Lập tức gợi lên tiếng huýt sáo của đệ tử Ly Trạch cung dưới đài, lập tức khiến cự mãng chú ý. Nó cũng hiểu ý, vay hai vòng quanh Chử Lỗi và vị đệ tử Điểm Tình cốc kia thè lưỡi, rốt cuộc cũng rời đi, nhân tiện lắc thân mình, cuối cùng chậm rãi đến chỗ có bóng râm, biến mất không dấu vết.
Người kia chậm rãi chắp tay: " Có chỗ thất lễ, đắc tội với các vĩ, mong các vị rộn lòng tha thứ"
Chử Lỗi không khỏi im lặng cả nửa buổi, quay đầu lại xem khuôn mặt đã bị dọa đến trăng bệch của vị đệ tử Điểm Tình cốc kia, thấp giọng hỏi: "Còn có thể tiếp tục không?" Vị đệ tử Điêm tình cốc kia nghẹn họng trăn trối, nguyên bản là một chữ cũng không phun ra được, trông bộ dạng như muốn ngất. Chử Lỗi vô tay,cất giọng tuyên bố: " Ly Trạch cung thắng"
Mộc lâu trên cao vang lên những tiếng khen ngợi, sóng sau còn cao hơn sóng trước, người Ly Trạch cung không có quy củ cũng góp lời, lại càng có nhiều người hiếu kỳ muốn biết đại nhân vật kia rốt cuộc là nhân tài địa phương nào. Vũ Ti Phượng ngẩn ngơ ngồi xuống, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Có lẽ hắn không hiểu biết hoàn toàn về các đệ tử cùng trang lứa, lại còn có người có thế có một đại linh thú như vậy? Con cự mãng này ít nhất cũng phải có chừng gần năm trăm năm tu vi, đệ tử trẻ tuổi lại có thể thuần phục nó sao?
Cánh tay bỗng nhiên bị ai giữ lấy, Linh Lung hưng phấn hét bên tai hắn: " Trời a! Ti Phương! Không ngờ Ly Trạch cung các ngươi cũng có nhân vật lợi hại như vậy! Cự mãng hắn nuôi dưỡng hảo lợi hại nha! Nếu đem Tiểu nhân hoa của ngươi ra so sánh với nó thì cũng chẳng đang để mắt tới"
Rất hiển nhiên, Tiểu ngân hoa đang cuộn tròn trong tay áo, nghe thấy câu này của Linh Lung cực ky bất mãn, giỹ dụa thò đầu ra, làm động tác hung dữ với nàng.
" Ồ, con rắn nhỏ của ngươi chỉ có thể phát khí như vậy thôi sao?" Linh Lung thấy nó thập phần khả ái, nhịn không được mà trêu đùa một câu, hướng nó làm mặt quỷ. Chung Mẫn Ngôn dở khóc dở cười: " Ngươi đúng là tính tình trẻ con, cùng nó so đo có tác dụng gì."
Đối diện, trên lôi đài, đệ tử Điểm Tình cốc do trước đó bị hôn mê nên được người khiến xuống. Bởi vì thực sự thua quá thảm hại nên mấy vị trưởng lão Điểm Tình cốc sắc mặt thật không dễ nhìn. Giang trưởng lão của Điểm Tình cốc trẻ tuổi nhất cũng nóng tính nhất, hắng giọng nói: " Ly Trạch cung thật là nhân tài đông đúc, lại có thể đem một đại linh thú như vậy lên tỷ thí. Muốn liều mạng sao?" Một bên Hằng Tùng trưởng lão nhẹ nhàng hạ thấp tay áo, dường như không muốn bị ai phát giác.
Đại cung chủ Ly Trạch cung không để ý lời hắn nói, phó cung chủ lại cười khanh khách: " Tiểu đồ có phần thất lễ, ta xin thay hắn nhận lỗi với các vị. Hắn cũng là lần đầu tiên tham gia tỷ thí kiểu này, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng lại có cái tốt là không có ý niệm gϊếŧ ngươì, so với Ô Đồng năm xưa, thực sự là đang vui mừng hơn."
