Cảm thấy Drop quá lâu, sợ m.n quên Moon nên Moon ngoi lên đây để đăng truyện (mặc dù chưa thi xong)
Chào m.n! Còn ai nhớ tui hong zợ??
Đồ ngốc, khi nào em mới nhận ra anh yêu em đây?
Yến Di bị anh nhìn mà ngượng đỏ mặt
- Anh...anh nhìn gì chứ? Bộ mặt tôi...em dính gì sao?
Cô định xưng tôi, lại nhìn ánh mắt không hài lòng kèm theo hành động muốn cúi người, cô không khỏi nuốt nước bọt mà xưng em. Nam Cung Thần hài lòng, cong môi cười
- Không có, chỉ là tôi muốn nhìn em thôi.
Cô nghe vậy liền bĩu môi, anh xưng tôi được tại sao cô không được chứ? Đồ đáng ghét, lưu manh, bá đạo. Yến Di không ngừng mắng thầm anh, Nam Cung Thần nhìn mặt cô biến sắc liên tục lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu...
Sau khi ăn trưa xong, Nam Cung Thần liền quay về công ty bởi buổi chiều anh có cuộc họp quan trọng. Trước khi đi còn không quen trêu chọc cô
- Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về, buổi tối sẽ dẫn em đi chơi.
Song liền đi mất, để Yến Di đang ngẩn người, tay cô đưa lên trán nơi anh vừa mới ấn xuống một nụ hôn. Tim cô lúc này như lệch một nhịp, gương mặt phút chốc ửng hồng, môi nở nụ cười hạnh phúc mà chính cô cũng không phát hiện.
Thím Trương đứng từ xa cười không ngớt, bà phải đem tin vui này báo cho phu nhân mới được.
Vì câu nói của anh mà Yến Di vô cùng nghe lời, cô ngoan ngoãn ở trong nhà hết xem tivi lại ăn trái cây, hết ăn rồi lại ngồi cười một mình. Thím Trương thấy cô như vậy không khỏi lắc đầu, sức mạnh của tình yêu thật đáng sợ. Đem một người đang bình thường như Yến Di ngốc nguyên ngày.
- Thím Trương, tôi đi ngủ khi nào Thần về nhớ gọi tôi.
- Vâng, tiểu thư.
Yến Di nói xong tự chóng nạn đi lên lầu, chân cô đã tốt lên rồi, không cần ngồi xe lăn nữa. Chỉ một thời gian nữa sẽ đi lại bình thường thôi.
Buổi chiều Nam Cung Thần về không thấy cô trong phòng khách hơi nhíu mày, đúng lúc thím Trương đi ra nhìn anh đứng ở đó nhìn xung quanh liền biết anh đang tìm ai.
- Tiểu thư đang nghỉ ngơi trên phòng, có cần tôi giúp thiếu gia gọi cô ấy dậy?
- Không cần, tôi tự mình lên.
Nhưng chưa đi được vài bước anh đã nghe thím Trương đứng dưới tự nói với mình
- Tuổi trẻ yêu có khác, vì một câu nói mà không nghỉ trưa đến tận xế chiều mới chịu đi nghỉ ngơi, aizz...thật muốn quay lại thời niên thiếu.
Nghe thím Trương nói vậy, bước chân anh nhanh hơn...anh là đang xấu hổ a. Thím Trương là người từng trải, sao bà lại không biết anh xấu hổ, a xem ra về sau còn nhiều trò hay để xem.
Nam Cung Thần đứng trước cửa phòng, anh không vào liền mà đứng bên ngoài hồi lâu. Chắc chắn bản thân ăn mặc chỉnh tề mới đưa tay mở cửa bước vào. Yến Di trên người mặc chiếc đầm lụa màu hồng, cô đang nằm nghiêng về phía cửa. Vì vậy, khi anh bước vào điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt yên ổn khi ngủ của cô.
Anh đóng cửa, nhẹ nhàng bước lại đứng trên cao nhìn Yến Di, sau đó nửa ngồi nửa quỳ ngồi trước mặt cô. Nam Cung Thần đưa tay vuốt ve khuôn mặt hồng hào, trắng mịn của Yến Di. Động tác anh rất nhẹ, rất cẩn thận giống như chỉ cần anh chạm mạnh sẽ khiến cô bị thương.
Nam Cung Thần hơi rũ mắt, người ngoài nhìn vào sẽ không biết anh đang nghĩ gì. Chỉ có anh mới biết, anh đang kiềm chế ngọn lửa đang bùng cháy trong người mình. Nhìn cô ngủ, vậy mà anh có cảm giác mình muốn hôn cô mãnh liệt.
Hành động nhanh hơn lí trí, lúc anh bừng tỉnh đã thấy môi mình chạm vào môi cô. Ban đầu nhẹ nhàng, sau đó mãnh liệt hôn nhưng cô không có dấu hiệu tỉnh lại. Nam Cung Thần cong môi, bây giờ anh đem cô đi bán chắc cô cũng không biết.
Anh một đường hôn xuống cái cổ trắng nõn của cô, còn lưu phía trên vết hồng nhàn nhạt. Bàn tay to lớn không biết khi nào đã luồng vào váy cô mà sờ loạn.
Yến Di bị anh trêu chọc mà nức nở vài tiếng, chính tiếng khóc của cô kéo lý trí anh trở về. Nam Cung Thần cười khổ, không cam lòng trừng cô một cái sau đó cúi người mút thật mạnh vào cổ cô, để lại vết ban mai đỏ đến chói mắt. Lúc này anh mới hài lòng
- Đây là trừng phạt em, sau này em xem tôi như thế nào thu phục em.
Nói xong anh đứng dậy đi vào nhà tắm. Lúc đi ra đã thấy cô mơ màng tỉnh dậy, anh mắt mong lung nhìn anh.
- Tỉnh?
- Ân...anh về khi nào?
- Mới về, em mau vào tắm rửa tôi dẫn em ra ngoài.
Yến Di lắc đầu nằm xuống lần nữa, miệng lẩm bẩm gì đó rồi chép môi một cái tiến vào mộng đẹp.
Nam Cung Thần buồn cười, cô lúc nào cũng như vậy thì tốt. Không phòng bị, chỉ lạc quan mà sống...
- Em mà ngủ tôi đi môt mình.
- Ừm...đi vui vẻ!
Cô thật sự rất buồn ngủ, mắt mở không ra. Anh đi lại ngồi xuống cạnh giường nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, thấy cô ngủ ngon như vậy anh cũng không đánh thức
- Em không đi, tôi cũng không đi.
Song, ấn lên trán cô một nụ hôn. Rồi nằm xuống ôm lấy cô vào lòng, cô muốn ngủ anh ngủ với cô. Mặc dù anh biết ngủ giờ này dễ sinh bệnh, nhưng chỉ cần cô muốn anh sẽ chiều. Ai bảo cô là trung tâm thế giới của anh? Cô chính là bảo bối, là tâm can, là mạng sống thứ cô muốn anh luôn sẵn sàng cho, kể cả mạng sống của mình.