Ninh Thư không biết mặt Thái An Kỳ làm từ gì mà dày thế.
Khó khăn lắm mới ly hôn, cho cô ta trở về khác nào tự sát.
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư lạnh lùng, khinh thường ra mặt, cô ta quyết định phải mềm mỏng, chỉ cần kết hôn lại với Vương Bác là ổn.
“Sau này con sẽ làm việc nhà chăm chỉ.” Thái An Kỳ nói: “Cũng sẽ không qua lại với những người đàn ông kia nữa. Con thề.”
Cô ta không muốn lấy người lạ, nhỡ gặp trai quê chân đất mắt toét lại còn xấu xí thì chết mất. Nếu là thế Vương Bác tốt hơn nhiều.
Bố mẹ kiên quyết bắt cô lấy chồng, Vương Bác là ứng cử viên sáng giá nhất.
“Mẹ tin con đi mẹ, con sẽ không tái phạm nữa.” Nói rồi Thái An Kỳ quỳ xuống.
Ninh Thư không khống chế được cảm xúc trao cho cô ta cái liếc xéo. Ngày vạch mặt Thái An Kỳ nhất quyết không hối lỗi, tại sao cô ta lại nghĩ người ta sẽ đứng đây đợi cô ta quay đầu.
Trong cốt truyện lấy được tiền sống sung sướng, nay sống khó khăn mới quay đầu, mỡ đấy mà húp.
Ninh Thư chỉ vào Tưởng Tiểu Ngọc đứng đằng kia: “Người này sẽ là vợ của Vương Bác, còn cô đến từ đâu lượn về đó.”
“Trời có sụp cô và Vương Bác cũng không có chuyện quay lại.” Ninh Thư nói rồi đi về phía Tưởng Tiểu Ngọc.
Tưởng Tiểu Ngọc cứ nhìn Ninh Thư mãi, Ninh Thư cười: “Đừng nhìn bác, bác chỉ chấp nhận con, cô ta và Vương Bác không bao giờ có chuyện quay lại.”
Trương Tiểu Muội khoác tay Ninh Thư cười bảo: “Con cảm ơn bác.”
Ninh Thư và Tưởng Tiểu Ngọc đi chợ về mà Thái An Kỳ vẫn đợi dưới sân.
Thái An Kỳ nhìn chòng chọc Tưởng Tiểu Ngọc, định đi về phía Tưởng Tiểu Ngọc thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Ninh Thư, cô ta dừng bước.
Thái An Kỳ sợ Ninh Thư lạnh mặt nhưng không từ bỏ ý định, cô ta cứ đứng đây đợi Vương Bác về để nói chuyện với Vương Bác.
Tưởng Tiểu Ngọc đứng ngoài ban công nhìn Vương Bác và Thái An Kỳ.
Ninh Thư đi qua nhìn xuống xem, Thái An Kỳ áp sát Vương Bác, Vương Bác lùi ra sau né tránh Thái An Kỳ.
Thấy vậy Ninh Thư mới yên tâm hơn, cô chỉ sợ Vương Bác lên cơn dấm dở lại ngu như xưa.
Không biết Thái An Kỳ nói gì mà lôi kéo tay áo Vương Bác, Vương Bác hất tay Thái An Kỳ đi vào trong nhà.
Tưởng Tiểu Ngọc thở phào, thấy Ninh Thư nhìn mình thì bối rối: “Vợ cũ của Vương Bác rất đẹp, con sợ Vương Bác mủi lòng.”
“Không có chuyện đó đâu.” Ninh Thư nói: “Bây giờ Vương Bác đã có con, đó là chưa kể Thái An Kỳ đã từng tổn thương Vương Bác.”
Tưởng Tiểu Ngọc gật đầu.
Nghe tiếng mở cửa, Tưởng Tiểu Ngọc rặn ra nước mắt, Vương Bác vừa vào nhà đã nhìn thấy khuôn mặt đượm buồn của bạn gái.
Vương Bác thấy hổ thẹn, kéo Tưởng Tiểu Ngọc ra ngoài ban công giải thích, còn hứa là từ giờ sẽ không gặp Thái An Kỳ.
Ninh Thư chẹp miệng, giận dỗi nhỏ nhặt nêm nếm thêm hương vị tình yêu.
Tưởng Tiểu Ngọc lắm chiêu đó chứ, không to tiếng nạt nộ, chỉ thể hiện mình rất đau lòng rất tủi thân, ép người yêu chủ động hứa sẽ không lặp lại.
Tưởng Tiểu Ngọc là cô gái biết nhắm vào tâm lý để điều khiển tình cảm.
Bảo sao Vương Bác sập bẫy sớm.
Tiếc là trong cốt truyện Vương Bác từ chức ngay sau khi ly hôn, bỏ bê một thời gian dài mới kiếm việc lại và đã bỏ lỡ Tưởng Tiểu Ngọc.
