Ninh Thư luyện đan vô cùng vất vả, đã khai lò mười mấy ngày mà Ninh Thư không hề luyện ra được một viên đan được nào.
Trở ngại lớn nhất là cô không thể cô đọng nước thuốc thành viên đan được, lần nào cũng chỉ thành nồi thập cẩm. Nghĩ đến người ta luyện ra đan dược lấp lánh ánh vàng sáng chói đỉnh ơi là đỉnh mà Ninh Thư buồn thối ruột.
Thanh Việt đứng bên lắc đầu: “Cái lò này là thần khí luyện đan có thể hỗ trợ người luyện đan, nhưng thần khí cũng không cứu được cô.”
Ninh Thư bực bội liếc xéo Thanh Việt: “Thế cậu mất bao lâu để luyện ra viên đan dược đầu tiên?”
Tròng mắt Thanh Việt đảo qua đảo lại xem chừng đang nhớ chuyện ngày xưa: “Chắc là khoảng hơn một nghìn năm.”
“Hờ, cậu mất hơn một nghìn năm lận mà vẫn dám chê ta. Ta sẽ không để một nghìn năm mới luyện ra đan dược đâu.” Ninh Thư dẩu môi.
Thanh Việt nói: “Kiến thức của Nhân tộc quá phức tạp với ta, ta đã phải tốn rất nhiều thời gian mới hiểu được cách luyện đan.”
Ninh Thư cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, ta không nên nhạo báng một thời ngu si của cậu.”
Thanh Việt: …
Đầu óc Ninh Thư quay cuồng trong chuyện luyện đan, nó phức tạp đúng như Thanh Việt từng nói. Linh thảo và linh dược phải cho vào theo đúng thứ tự và chính xác thời gian.
Chứ không phải đổ hết nguyên liệu một lúc như nồi cháo, bật bếp để đó ngủ gật thoả thích ngủ dậy vẫn nấu xong.
“Tạm gác luyện đan lại đã, chúng ta học tạo pháp trận trước đi.” Ninh Thư muốn đổi môn học.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư: “Pháp trận nào cũng phức tạp, Kỳ Môn Độn Giáp thiên về nhật nguyệt tinh tú. Bát môn bao gồm Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Kiển, Tử, Kinh, Khai. Giáp có sáu mươi hoa giáp lần lượt là Giáp Tí, Giáp Tuất, Giáp Thân, Giáp Ngọ, Giáp Thìn, Giáp Dần ẩn nấp dưới Lục Nghi. Lục Nghi lại gồm có…”
“…” Cảm thấy bị ngu.
Ninh Thư cười trừ: “Cứ bình tĩnh.”
Ninh Thư bắt đầu chuỗi ngày học thuộc Thiên Can Địa Chi với nhiều kiểu tương hợp phức tạp.
Ninh Thư mỉm cười, đệch, thà luyện võ còn hơn.
Học cái này làm Ninh Thư thấy mình ngu không chịu được.
Dù có khó thế nào cũng phải cố học, sau này cần dùng đến thì sao.
Cô đã vượt qua mấy thế giới nhờ chút hiểu biết về y học.
Những kỹ năng này có thể trở thành cần câu cơm bằng vàng ở nhiệm vụ khó khăn nghìn trùng.
Tất cả đều vì hoàn thành nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn.
Ninh Thư ghi nhớ kiến thức vào đầu với sự hướng dẫn của Thanh Việt.
Mệt thì luyện công, luyện công xong lại học thuộc lòng, luyện đan, tạo trận pháp.
Cố gắng cố gắng từng ngày, Ninh Thư cảm thấy tinh thần của cô cứng hơn, đã cảm nhận được sự thay đổi của linh thảo, linh quả trong lò luyện đan.
Khoảng ba tháng kể từ khi bắt đầu luyện đan, cuối cùng Ninh Thư đã luyện được một viên tích cốc đan. Chẳng qua viên tích cốc đan này không được tròn trịa nhẵn mịn như đan dược mua ở cửa hàng hiao dịch.
Mã ngoài khác xa nhau.
Ninh Thư ăn thử, tuy xấu nhưng có tác dụng thật.
Cô đọng được thành đan được đã xem như có khởi đầu tốt, cứ luyện quen tay rồi đan dược sẽ nhẵn mịn hơn.
Còn về hoa văn bên ngoài đan được thì xin lỗi đó là chuyện chỉ có trong ảo tưởng của Ninh Thư, cố gắng luyện mịn đan được đã khó lắm rồi.
Ngoài việc luyện đan, cô cũng tạo một số trận pháp đơn giản trong sân nhà. Nó thật sự rất đơn giản bởi Thanh Việt nhìn thôi đã nhận ra.
Ninh Thư muốn tạo trận pháp phức tạp hơn nhưng muốn phức tạp thì phải chồng thêm quy luật. Bởi vì một trận pháp thành công là sự kết hợp giữa thiên thời địa lợi nhân hoà, thần khí phụ trợ và bố cục.
