Ninh Thư đang nghĩ, thế giới này có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, Tuyệt Thế Võ Công sẽ cho cô sức mạnh to lớn nâng cao khả năng cận chiến, và còn có thể phóng kình khí tấn công.
Vậy nên cô cần khả năng phòng ngự của hệ thổ.
Ninh Thư trả lời Thanh Hoa Quân: “Đồ đệ chọn tu luyện hệ thổ là chính.”
Thanh Hoa Quân ừ một tiếng, đưa Ninh Thư một quyển sách ngọc: “Đây là công pháp tu luyện hệ thổ.”
Ninh Thư nhận sách: “Đa tạ sư tôn.”
“Con lui trước đi, sẽ có tiểu đồng sắp xếp chỗ ở cho con.” Thanh Hoa Quân bảo.
Ninh Thư hành lễ rồi đi, trong phòng chỉ còn Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi. Ngọc Linh Nhi chớp mắt ra hiệu liên tục cho Ninh Thư đừng đi.
Cô không muốn ở lại với tên cáo già này!
Ninh Thư giả vờ ngốc ngếch không nhìn thấy, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Có tiểu đồng đưa Ninh Thư đến một căn phòng. Phòng ốc đơn giản, có chỗ ngủ là được rồi, Ninh Thư không bắt bẻ.
Đóng cửa lại, Ninh Thư khoanh chân trên giường bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Ninh Thư vừa luyện, linh khí xung quanh đã bị hút mạnh vào người cô.
Chẳng mấy chốc kình khí đã lượn lờ trong đan điền, sau đó lan đến mọi ngóc ngách cơ thể, xâm nhập vào trong mỗi tế bào.
Ninh Thư nắm tay, người cô ngập tràn sức mạnh.
Nhưng mà tốc độ nhanh khủng khiếp làm Ninh Thư sợ hãi. Cô biết luyện Tuyệt Thế Võ Công ở thế giới dày đặc linh khí sẽ trở nên rất mạnh.
Kể cả vậy cô vẫn thấy quá nhanh.
Ninh Thư ngẫm đi nghĩ lại cốt truyện, Tiêu Tố Tố trong cốt truyện luôn luôn tư chất kém.
Chuyện này quá lạ.
“Tôi sợ quá , chuyện gì đây?” Ninh Thư thấy tình hình không đúng bèn gọi .
Tu luyện với tốc độ nhanh khủng khiếp đâu phải số mệnh của con tốt thí?
Hiện giờ cô có thể đá bay cánh cửa vỡ thành hai mảnh chứ đùa.
nói trong đầu Ninh Thư: “Sợ quái gì?”
“Linh khí tự động chui vào người tôi, tôi luyện công mà linh khí chui vào như điên là sao?” Ninh Thư hỏi.
Bẵng mất một lúc lâu, nói: “Chắc là cô tưởng nhầm.”
Bố khỉ, tưởng mà mạnh như thế này à.
“Tôi lại luyện công đây, cậu xem đi nhé.” Ninh Thư bắt đầu vận hành Tuyệt Thế Võ Công, linh khí lại ùa vào người Ninh Thư.
Linh khí xoay hình lốc xoáy trên đầu Ninh Thư, linh khí trong người biến thành những giọt nước lơ lửng trong đan điền.
Kình khí của Tuyệt Thế Võ Công ngày một to, tiếp nối tiếp trong đan điền.
Ninh Thư dừng tu luyện để hỏi : “Cậu thấy chưa, luyện một cái mà sợ quá này.”
“Chuyện gì thế?” hỏi.
Ninh Thư: …
Đậu má tôi đang hỏi cậu mà.
“Có trục trặc à?” Ninh Thư hỏi lại.
nói: “Tạm thời tôi chưa rõ, cô cứ đến đâu hay đến đó đi.”
Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tôi mệt mỏi quá.
Ninh Thư cảm thấy do cô đã tu luyện nhuần nhuyễn Tuyệt Thế Võ Công mới có ngày hôm nay.
Cô mở công pháp tu luyện hệ thổ Thanh Hoa Quân cho, đưa sức mạnh tinh thần vào trong sách ngọc, bấm pháp quyết tu luyện theo hướng dẫn trong sách.
Linh khí hệ thổ trong không khí cũng chui vào cơ thể cô như điên, chẳng mấy chốc đã lên tầng hai công pháp.
Ninh Thư: …
Đậu má chuyện gì vậy?
“, tôi thấy cậu nên kiểm tra xem có vấn đề gì.” Ninh Thư nói với , chuyện này quá lạ lùng.
Chưa từng gặp.
“Tôi kiểm tra rồi nhưng không thấy vấn đề.” trả lời: “Mạnh thì mạnh thôi, tu luyện cũng nhanh hơn.”
Nhưng mà nhanh đến không chân thực ấy hiểu không. Quan trọng hơn hết Tiêu Tố Tố đâu gặp tình huống này. Tư chất cô bé kém cỏi mới khổ sở vì không có nơi dung thân ở cả Nhân giới và Ma giới.