Hắn lúc này nhắc tới Ô Đồng mang ý hạ thập, thực sự khiến cho Điểm Tình cốc khó chịu. Ô Đồng khi xưa là đệ tử Điểm Tình cốc. Quả nhiên sắc mặt Giang trưởng lão trở nên cực kỳ khó coi. Ô Đồng là đệ tử một tay hắn dạy dỗ, hắn lại phạm tội, bị ngũ đại phái truy nã, cuối cùng còn cùng yêu ma kết giao, bẽ mặt nhất chính là Giang trưởng lão chứ không ai khác.
" Ngươi nói như vậy, là ..."
Lời con chưa dứt, Dung cốc chủ liền quát khẽ một tiếng: " Giang trưởng lão, cuộc tỷ thí còn chưa kết thúc"
Hắn trực tiếp đem cầu nói tiếp theo nuốt trở về. Sắc mặt xanh mét. Dung cốc chủ lại lạnh nhạt nói: " Quý phái nhân tài đông đảo, thực khiến tất cả người trong bổn giáo ngưỡng mộ. Bất quá, Trâm hoa đại hội mục đích chính là để luận bàn, không phải để đánh nhau.
Đại linh thú như vậy, khó tránh khỏi thương vong, còn thỉnh hai vị cung chủ coi trọng.
Đại cung chủ vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ có phó cung chủ cười nói: " Dung cốc chủ đã nói như vậy, ta nhất định sẽ về nhắc nhở đồ nhi của mình, không phải vạn bất đắc dĩ không được xuất linh thú"
Lời này nghe ra cũng không cso thành ý gì, người xưa nay luôn ôn hòa điềm tĩnh như Dung cốc chủ cũng không nhị được mà trong lòng phát hỏa, khẽ hừ một tiếng cũng không tiếp tục nói chuyện.
Vòng một của Trâm Hoa đại hội rất nhanh kết thúc, phân nửa số người đã bị loại, Thiếu Dương phái mười người tham gia tỷ thí chỉ còn sáu người, đệ tử Phù NGọc đảo do lợi thế vế địa hình, còn lại tám người. Đến buổi chiều, một đám đệ tử tụ lại một chỗ ăn mừng những người qua được vòng một, tất nhiên là ăn một trận ra trò, những người trẻ tuổi tụ lại một chỗ nói nói cười cười náo nhiệt đương nhiên không cần nhiều lời, nhưng lúc này Toàn Cơ không hiểu sao lại đột nhiên nghĩ tới thời điểm thắng Đỗ Mẫn Hành, trong lòng có chỗ không thoải mái.
Trong một căn phòng khách, Đằng Xà ngoài dự kiệu, không nói chuyện, trầm mặc một cánh lạ thường. Toàn Cơ không quen nhìn cái bộ dạng này của hắn, nhịn không dược hỏi: " Ngươi ... Ách ... thích thức ăn trên đảo này sao?"
Đằng Xà đột nhiên hoàn hồn, vội vàng gật đầu: " Rất không sai! Ăn tương đối ngon. Này, cái đại hội gì gì đó sau khi kết thúc, ta có thể mang mấy đồ điểm tâm này đi sao?"
Toàn Cơ cười gượng hai tiếng: " Có thể. Bất quá, không nên mang quá nhiều nếu không sẽ bị thiu"
Nàng thấy Đằng Xà hình như có tâm sự, trong lòng không có bình thản như bộ dạng, liền hỏi: " Ngươi hiện tại đang suy nghĩ cái gì? Cũng thật khó tin, ngươi cũng có tâm sự"
Đằng Xa " thiết" một tiếng: " Ngươi nói lời này thật thừa. Thần tiên như ta đâu thể có mấy cái loại tâm sự nhàm chán như phàm nhân các ngươi"
" Nhìn ngươi thế nào cũng là bộ dạng đầy tâm sự"
Đằng Xà nhíu mày, do dự một hồi rồi nói: " Ta có cảm giác như ... ngửi thấy một mùi quen thuộc. Bất quá ban ngày vẫn chưa tìm hiểu được nó bắt nguồn từ nơi nào, cái mùi hương kia ta chắc chắn từng ngửi qua, chẳng qua không nhớ là của người nào ..."
