Toàn thân trên dưới chỉ có đúng vết thương bị cắn ở trên cổ giống như đã bị một loài động vật nào đó cắn chết.
Trong góc người bị đánh đến cả người đều là máu chính là Thi Lạc, trong lúc sắp mất đi ý thức thì thấy Nam Nhiễm xuất hiện, hai mắt cậu ta như phát sáng.
"Nam Nhiễm!" Dáng vẻ suy yếu đến mức phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể phát ra tiếng.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn qua, thấy Thi Lạc đang quỳ rạp trên đất, ở bên cạnh cậu ta còn có một người đàn ông khoảng tuổi. Vẻ mặt người đàn ông tái nhợt, ông ta mặc quần áo màu đen, đầu đội một cái mũ dạ cũng đen nốt, diện mạo thiên về nét nữ tính mềm mại hơn một chút.
Người đàn ông kia chống một cây quải trượng màu vàng, nhìn Nam Nhiễm bằng ánh mắt của một đấng vương giả. Chỉ là từ đầu đến cuối tay của ông ta luôn giơ kiểu lan hoa chỉ.
Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [giống hệt một tên thái giám.]
Hình như chính ông ta cũng không ngờ lúc này sẽ có người xông vào.
Ông ta móc một cái khăn tay ở trong túi ra, dùng khăn tay che môi, nở nụ cười nhẹ: "Không ngờ một con người như cô lại có dũng khí như vậy."
Ông ta vừa cười vừa đứng lên, chống gậy đi tới chỗ Nam Nhiễm.
Ông ta giống như phát hiện ra một món đồ chơi tốt hơn Thi Lạc, hoàn toàn bỏ Thi Lạc sang một bên.
Hệ thống nhỏ giọng: [ký chủ, ông ta chính là Chu Hạo Thiên.]
Chu Hạo Thiên đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt, hít sâu một hơi.
"Trên người cô có một mùi hương vừa thơm vừa ngọt." Ông ta nói từng câu từng chữ.
Tiếng nói vừa dứt, Chu Hạo Thiên bỗng nhiên biến mất, ngay một giây sau khoảng cách từ chỗ ông ta đến chỗ Nam Nhiễm đã rút ngắn không ít.
Nam Nhiễm câu môi.
Cô nhìn Chu Hạo Thiên chằm chằm, đôi môi phấn hồng mấp máy: "Có phải ông cũng cảm thấy tôi thật sự không thể làm gì đám người các ông?"
Chu Hạo Thiên nghe cô bất thình lình hỏi như vậy có hơi tò mò dò hỏi: "Ừ?"
Nhưng ông ta mới dứt lời thì một tiếng [rầm] vang lên.
Chu Hạo Thiên còn chưa kịp thấy Nam Nhiễm làm gì thì cái ngón tay hoa lan chỉ của ông ta đã bị Nam Nhiễm dùng chủy thủ chặt xuống.
[Bộp!], đầu ngón tay của ông ta rơi xuống đất.
Cả phòng chìm trong bầu không khí yên lặng.
Ánh mắt Chu Hạo Thiên hiện lên vẻ tức giận: "Ngươi! Ngươi! Ngươi dám?"
Nam Nhiễm cười càng thêm ác liệt: "Sao tôi không dám?"
Cô vừa nói vừa từng bước từng bước đi đến trước mặt Chu Hạo Thiên nhưng đến khi Nam Nhiễm tới gần Chu Hạo Thiên thì vẻ tức giận trên mặt Chu Hạo Thiên đột nhiên biến mất.
Cả người ông ta cương cứng, sau đó híp mắt cẩn thận ngửi ngửi, tiếp theo Chu Hạo Thiên hừ lạnh một câu: "Chúng ta cứ chờ xem." Dứt lời, vèo một cái đã biến mất trước mắt Nam Nhiễm.
Công Tử Uyên đang chờ dưới lầu không biết cảm ứng được cái gì mà hai con ngươi màu vàng kim hơi trầm xuống, hắn chớp mắt một cái, đảo mắt đã biến mất ở cửa bệnh viện.
Cơ hồ chân trước chân sau Chu Hạo Thiên mới bước ra khỏi phòng bệnh thì Công Tử Uyên đã xuất hiện ở phòng bệnh.
Kết quả hắn mới xuất hiện trong phòng đã thấy Nam Nhiễm đang ôm một người thiếu niên lạ mặt.
Đôi đồng tử màu vàng kim của hắn đảo nhanh qua hai người.
Chỉ thấy thiếu niên kia ôm chặt chân Nam Nhiễm, khóc lớn: "May là cô đến kịp lúc! Thiếu chút nữa tôi đã bị lão quái vật kia chơi chết rồi! Không được! Từ hôm nay trở đi cô phải ở bên bảo vệ cho tôi. Tôi lại đưa cho cô thêm vạn! vạn USD!"
Vẻ mặt Nam Nhiễm ghét bỏ, đang muốn gỡ cái người đang ôm chặt đùi mình xuống nhưng tốc độ của Công Tử Uyên còn nhanh hơn.
Hắn xuống tay vô cùng dứt khoát, Nam Nhiễm chỉ cảm thấy chân của mình như rời khỏi mặt đất. Sau đó cô đã bị Công Tử Uyên ôm vào trong ngực, lui về cạnh Thi Lạc.
Thi Lạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, sửng sỡ.