Tiêu Tố Tố mà tu luyện như gắn tên lửa vào đít thì làm gì đến lượt cô thay đổi cuộc đời hộ.
Tóm lại là rất không bình thường.
Có âm mưu.
Ninh Thư dừng tu luyện, cô đi ra ngoài ngắm hoa, ngửi hương gió thơm thoang thoảng.
Đi một đoạn thì gặp Ngọc Linh Nhi, Ngọc Linh Nhi đang rất tức giận, bực bội gì đó.
Ngọc Linh Nhi chào Ninh Thư: “Đại sư tỷ.”
“Muội sao thế?” Ninh Thư mỉm cười, Ngọc Linh Nhi trong mắt Ninh Thư vẫn là trẻ vị thanh niên, mới mười một mười hai tuổi nên đang bắt đầu phát dục.
Hoá Tiên Tông có biết bao nhiêu nữ tu sĩ mong được kết thành đạo lữ cùng Thanh Hoa Quân phong hoa tuyệt đại, vậy mà Thanh Hoa Quân lại thích trẻ con.
“Sư tôn, sư tôn bảo muội tưới hoa, nhổ cỏ mỗi ngày.” Ngọc Linh Nhi cảm thấy Thanh Hoa Quân cố tình. Cô là công chúa, sao cô phải làm việc này.
Ninh Thư chưa kịp trả lời lại đã nghe tiếng truyền âm của Thanh Hoa Quân: “Nói xấu sau lưng sư tôn, đáng phạt.”
Ngọc Linh Nhi cũng nghe thấy, cô bé tái mặt, bộ dạng nếu không vì đánh không lại Thanh Hoa Quân, cô đã đánh nhau với Thanh Hoa Quân một trận.
Xem ra Ngọc Linh Nhi vẫn chưa biết mình đắc tội Thanh Hoa Quân khi nào.
“Ngọc Linh Nhi, đến đại điện.” Thanh Hoa Quân lại truyền âm.
Ngọc Linh Nhi buồn bã đến đại điện.
Tóm lại là Thanh Hoa Quân chọc ghẹo Ngọc Linh Nhi suốt ngày, lấy đó làm niềm vui.
Thanh Hoa Quân không vương khói lửa trần thế bắt Ngọc Linh Nhi nấu cơm cho hắn, nấu mì cho hắn ăn.
Ấy chà, bẩn quá!
Mặc dù xoay Ngọc Linh Nhi như chong chóng như vẫn tay cầm tay dạy Ngọc Linh Nhi tu luyện, còn gõ quạt vào đầu Ngọc Linh Nhi chê Ngọc Linh Nhi ngốc.
Được Thanh Hoa Quân chỉ điểm, thực lực của Ngọc Linh Nhi tăng nhanh.
Trái với Ngọc Linh Nhi, Thanh Hoa Quân bỏ quên Ninh Thư, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tiến độ tu luyện chứ bình thường chẳng mấy khi hỏi đến.
Ngọc Linh Nhi khóc lóc tâm sự với Ninh Thư rằng tại sao sư tôn chỉ giày vò muội mà không giày vò sư tỷ, không đối xử với muội như với sư tỷ.
Ninh Thư không biết trả lời sao, thì rõ ràng người ta chỉ xem muội là đồ đệ chứ còn sao trăng gì nữa.
Rất hiếm khi Thanh Hoa Quân để Ngọc Linh Nhi ở một mình, chỉ cần ở cạnh nhau thì y như rằng Thanh Hoa Quân sẽ lấy đủ lý do ra để giày vò Ngọc Linh Nhi.
Càng là vậy, Ninh Thư càng khẳng định Thanh Hoa Quân biết thân phận của cô.
Tốc độ tu luyện của Ngọc Linh Nhi rất nhanh, còn Ninh Thư sợ hãi tột độ với tốc độ tu luyện của mình.
Cô chớm tu luyện linh khí sẽ ùa vào trong người cô hệt như thi chạy.
Đan điền cô đã có kình khí hình rồng bay lượn.
Lên đến tầng cao nhất của Tuyệt Thế Võ Công, kình khí sẽ biến thành một con rồng vàng, cô mới đạt cấp này duy nhất một lần.
Đó là lần nhập vào người Nguỵ Lương Nguyệt, do có tinh thể tuỷ linh mới biến linh khí thành con rồng vàng.
Mặc dù kình khí hiện giờ chưa biến thành rồng vàng nhưng cô rất mạnh, bóp đá thành bụi dễ dàng.
Công pháp hệ thổ cũng đã luyện đến tầng mời. Có tổng mười hai tầng mà mới đó đã lên đến tầng mười, cô sợ quá.
Cô cảm nhận được dao động mặt đất, tiếng rễ cây phát triển bám chặt vào đất, thần kỳ lắm.