" Ý ngươi là trên đảo có yêu quái ? Có phải hay không là do Đông Phương thúc thúc mở cửa, cho phép mọi người ra vào thoải mái cho nên mới có yêu quái vào được tới đây?"
" Không nghĩ được rằng đám ngườ đó ... Ta muốn đến võ trường xem qua một vòng, ngươi có muốn cùng theo không?"
" Muôn như vậy còn muốn đến võ trường?" Toàn Cơ nhìn trời, đoán vào khoảng canh ba."Võ trường ngày mai vẫn như vậy. Ngươi đã nhận thức được yêu quái, cũng không phải là cái loại gì quá nguy hiểm, cũng không cần phải gấp như vậy đi."
Đằng Xa liếc nàng một cái, cũng lười phải nói lý với nàng, ngoảnh mặt đi, nói: " Đần chết, chưa từng nghe qua câu trời không trăng không sao càng dễ làm việc sao? Ngươi không đi thì ta đi một mình, đừng có đi theo"
Toàn Cơ vội vàng đuổi theo: " Ta cũng muốn đi. Ngươi, cái con thú hoang này thực lỗ mãng hết sức. Ngươi lại muốn tiếp tục gây chuyện, người mất mặt chính là chủ nhân ta đây."
" Phi! Đừng có tiếp tục dát vàng lên mặt nữa"
Hai người vừa đi vừa tranh cãi, một mạch tới võ trường. Cho dù là ban đêm, xung quang võ đài vẫn có rất nhiều thủ vệ tuần tra, phòng ngùa có người nào đó lên trên võ đài động chân động tay. Đằng Xà thất quải bát nhiễu, đi loạn cả lên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngửi ngửi gì đó. Toàn Cơ thấy thế thì như muốn choáng váng, kéo tay áo nhỏ giọng: " Uy! Ngươi rốt cuộc là muốn đi đến bao giờ? Nếu bị người khac phát hiện thì thực sự khó coi!"
" Hừ... Ai bắt ngươi theo ta tới đây chứ, muốn thì cứ về trước đi" Đằng Xà hất tay nàng ra, chạy sang bên trái tiếp tục ngửi ngửi, chợt dường như phát hiện được cái gì. Lông mày nhíu chặt lại, cất bước chạy.
" Đợi một chút" Toàn Cơ nhanh chóng đuổi kịp, mắt thấy hắn đang hướng về lôi đài phái Bắc khổng lồ nhất sau đài cao, cũng chính là chỗ đang có đệ tử Phù Ngọc đảo đang canh dữ, hắn chạy như điên, sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Trong lòng nàng khẩn trương, nhưng lúc này lại không thể la to, chỉ có thể cắn răng chạy theo sau hắn, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, sờ sờ cái túi da nhỏ trên eo, đột nhiên có chủ ý.
" Đằng Xà' Nàng khẽ gọi lên, thừa dịp hắn chưa kịp quay đầu lại chửi bậy, nâng tay ném cho hắn một cái bình nhỏ "Ngươi bình thương tùy tiện, đến phương diện cần lén lút này thật không có chút kinh nghiệm"
Đằng Xà cúi đầu xem một cái, thấy trong lòng bàn tay có một cái lọ thủy tinh to bằng ngón tay cái, bên trong bình phảng phất hơi mờ mờ. Nhẹ nhàng ngửi một cái, lập tức hắt xì mấy cái. Xoa cái mũi nói: " Lợi hại! Đây không phải thiws mà phàm nhân các ngươi gọi là mê dược hay sao?"
Toàn Cơ thấy hắn trên mặt không có gì bất thường, liền đẩy hắn một cái, thấp giọng nói: " Đúng vậy"
Đằng Xà gặp chuyện vui như vậy, nào có chịu lùi bước, mũi chân điểm một cái liền bay lên đài cao.
