Thấy Thanh Việt quần áo sạch sẽ, tóc tai gọn gàng như đi chơi về, Ninh Thư ghen tỵ, khi nào cô mới mạnh như hắn đây.
“Ngươi không kinh động cha ta chứ?” Ninh Thư hỏi: “Cha ta mà bị kinh động, ta sẽ chết chỉ bằng một ý niệm.”
“Ta không để ông ta nhận ra.” Thanh Việt nói.
Ninh Thư bật ngón cái: “Ngươi giỏi quá.”
Thanh Việt chỉ cười nhã nhặn.
Thanh Việt huỷ kết giới, hỏi Ninh Thư: “Cô có vào trong thành chơi không, Ma tộc có khá nhiều thứ hay ho.”
“Thôi, cha ta sẽ phát hiện nếu ta ở gần ông ta quá.” Ninh Thư từ chối.
Thanh Việt gật đầu: “Tuỳ cô.”
Câu “Tuỳ cô” của Thanh Việt làm Ninh Thư rợn người.
Chú em có biết chú em nói câu đó nghe tuyệt vời lắm không.
“Đi về vẫn xách cổ ta à?” Ninh Thư hỏi.
Thanh Việt gật đầu: “Cô muốn xách cổ ta cũng được.”
“Thôi.”
“Ta bị đau đầu, ta đi bộ được.” Ninh Thư xua tay.
Thanh Việt vẫn câu cũ: “Tuỳ cô.”
Nhìn bộ dạng ngoan như chó của Thanh Việt, vậy đây là hình mẫu của cao thủ có một không hai?
“Hai người kia đứng lại: “ Giọng nữ đáng yêu nghe thật thích tai vang lên.
Ninh Thư ngoảnh lại thì thấy một cô gái ngồi trên kiệu được bốn nam giới Ma tộc khiêng.
Cô ta đang nhìn Ninh Thư từ trên cao xuống.
Cô gái Ma tộc này rất dụ hoặc, khuôn mặt có thể làm chúng sinh điên đảo.
Đó, nam nữ Ma tộc đều có khuôn mặt xinh đẹp.
Ma tộc đánh giá Ninh Thư rồi bật cười: “Một con tạp chủng, ta ra lệnh cho ngươi dâng lên người đàn ông bên cạnh.”
“Cái loại tạp chủng Ma tộc ti tiện như ngươi không có tư cách có được người đàn ông như thế.” Cô gái không rời mắt khỏi Thanh Việt.
“Ta thích tóc của ngươi, rất hiếm người có màu tóc này.” Cô gái hất cằm nói giọng bề trên với Thanh Việt.
Ninh Thư cũng nhìn sang bộ tóc của Thanh Việt, xanh lét, sao chỉ có mỗi cô thấy màu tóc này xấu nhỉ.
Từ trên xuống dưới mỗi một màu xanh.
Thanh Việt không trả lời, chỉ đứng thôi cũng toả ra khí chất nổi bật, cô gái Ma tộc càng thích hơn.
Người trong Ma tộc chưa bao giờ nín nhịn dục vọng, nam nữ đều vậy nên Nhân tộc cho rằng đó là hành vi phóng đãng.
Ma tộc không cho là như thế, bắt gặp Nhân tộc nào hợp khẩu vị đều cưỡng bức trước rồi hút chết sau.
Ninh Thư chọc Thanh Việt, nói nhỏ: “Cô ta đẹp quá.”
Thanh Việt lắc đầu.
Cô gái chỉ vào mặt Ninh Thư: “Nói cái gì đó, ta ra lệnh cho ngươi đưa người đàn ông bên cạnh cho ta.”
Ninh Thư nhún vai bước một bước sang bên cạnh: “Cái đó ta không quyết được, cô hỏi hắn đi.”
“Xem như ngươi biết điều.” Cô gái khinh thường Ninh Thư rồi lại nhìn Thanh Việt: “Theo ta tốt hơn con vô dụng này hàng ngàn lần, muốn công pháp bảo vật gì đều có.”
Thanh Việt bước sang đứng gần Ninh Thư, nói với Ninh Thư: “Đi thôi.”
“Khoan đã.” Cô gái bay đến chặn trước mặt Ninh Thư và Thanh Việt.
“Đừng rượu mười không uống chỉ muốn uống rượu phạt.” Cô gái nghiêm mặt, ma khí bốc ra ngùn ngụt.
Thanh Việt nhăn khẽ đôi lông mày, cùng với cái ngẩng đầu, những dải gì đó như rong biển bắn ra khỏi tay hắn và đâm xuyên qua người cô gái một cách dễ dàng.