Thực ra với một Vương Bác chán đời như trong cốt truyện, kể cả không bỏ lỡ thì có khi Tưởng Tiểu Ngọc coi thường anh ta cũng nên.
Chẳng cô gái nào thích đàn ông chán đời.
Thái An Kỳ đến tìm Vương Bác nhiều lần, Vương Bác luôn tránh không gặp. Thái An Kỳ không gặp được rất bực bội.
Mặt khác bố mẹ của Thái An Kỳ đã tìm được nhà chồng mới cho cô ta. Nhà trai đưa cho hai mươi nghìn tệ tiền sính lễ, Thái An Kỳ bị bố mẹ nhét vào trong xe.
Thái An Kỳ bị đưa ra khỏi thành phố, lấy một người đàn ông gần bốn mươi tuổi.
Biết bố mẹ bán mình cho người đàn ông vừa già vừa xấu vừa đen vừa quê mùa. Vừa đến nơi đã cưỡng ép cô ta trong cái phòng nhỏ và thấp xây bằng đất.
Thái An Kỳ bị giày vò đau khổ cùng cực, cô ta muốn trốn nhưng luôn bị bắt về.
Cô ta kêu mình rất đau nhưng gã chẳng quan tâm, chỉ nghĩ cô không muốn làm với mình nên càng ép Thái An Kỳ phải làm.
Gã còn làm thường xuyên, ít nhất một ngày một lần, Thái An Kỳ bị hành hạ xanh xao cả người.
Gã thấy Thái An Kỳ luôn nhăm nhe chạy trốn thì xích chân cô ta, vậy là khỏi chạy.
Thái An Kỳ khóc, trong đầu cô ta toàn là hình bóng của Vương Bác, không còn nhớ về bất cứ khung cảnh lãng mạn nào mà những người đàn ông chơi qua đường từng khiến cô ta vui.
Khuôn mặt của tất cả đàn ông khác mơ hồ, chỉ riêng mặt Vương Bác là rõ ràng.
Người cô ta từng ghét nhất lại là người duy nhất nhớ được mặt khi gặp khó khăn.
Hiệp sĩ đổ vỏ không độ được trường hợp này.
Ninh Thư và bố mẹ của Tưởng Tiểu Ngọc gặp nhau. Ông bà nhà bên không có ý kiến về Vương Bác, suy cho cùng là người con gái yêu, lại trông cũng hiền lành nên đồng ý.
Tất nhiên được một cái gật đầu của phụ huynh cũng cần vun nhiều công cố gắng của Tưởng Tiểu Ngọc.
Vương Bác cầu hôn Tưởng Tiểu Ngọc, Tưởng Tiểu Ngọc vui vẻ nhận lời.
Ninh Thư tặng Tưởng Tiểu Ngọc một chiếc vòng tay long phượng có giá, bắt đầu chuỗi ngày bàn chuyện cưới xin với thông gia tương lai, phải tổ chức đầy đủ các nghi lễ.
Vương Bác và Tưởng Tiểu Ngọc rất bận, nào là chụp ảnh cưới, gửi thiệp mời, thử trang phục, đến cả Ninh Thư cũng bận chuyện hôn lễ.
Ngày Vương Bác và Tưởng Tiểu Ngọc kết hôn, Tưởng Tiểu Ngọc mặc váy cưới khoác tay Vương Bác cười hạnh phúc.
Vương Bác mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tưởng Tiểu Ngọc.
Vương Bác của giờ phút này đẹp trai chết người.
Ninh Thư bị ép ăn cơm chó ươn ướt khoé mắt. Một đời người chỉ cần sống vui vẻ, bình dị, hạnh phúc. Không cần tình yêu chấn động, không cần nhiều trắc trở, không cần yêu đến chết đi sống lại.
Không cần thừa sống thiết chết vì một người, thiếu em anh chẳng sống nổi, giày vò khổ sở vì cái thứ gọi là tình yêu đích thực.
Tình yêu cháy hừng hực rồi sẽ chỉ còn lại đống tro tàn.
Giọng vang lên trong đầu Ninh Thư: “Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?”
Ninh Thư gật đầu: “Rời khỏi.”
Sau cơn choáng váng, Ninh Thư mở mắt thì đã ở trong không gian hệ thống.
Ninh Thư nằm ườn ra ghế, trời ơi mệt chết cô.
Chơi bài tâm lý mệt lắm, chẳng thà chửi nhau xơi xơi thoải mái hơn. Cô mà mặc kệ cảm xúc của Vương Bác thì đã đánh cho Thái An Kỳ một trận, chẳng cần kiêng này kị kia.
nói: “Dương Tử Di gửi lời cảm ơn đến cô, cảm ơn cô đã giúp đỡ mẹ con họ.”
Ninh Thư ồ lên: “Thế còn bà ấy?”
trả lời: “Về cơ thể của mình.”
Ninh Thư nhận được câu trả lời yên tâm trèo lên giường ngủ một giấc trước đã.