Một trận ồn ào, bất quá một cầu còn chưa kịp dứt đã bị mê hương làm cho hôn mê. Đằng Xà từ trên đài cao thò đầu ra, hướng nàng huýt sáo một tiếng. Toàn Cơ cười dài chạy lại, thấy trên đài là hơn chục đệ tử Phù Ngọc đảo ngã la liệt, trong lòng nàng cảm thấy hơi áy náy liền hướng bon họ chắp tay.
" Cái quái gì vậy?" Đằng Xà kỳ quái hỏi.
Toàn Cơ quay đầu,nhìn theo hướng Đằng Xà chỉ, nguyên lai trên đài cao cũng không có vật gì khác, chỉ có một cái lồng khổng lồ, chính là thứ mà phó cung chủ Ly Trạch cung mang tới. Chiếc lồng được phủ vải đen, che đậy thập phần kín đáo, tựa hồ còn có đinh sắt vây xung quanh, không biết bên trong giấu cái gì.
Hai người đi đến bên cái lồng, Đằng Xà dùng tay gõ gõ, lại dùng mũi ngửi ngửi, trầm giọng nói: " Chính là cái này. Mùi hương bên trong rất quen thuộc. Ta thực muốn nhìn xem bên trong là cái gì."
Toàn Cơ thấy hắn chuẩn bị nâng tay xé rách miếng vải thì vội vàng can ngăn: " Đừng gấp. Ta nghĩ mỗi lần Trâm Hoa đại hội thử thách cuối cùng là "hái hoa", đây chắc chắn là "hoa" mà các trưởng lão bắt được. Ngươi tốt nhất là đừng quấy rối."
" Hái hoa ?"
" Trâm hoa đại hội chẳng những là nơi để đệ tử các phái luận bàn mà còn là nơi mọi người thể hiện bản thân. Cửa ải cuối cùng chính là phải đấu với con yêu ma mà các trưởng lão bắt về, chỉ có thắng nó thì mới có thể lấy được trâm hoa mẫu đơn, ý nghĩ của " trâm hoa" chính là như thế. Ta nghĩ cái lồng này là để nhốt con yêu ma đó, không muốn để nó trốn thoát, ảnh hưởng đến đại hội"
Đằng Xà hừ một tiếng: " Phàm nhân các ngươi đúng là thích nghĩ ngợi lung tung, yêu ma quỷ quái khắp thiên hạ đề cùng các ngươi đối lập, các ngươi muốn một lưới bắt hết yêu ma quỷ quái, phải gϊếŧ sạch mới tốt. Yêu quái cũng có chỗ tốt của yêu quái, trở ngại gì các ngươi chứ"
Nói xong, tay giơ lên, dùng lực, chỉ nghe một tiếng " thứ lạp" miếng vải đen đã bị hắn xé một mảng rộng. Toàn Cơ gấp đến độ dậm chân, nâng tay muốn túm tóc hắn lôi đi. Chợt nghe thấy từ trong lồng có tiếng hô nhỏ, một âm thanh mềm mại đáng yêu, thập phần quen thuộc.
Hai người đều ngẩn ngươi, Đằng Xà ngạc nhiên hỏi: " Là nữ nhân? không phải yêu ma sao?"
Hắn vừa nói xong, chỉ thấy một đường chỉ tuyết hết sức nhỏ cùng giọng dò xét từ trong lồng phát ra, vẫn là thanh âm kiều mị: " Giọng nói này, ngươi ... ngươi là Toàn Cơ?"
Toàn Cơ chấn động, tiến lên một bước, rút Băng Ngọc ra, chém hết vải đem phủ bên ngoài xuống. chỉ thấy một nữ tử dựa vào khung lồng, bình tĩnh nhìn minh chằm chằm, đoi mắt này, dung mạo này, cư nhiên là Tử Hồ.
" Toàn Cơ " Tử Hồ hét to một tiếng, nước mắt cũng bắt dầu chảy ra,giọng nức nở, nói: " Ta cìn tưởng các ngươi đã bỏ mạng tại Bất Chu sơn. Thiên a, các ngươi còn sống. Các ngươi thật sự còn sống!"