Thanh Việt thu tay về, bàn tay hắn vẫn sạch sẽ không hề dính máu.
Cô gái cúi xuống nhìn ngực thủng một lỗ to, trái tim nát như tươm.
Máu đen nhỏ giọt xuống đất ăn mòn mặt đất, nghe rõ cái tiếng xì xì.
Cô gái ngạc nhiên không tin nổi.
Sức mạnh sinh mệnh dẻo dai của Ma tộc vẫn kéo dài mạng sống cô ta: “Các ngươi đợi chết đi.”
“Lệ Tư công chúa.” Bốn nam giới ma tộc khênh kiệu bao vây Ninh Thư và Thanh Việt.
Thanh Việt xách cổ áo Ninh Thư biến mất.
Dịch chuyển làm Ninh Thư buồn nôn không chịu nổi. Về đến nơi Ninh Thư nôn một bãi mới dễ chịu hơn.
Nhưng vẫn đau đầu.
Nôn xong Ninh Thư mới nhận ra bọn cô đã về ngôi nhà ở trong thị trấn.
Ninh Thư nói với Thanh Việt: “Sao ta thấy ngươi quen quen nhỉ.”
“Bản thể của ngươi là gì?” Ninh Thư đảo mắt suy tư.
Ninh Thư vò đầu: “Làm gì có chuyện đó, có khi nó vẫn đang trôi nổi trong Biển Quy Luật ấy.”
“Đừng nói ngươi là rong biển nhé?” Ninh Thư hỏi dè Thanh Việt.
Thanh Việt gật đầu: “Bản thể của ta là rong biển.”
Ninh Thư không cầm được lòng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cái con rong biển đen ngòm đó mà biến thành người?
“Ngươi xây nhà bằng tinh thể tuỷ linh à?” Ninh Thư nhớ đến con rong biển cô từng gặp trong tiên phủ của một người.
Nhưng lúc đó rong biển vô tri, không có ý thức.
Khác hoàn toàn Thanh Việt này.
“Đúng vậy.” Thanh Việt đưa Ninh Thư một cục tinh thể tuỷ linh: “Cho cô.”
Ninh Thư: …
Bà đâu xin tinh thể tuỷ linh của chú.
Ninh Thư vỗ tay vui vẻ: “Ngươi nói thẳng ngươi là rong biển là được mà. Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta vẫn luôn ở đây.” Thanh Việt trả lời.
Ninh Thư ôm đầu gào tên : “Tổn thọ chết tôi rồi, lẽ nào thế giới này là tiên phủ kia?”
“Chẳng phải nó sắp sụp đổ à, tại sao mới đó đã trở thành thế giới trung cấp?”
Ninh Thư thấy mình vô dụng quá, một cái thế giới cũng giỏi giang hơn cả cô.
cũng sững sờ: “Tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau thôi, với cô rất ngắn nhưng có lẽ đã là mấy chục vạn năm với thế giới này.”
Mẹ nó thốn.
“Nếu là vậy thì chúng ta đã giải thích được tại sao thế giới này đón nhận cô.” nói.
Ninh Thư liếc xéo: “Tại sao lại đón nhận tôi?”
trả lời: “Cô quên rồi sao, cô mang tiên phủ đến Biển Quy Luật trong trạng thái linh hồn. Cô cầm nó trong tay nên chắc là nó đã nhiễm một chút hơi thở của linh hồn cô.”
Ninh Thư thở phào, lau mồ hôi lạnh. Cô mất ăn mất ngủ, nơm nớp lo sợ biết bao đêm, không ngờ hoá ra là lý do là đây.
Tiến hoá thành thế giới trung cấp cũng là cơ duyên của thế giới này.
“Nó bao dung cô cũng xem như nhân quả.” nói tiếp: “Có lẽ cô sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này thôi, không uổng công tôi khổ sở mất bao nhiêu năng lượng đưa cô đến Biển Quy Luật.”
“Tôi còn bảo tại sao tôi không kiểm tra được vấn đề chứ.” Cuối cùng chốt hạ một câu để bao biện cho sự vô dụng của cậu ta.
Ninh Thư: “Hờ hờ…”
“Cô đang nghĩ gì thế?” Thanh Việt thấy Ninh Thư ngây người bèn hỏi.
Ninh Thư trở về với thực tại, cô nhìn Thanh Việt: “Trời ạ, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại, cậu lớn lắm rồi đó.”
Thanh Việt: …
“Ta lớn hơn cô rất nhiều.” Thanh Việt nói.
Ninh Thư nghĩ thấy cũng phải, tuổi của Thanh Việt cũng sánh ngang với tuổi của thế giới này nhỉ.