Trận pháp nào Ninh Thư cũng đặt bảo vật của mình làm mắt trận.
Nhưng toàn bị Thanh Việt phá dễ dàng, chưa một lần có tác dụng.
Ninh Thư bận rộn mỗi ngày, cố gắng dành thời gian học hỏi thêm từ rong biển trước khi rời khỏi thế giới.
Không phải thế giới nào cũng có người sẵn sàng dạy mình.
Kình khí trong đan điền Ninh Thư đã có sự thay đổi, kình khí chuyển từ bạc sang trắng và đang có xu hướng trở nên trong suốt.
Ninh Thư phóng kình khí ra ngoài, quả nhiên nó không còn màu vàng choé bắt mắt nữa.
Không lẽ đúng là vì màu vàng quá sáng không tiện ẩn náu như rong biển nói?
Ninh Thư cảm thấy mình nhấc cả móng nhà, nhổ cây cổ thụ không hề lao lực, dễ như trở bàn tay.
Thanh Việt không thích đánh nhau với Ninh Thư, nói theo cách của hắn thì vì: “Mỗi lần đánh đều bị tước mất tuổi thọ nên cô phải đánh với yêu thú.”
Ninh Thư đành vào trong dãy Huyền Linh Sơn tìm yêu thú. Càng đi sâu vào trong yêu thú càng mạnh mà chúng cũng phân chia địa bàn.
Ninh Thư chỉ cần tác oai tác quái trong địa bàn của yêu thú để khiêu khích nó, yêu thú sẽ xông đến đánh nhau với Ninh Thư.
Ninh Thư mạnh hơn từng ngày, cơ bắp cô ngập tràn sức mạnh.
Cô dễ dàng đấm một phát chết tươi những con yêu thú yếu xìu.
Thanh Việt nói rằng trình độ của Ninh Thư đã ngang cảnh giới Hoá Thần.
Tốc độ tu luyện này làm Ninh Thư sợ hãi, cô mới đến thế giới chưa được bao lâu mà tu luyện như gắn tên lửa vào đít.
Người bình thường đi từ Luyện Khí lên Trúc Cơ và ra sức lên Kim Đan. Lên Kim Đan rồi mới tạm coi là kẻ mạnh.
Cô đây tăng tốc đột biến làm cô rất hãi hùng, cứ cảm thấy lâng lâng rất không chân thật.
Mẹ kiếp, cô vẫn là cái đồ tép riu chưa trải đời.
Thanh Việt hỏi Ninh Thư: “Cô muốn vũ khí nào?”
Ninh Thư nghĩ bụng, kiếm không phù hợp với độ khoẻ của cô, cô phải chọn vũ khí nào thật hầm hố, có tác dụng doạ nạt đối thủ, vừa ra sân đã làm đối thủ sợ té khói.
Thanh Việt nghe xong yêu cầu của Ninh Thư thì nhìn chằm chằm cô: “Vậy dùng rìu.”
Ninh Thư sáng mắt, hình ảnh Bàn Cổ khai thiên lập địa hiện lên trong đầu Ninh Thư, cô gật đầu: “Thế thì rìu.”
Thanh Việt: →_→
“Dừng chân trong giới tu chân bao nhiêu năm qua nhưng ta chưa gặp nữ giới nào dùng rìu, kể cả nam giới cũng rất hiếm.” Thanh Việt nói.
Người tu tiên trọng hình thức, không chỉ nữ mà cả nam cũng phải có cốt cách thần tiên.
Thanh Việt tưởng tượng ra hình ảnh Ninh Thư cầm rìu, sợ quá phải dừng ngay trí tưởng tượng.
“Cảm ơn, làm phiền cậu quá, cần vật liệu gì cứ bảo ta tìm nhé.”
Ninh Thư cảm ơn Thanh Việt.
Thanh Việt lắc đầu: “Ta có rất nhiều vật liệu.”
“Vậy làm phiền cậu nhé.” Ninh Thư vỗ vai cổ vũ Thanh Việt: “Ta tin cậu.”
Thanh Việt né tránh: “Ta bế quan chế tạo vũ khí, cô đừng chạy linh tinh.”
Ninh Thư gật đầu: “Cẩn thận đấy.”
Nghe nói chế tạo vũ khí nguy hiểm hơn luyện đan nhiều.
Thanh Việt: Không muốn nói chuyện với cô.
Thanh Việt bế quan nên Ninh Thư luyện đan một mình, tạo trận pháp một mình.
Thỉnh thoảng vào trong rừng trêu yêu thú để đánh giá khả năng chiến đấu. Khi nào cô đủ mạnh cô thề sẽ về “trả ơn” Thanh Hoa Quân.
Không về sẽ phụ lòng “thương yêu” của hắn lắm.