Toàn Cơ đầu óc rối loạn, thê nào cũng không hiểu được tại sao Tử Hồ lại bị nhốt trong lồng ,nàng vội la lên: " Ta không sao, thực sự không sao. Còn ngươi? Sao lại ở đây? Là ai bắt ngươi?"
Tử Hồ lau nước mắt oán hận nói: " Là cái tên âm dương quái khí phó cung chủ Ly Trạch cung! Nến của ta cũng do hắn dập tắt. Hắn nói muốn ta làm "trích hoa" cái gì gì đó ...Sau đó liền đem hốt ta vào cái lồng này. Phi! Lão nương thấy hắn đúng là tên biếи ŧɦái. Toàn Cơ, mối thù này ngươi phải giúp ta báo."
Nàng khóc đến thập phần đáng thương.
Toàn Cơ cả kinh nói: " Quả nhiên là phó cung chủ. Ta thấy hắn cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Ngươi đừng gấp, ta sẽ thả ngươi ra." Nàng rút Băng Ngọc ra, dùng sức chém tới cái lồng, một tiếng vang lớn, hoa lửa văng khắp nơi, tay cầm kiếm của nằng hơi run lên, cái lồng cư nhiên một chút sứt mẻ cũng không có, thật không biết làm bằng vật liệu gì.
Tử Hồ thấp giọng nói: " Ngươi đừng phí công vô ịch nữa, chiếc lồng này do huyền thiếc ngàn năm đúc thành, còn có thêm chú pháp, yêu lực của ta bị khóa lại, đến nhúc nhích thân thể cũng khó khăn."
Toàn Cơ lại dùng lực chém vài cái. quả nhiên không có tác dụng. Nàng la lên: " Chết tiệt, nếu như ta sớm biết ngươi bị nhốt trong lồng này đã sớm đến cứu ngươi. Chính là không thể cảm nhận được yêu khí của ngươi. Thật kỳ quái!"
Tử Hồ giơ cổ tay trước mặt nàng, trên cổ tay trắng tuyết lại có một hạt trân châu đen, khảm sâu vàn xương cổ tay, không thể động đậy. Nàng nức nở nói: " Chính là do cái thứ chết tiệt này. Bị đính trên người nên không tỏa ra yêu khí nữa. Ngươi nhìn xem, làm thế nào mới có thể tách nó ra? Thật khó coi chết đi được"
Toàn Cơ nhìn thấy hạt châu đen kia, tâm trung vừa động, cảm thấy hình như từng nhìn thấy qua vật này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không thể nhớ ra nó là cái gì. Nàng thấp giọng: " Ngươi đứng gấp. Ta chém không được cái lồng này, liền thiêu hỏng nó." Nói xong, nàng quay đầu nhìn Đằng Xà nói: " Đằng Xà, xin nhờ ngươi đem cái lồng này thiêu trụi đi."
Đằng Xà còn lưỡng lự, lại nghe Tử Hồ hô nhỏ một tiếng, run giọng nói: " Ngươi...ngươi là Đằng Xà đại nhân?"
Đằng Xà bình tĩnh nhìn nàng, nghi ngờ nói: " Ngươi nhận ra ta? Ta hình như cũng biết ngươi, nhưng có chút nghĩ không ra, ngươi... hình dáng trước kia của ngươi cũng như vậy sao?"
Tử Hồ rưng rưng nói: " Ta trước kia chỉ là một con hồ ly nhỏ, chưa tu thành hình người."
" A là ngươi!" Đằng Xà vỗ tay một cái, rốt cuộc cũng đã nghĩ ra, " Con hồ ly này! Con hồ ly cùng Vô Chi Kỳ suốt ngày bám theo ta"
Tử Hồ run giọng nói: " Là ta ... Thật không nghĩ lại có thể gặp Đằng Xà đại nhân ở chỗ này. Ta... ta có chuyện muốn hỏi. Vô Chi Kỳ, hắn ... hắn hiện tai sống có tốt không?"
