phép rồi, trẫm đã mở miệng rồi, Giảo phi phải ra. Hơn nữa, danh dự cái gì? Nàng ấy chỉ là một vị phi tử của trẫm thôi, chẳng lẽ không được gặp khách? Ở gia tộc bình thường, nàng ấy chỉ là một thϊếp thất thôi. Ra ngoài mua bán được thì sao không thể gặp khách?"
Thấy Thượng Quan Cảnh không đồng tình, Thượng Quan Dực bất giác nói nặng hơn để xả ra cơn buồn bực. Các đại thần tái mặt, muốn nói gì đó nhưng lại không dám bôi nhọ Thượng Quan Dực trước mặt khách. Sắc mặt thượng thư Đường Duyên Tân cũng không dễ nhìn. Hoàng thượng nói như thế là coi con gái ông thành cái gì? Hắn ta là Hoàng đế, ông chỉ là một thượng thư nho nhỏ, biết làm gì được đây?
Gương mặt Thượng Quan Cảnh khó coi. Thượng Quan Dực nói vậy là sỉ nhục người khác đấy. Tuy hắn không thích Đường Quả nhưng chắc chắn hắn sẽ không sỉ nhục nàng ta.
Mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát.
Nếu hắn nói thêm một câu, Thượng Quan Dực sẽ túm được tóc hắn, nghĩ rằng hắn có tình cảm với Đường Quả, sau đó tìm cách cướp Giảo Nhi của hắn đi.
=====
Chương ():
Ở đây còn một vị tức đến mức sắp nổ.
"Thằng chó này!"
"Ta muốn đánh chiếm Nam Thục!"
Nghiêm Hoặc thấp giọng chửi, uống cạn chén rượu trong tay. Thuộc hạ bên cạnh nơm nớp lo sợ chàng sẽ làm bậy làm bạ gì đó.
Không lâu sau, Đường Quả ra ngoài. Vì Thượng Quan Dực đã dặn dò cẩn thận nên cung nhân trang điểm cho cô thật tỉ mỉ khiến dung nhan vốn tuyệt sắc của cô trở nên đẹp hơn mấy lần.
Cô vừa bước đến, ai ai cũng nhìn thẳng, vô cùng yên tĩnh. Cô đứng cách Thượng Quan Dực không xa, mắt rũ xuống giống như hàng hóa đang bị vô số người đánh giá.
Chỉ có Nghiêm Hoặc mới thấy được bi thương trên người cô mà đau lòng.
Vẻ mặt Thượng Quan Cảnh phức tạp. Hắn không dám nhìn cô, chỉ cắm đầu xuống uống rượu.
"Đẹp, đẹp quá, vô cùng đẹp, quả là đệ nhất mỹ nhân Nam Thục. Hoàng đế Nam Thục, ngài thật có phúc." Người muốn mời cô ra là Quốc chủ nước Trần. Lão ta vừa tỉnh lại đã liên mồm khen, ánh mắt say mê không rời khỏi người cô.
Lão nuốt nước bọt, "Hoàng đế Nam Thục, ta muốn dùng hết tất cả tài sản ta mang đến để đổi lấy nàng ấy, được chứ?"
Đại tiệc giao lưu cũng là đại tiệc trao đổi. Nếu lão ta muốn một tiểu thϊếp của một đại thần thì sẽ không ai nói gì, nhưng đây là sủng phi của Thượng Quan Dực. Đã vậy, sủng phi này còn có xuất thân là con nhà quan đứng đắn nữa.
Vô số đại thần đứng dậy ngăn cản, "Hoàng thượng, không được!"
"Hoàng huynh, thế quả thật không được." Thượng Quan Cảnh cũng kinh ngạc. Hắn phản ứng lại, vội nói theo các đại thần. Có nghĩ hắn cũng không nghĩ tên quốc chủ nước Trần này dám to gan dùng tiền bạc để đổi lấy hậu phi của Thượng Quan Dực.
Thượng Quan Dực vốn có vài phần tức giận. Lão quốc chủ kia đề nghị như thế là đang mạo phạm hắn. Nhưng thấy đông đảo thần tử và Thượng Quan Cảnh cùng phản đối, hắn lại không thoải mái. Từ bao giờ mà thần tử lại đồng lòng với Thượng Quan Cảnh thế chứ? Này không phải là đánh vào mặt Hoàng đế hắn à? Hắn còn chưa nói gì, bọn họ đã sốt ruột khuyên hắn, rõ rằng không coi hắn ra gì cả. Đã vậy, nghe bọn họ nói, cứ như thể địa vị của một phi tử có thể rung chuyển cả một quốc gia không bằng.
Thấy Thượng Quan Cảnh gấp rút như thế, hắn nhìn Thượng Quan Cảnh. Ánh mắt cả hai giao nhau.
Thượng Quan Cảnh lập tức hiểu được ý của Thượng Quan Dực. Thượng Quan Dực có thể sẽ không chấp nhận đề nghị của Quốc chủ Trần nhưng hắn phải ngoan ngoãn đưa Giảo phi về cung.
"Cảnh Vương?"
Thượng Quan Cảnh không nói gì. Hắn mím chặt môi, mắt nhìn Đường Quả xanh xao đứng bên cạnh Thượng Quan Dực mặc cho người ta đánh giá. Nghĩ đến chuyện hắn sẽ mất Giảo Nhi, hắn nhẫn tâm quay đầu, "Thần đệ không có ý kiến gì, Hoàng huynh là Hoàng đế Nam Thục, phi tần trong hậu cung đều thuộc về Hoàng huynh, hoàng huynh muốn làm gì cũng được."
"Cảnh Vương, khanh nói thật chứ?"
"Vâng, thần đệ nói thật."
"Đúng. Đây chỉ là một phi tử mà thôi, trong các gia tộc bình thường chỉ là một thϊếp thất. Nếu Quốc chủ Trần đã muốn có thì trẫm đồng ý. Khanh mang hết tài sản bảo vật ra đây, trẫm sẽ đưa đệ nhất mỹ nhân cho khanh."
Quốc chủ Trần vốn không có bao nhiêu hy vọng, không ngờ lại thành công.
_
Dã Linh: Trời ơi cứu tui cứu tui, edit chap này tui tức quá trời ơi là trời!!!!
=====
[GÓC THÔNG BÁO]:
Hi mọi người, do dạo này bạn Linh hơi bận nên nhóm mình không đăng truyện thường xuyên như lúc trước được ấy, mong các bạn thông cảm nha.
Sắp tới sẽ có vài thay đổi nhỏ trong việc đăng chương, bọn mình sẽ thảo luận rồi thông báo cho các bạn nhé.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Love ~~
Hiện tại thì ở miền Trung thời tiết đang rất xấu, các bạn nhớ giữ gìn sức khỏe, bảo vệ tốt bản thân và gia đình, hạn chế đi ra ngoài nếu không thực sự cần thiết. Mong các bạn sẽ luôn được bình an.
- Minh Nguyệt