Trông dáng vẻ não lòng của Đào Cầm, Ninh Thư không biết nói gì hơn ngoài câu đúng là cái đồ không biết yêu là gì.
Ninh Thư nói: “Trông em vẫn còn nhỏ, không đủ sức chống lại Quỷ Vương cớ gì cứ phải dây vào.”
Đào Cầm trả lời: “Em thử giúp cô gái kia rời xa Quỷ Vương, tránh việc bị âm khí xâm nhập cơ thể dẫn đến tổn thọ, thế là bị Quỷ Vương giết.”
Ninh Thư: →_→
Rõ ràng là cô em gai mắt người ta tình tứ, bắt nữ chính rời xa nam chính.
Thấy Ninh Thư nhìn mình là lạ, Đào Cầm nhún vai: “Phiêu bạt giang hồ kiểu gì cũng sẽ thịt nát xương tan. Em biết sức em có hạn nhưng Quỷ Vương lại giết sạch môn phái em.”
Ninh Thư: “Ờ… chắc là nhổ cỏ tận gốc.”
“Em biết hắn nhổ cỏ tận gốc, nhưng cớ sao phải hút linh hồn, khiến đồng môn của em hồn phi phách tán không cả có cơ hội siêu sinh?”
Ninh Thư: “Ờ… chắc cũng là để nhổ cỏ tận gốc.”
Đào Cầm nhìn Ninh Thư: “Chị có thay đổi được không?”
“Chị không chắc một trăm phần trăm.” Ninh Thư nói: “Quỷ Vương đó rất ghê gớm.”
Đào Cầm nặng nề: “Quỷ Vương nghìn năm.”
Ninh Thư: …
“Chị nhận giúp em nhé, chị đừng yêu Quỷ Vương đấy.” Đào Cầm dặn Ninh Thư: “Em nhắc trước, người bình thường không địch được Quỷ Vương đâu, chị đừng bao giờ làm chuyện vợ chồng với hắn không em sợ chẳng có cơ hội siêu sinh.”
Ninh Thư: …
Tại sao lại nói cô sẽ yêu Quỷ Vương.
Ninh Thư cạn lời: “Em có yêu Quỷ Vương đâu sao lại gàn trước chị?”
Đào Cầm trả lời: “Đó là vì với em hắn là nghiệp chướng, già đời rồi còn suốt ngày ngủ với đàn bà, làm như mấy nghìn năm rồi chưa gặp đàn bà bao giờ.”
Ninh Thư: →_→
Thì thường thường nam chính có bao giờ cầm lòng được trước nữ chính đâu.
“Hoàn thành tốt công việc chị nhé, em sẽ quan sát chị đó.”
Đào Cầm vỗ vai Ninh Thư rồi biến mất.
Ninh Thư: …
Đậu má, chị mày từ chối, chị mày không thắng được quỷ nghìn năm.
Ninh Thư hỏi : “Đã xem như hoàn tất giao dịch?”
“Hoàn tất rồi nha.” nói: “Đây là lần thuê cuối cùng của cô ta và cô là người cuối cùng được chọn. Nếu như cô không hoàn thành được thì nhiệm vụ sẽ được chuyển lên mức cao cấp, giao cho người thực thi nhiệm vụ cao cấp làm.”
Ninh Thư sửng cồ: “Má, tôi không làm.”
thắc mắc: “Chỉ là bắt quỷ thôi mà?”
Cậu giỏi thì cậu làm đi, tôi cày nhiệm vụ vất vả còn cậu chỉ biết trơ mắt ra nhìn thôi.
Ninh Thư thở dài, thôi vậy, làm thì làm. Cô mở cửa hàng giao dịch mua tích cốc đan, nước và thuốc cơ bản.
Chắc là thế giới này sẽ có rất nhiều quỷ, cô mang theo ngọc Linh Hồn. Có ngọc Linh Hồn thì ma quỷ không dám đến gần.
Lại nghĩ bụng, cô nên xem có bùa đuổi quỷ nào dễ bề chạy trốn không. Không đánh được thì chạy, chứ để bị giết như Đào Cầm thì thay đổi cái rắm.
Ninh Thư mua một ít bùa, có nó cô yên tâm hơn.
Mặc dù vậy Ninh Thư vẫn hoài nghi chẳng hay Quỷ Vương ghê gớm cỡ nào lại mê hoặc được cả người thực thi nhiệm vụ, bất chấp tất cả viết nên chuyện tình người và quỷ xúc động lòng người?
Chuẩn bị xong Ninh Thư nói: “Vào nhiệm vụ được rồi.”
“Ừ.” dặn dò: “Cô đừng có yêu Quỷ Vương, Đào Cầm không bao giờ chấp nhận cái đó, cứ yêu Quỷ Vương là cô thất bại.”