Đằng Xà cau mày nói: " Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai. Dù sao cũng vẫn phải ở lại Âm phủ, chắc là cũng nữa sống nửa chết."
Tử Hồ lại rơi lệ, nức nở nói: " Ta ... ta rất muốn đi Âm phủ gặp hắn"
" Người thật cuồng dại, Vô Chi Kỳ từ xưa tới nay không biết thương hoa tiếc ngọc, ngươi vẫn còn si tâm vọng tưởng tới hắn?Tình yêu làm vấy bẩn tu vi của hắn, xuống âm phủ chịu đày đọa, hắn mới có cơ hội phi thăng đắc đạo. Bị ngươi quấn quýt, hắn làm sao có thể tiếp tục tu hành?"
Tử Hồ vội la lên: " Ta sẽ không làm phiến hắn. Ta chỉ cần ... chỉ cần nhìn thấy hắn sống tốt là ta an tâm rồi."
Đằng Xà "thiết" một tiếng,nói thầm: " Cái này còn không phải là quân quýt hăn sao?" Y cầm một thanh sắt của lồng, trầm giọng nói: " Ngươi lui ra phái sau một chút, ta liên đe, cái lồng quái quỷ này thiêu rụi. Bọn hăn có thể dùng chiếc lồng huyền thiếc ngàng năm này, thật không đơn giản"
Tử Hồ lui ra phái sau mấy bước, cảm kích nói: " Hôm nay có ân cứu mạng, Tử Hồ ngày sau nhất định sẽ ngậm cỏ vành tương báo"
( ngậm cỏ vành: chỉ sự đền ơn nghĩa)
" Báo cái đầu ngươi ấy" Lòng bàn tay Đằng Xà hiện lên lửa màu đỏ tươi, trong phút chốc liền đem một cây sắt thiêu đỏ rực, bị hắn nhẹ nhàng bẻ một cái liền gãy.
" Bất quá, Đằng Xà đại nhân ngươi thế nào mà lại ở chỗ này ...? Toàn Cơ, ngươi biết y?" Tử Hồ lúc này mới nhận ra hai ngươi khá quen thuộc lẫn nhau, không khỏi thập phần hiếu kì.
Đằng Xà nhất thời mặt đỏ lên, quanh co nói mãi không ra lý do, hung tợ kêu lên: " Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì! Câm miệng cho ta!"Toàn Cơ cười nói: " Nga, Tử Hồ, ngươi còn chưa biết. Đằng Xà đã là ... linh thú của ta ..."Lời còn chưa dứt, Đằng Xà đã đem đoạn sắt vừa bẻ gãy ném về phía nàng, kêu lên: " Thối tiểu nương, nói bớt vài lời thì ngươi chết chắc!"
" Linh thú" Tử Hồ vẻ mặt không thể tin được nhìn đi nhìn lại hai người, bỗng nhiên nghĩ tới Toàn Cơ thân phận đặc biệt, thu được Đằng Xà làm linh thú cũng không phải chuyện quá kỳ lạ, thế là gật đầu nói: " Vậy... Ách, chúc mừng a!" Nàng thấy Đằng Xà bộ mặt hung thần ác sát, liền đem câu tiếp theo nuốt trở về.
Toàn Cơ thấy Đằng Xà một mặt tức giận nửa ngày, không tiếp tục bẻ gãy thanh sắt nữa, liền thúc giục: " Ngươi mau chút được không a?Vạn nhật có người nào phát hiện, chúng ta khó thoát tội."
Đằng Xà ngẩng đầu đang chuẩn bị phản bác, bỗng nhiên sửng sốt, đem tay đang đăt trên lồng sắt bỏ xuống, quay đầu không biết nhìn cái gì.
" Biết rõ làm như vậy là phạm sai lầm lớn lại còn cố làm, lá gan của ngươi quả thực không nhỏ." Phía sau đột nhiên ang lên một thanh âm trầm thấp, vội vàng quay đầu lại, Chử Lỗi vẻ mặt âm trầm đúng ngay phía sau.