Ninh Thư: Con nhỏ chết bầm…
Cái đồ không biết yêu là gì.
Đầu tiên là chóng mặt, sau đó linh hồn sáp nhập vào cơ thể.
Sau khi linh hồn đã nhập vào cơ thể, Ninh Thư mở mắt ra quan sát khung cảnh xung quanh. Cô đang nằm trên giường đất trong một căn phòng đơn sơ theo phong cách xưa.
Ninh Thư khoanh chân trên giường kiểm tra linh khí ở thế giới này nhưng hơi thất vọng, thế giới hiện đại nên ít linh khí.
May có Tuyệt Thế Võ Công bổ trợ, Ninh Thư đã luyện ra được một sợi kình khí mảnh như sợi tóc, trông đến buồn cười.
Ninh Thư dừng tu luyện để tiếp nhận cốt truyện.
Đây là câu chuyện Quỷ Vương bá đạo yêu tôi. Nữ chính Tống Hề Hàm là nhân viên văn phòng, tiện tay mua miếng ngọc trên phố đồ cổ và bắt đầu chuỗi ngày đặc sắc kỳ lạ.
Cô ta bị một quỷ nam áo đỏ bám. Quỷ nam theo cô ta mọi lúc đi nơi, chọc ghẹo cấp trên ở công ty, bất thình lình xuất hiện khi tắm, sáng ngủ dậy được chào đón bởi khuôn mặt đẹp trai chết người.
Tống Hề Hàm đỏ mặt tía tai, trái tim thổn thức, nhẫn nhịn Phong Dận đẹp trai không góc chết giở đủ trò lưu manh với mình.
Nếu không đẹp trai, cô ta đã báo công an lâu rồi.
Phong Dận đeo bám Tống Hề Hàm có nguyên nhân sâu xa, liên quan đến chuyện từ kiếp kiếp kiếp trước. Tóm lại là từ nhiều kiếp trước, Phong Dận và Tống Hề Hàm là một đôi uyên ương yêu nhau đến trời long đất bể nhưng tội nghiệp.
Chẳng biết nên cớ gì mà kiếp ấy nữ chính chết, Phong Dận quá đau khổ cũng chết theo, và rồi trở thành Quỷ Vương đáng sợ. Trong khi đó nghìn năm sau, nữ chính đầu thai làm người.
Kiếp này tìm được nữ chính, đôi uyên ương viết tiếp mối tình trắc trở nghìn năm.
Cái đồ Đào Cầm không biết yêu là gì ngăn cản tình yêu sâu đậm của người ta nên bị Phong Dận giết, liên luỵ cả sư phụ và sư huynh đệ.
Thân là đại sư tỷ, Đào Cầm vô cùng hối lỗi.
Ninh Thư xem xong cốt truyện thở dài. Đào Cầm không trách Quỷ Vương giết mình, cô ta biết yếu thì phải chết.
Cô ta không cam tâm chuyện cả môn phái chẳng hại Quỷ Vương và Tống Hề Hàm, Quỷ Vương vẫn tiêu diệt cả môn phái lại còn khiến tất cả hồn phi phách tán.
Ninh Thư tiếp tục luyện Tuyệt Thế Võ Công, mạnh rồi sẽ không bị giết dễ dàng.
Ngoài cửa vang giọng nam khàn đặc của thiếu niên mới lớn: “Ăn cơm thôi sư tỷ, ra muộn hết đồ ăn đó.”
Ninh Thư dừng tu luyện, mở cửa thì thấy một thiếu niên cao hơn mình đang gặm bánh bao.
Ninh Thư đi ăn cơm ngay, đến muộn sẽ bị mấy con nghé ăn hết phần mất.
Nơi Ninh Thư đang sống là một đạo quán bỏ hoang, cũng không hẳn là bỏ hoang, chẳng qua là đạo quán không có khách hành hương đến dâng hương. Đây chỉ là nơi mà sư phụ của Đào Cầm thu nhận, nuôi dưỡng, dạy dỗ những đứa trẻ không có nhà để về học đạo thuật.
Cuộc sống khá khốn khó.
Ninh Thư vào bếp, một đám các cô cậu bé vây quanh bàn ăn. Lớn có nhỏ có, đa số là con trai thêm với một vài cô bé sún răng tết tóc.
Hút mắt nhất là ông già râu ria xồm xoàm, búi tóc kiểu đạo sĩ thời xưa, không biết xấu hổ phanh cái ngực trần, ngồi vắt chéo chân ở đầu bàn vừa nấc vừa xỉa răng.
Ninh Thư mỉa mai ngay khi nhìn thấy ông ta.