Nếu con nuôi không được hưởng quyền thừa kế vậy nhận nuôi làm gì, lừa cô à?
Ninh Thư hỏi ông Cảnh: “Sao bố bảo bọn con nhận con nuôi mà đứa con này lại không được thừa kế nhà họ Cảnh ạ?”
Ông Cảnh nhìn Cảnh Thiếu Trạch cúi gằm mặt ở bên cạnh: “Có đứa con để còn ở cùng các con.”
Ninh Thư nheo mắt, có vẻ ông Cảnh đã chấp nhận sự thật Cảnh Thiếu Trạch bị vô sinh.
Ninh Thư nói: “Bố chỉ có một mình Thiếu Trạch là con, lẽ nào bố vẫn định giao họ Cảnh cho người khác ạ?”
Ông Cảnh nhìn Ninh Thư, mất hứng: “Còn quá sớm để nhắc chuyện đó, Thiếu Trạch là con bố đương nhiên có quyền thừa kế nhà họ Cảnh.”
“Thiếu Trạch chỉ có chút thiếu sót, nó vẫn là con của bố, họ Cảnh vẫn phải giao cho nó.” Ông Cảnh nói.
“Nhưng con và Thiếu Trạch không có con.” Ninh Thư nhăn mặt.
Ông Cảnh day trán: “Bố nghĩ cả đêm, bố quyết định đẻ thuê một đứa con trai…”
Cảnh Thiếu Trạch nhìn bố, giọng nói bị thuốc lá và rượu làm cho khàn đặc, hỏi: “Bố định tìm người đẻ thuê?”
Ông Cảnh gật đầu: “Bố định sinh thêm đứa nữa, sản nghiệp giao cho con, mai này con lại giao cho nó.”
Vậy ra anh chỉ là người trung chuyển. Cảnh Thiếu Trạch mím môi, mắt nhìn trân trân mãi không trả lời. bị vô sinh đã làm chuyện vốn dĩ chắc chắn nay trở thành khó khăn.
Họ Cảnh vốn dĩ là của anh nhưng nay có thêm một thằng em trai tranh giành.
Ninh Thư nhìn lướt qua bà Cảnh đang bưng bát ở bếp ra, cô hỏi bố chồng: “Thế bố đã chọn được người đẻ thuê chưa? Người đẻ thuê con của họ Cảnh phải có sức khoẻ tốt.”
Bà Cảnh nghe vậy đánh rơi bát mì còn nóng hôi hổi, nước mì nóng bắn vào chân vừa đau vừa xót.
Song bà mặc kệ, bà bước ra đanh giọng hỏi ông Cảnh: “Anh định tìm người đẻ thuê?”
“Cô bình tĩnh đã.” Ông Cảnh thấy vợ định nổi đoá bèn nói: “Vẫn đang bàn chuyện này mà?”
“Em không bình tĩnh được. Sao phải đẻ thuê? Em không đồng ý đẻ thuê, đẻ thuê đi trừ khi em chết.” Bà Cảnh rất kích động, bà ta sợ chồng mình cũng ngủ với người đẻ thuê như con trai.
Bà không hối hận vì đã tìm người đẻ mướn cho con trai, bà chỉ không cho phép mình cũng ở trong tình hình như Nghê Tịnh, Như Nghê Tịnh là ngu, bà không ngu.
“Không đẻ thuê thì phải làm thế nào, cô định để họ Cảnh tuyệt hậu à.” Ông Cảnh quát: “Còn nhiều chuyện nữa thì biến đi.”
“Bao nhiêu năm qua tôi đối xử với cô thế nào cô còn không biết à?” Ông Cảnh xụ mặt: “Chỉ có một vợ một con, giờ họ Cảnh sắp tuyệt hậu mà cô lại lắm điều như thế thì ly hôn.”
Bà Cảnh há hốc miệng, hoà hoãn sắc mặt cố nói: “Tại sao phải tìm người đẻ mướn? Sao không phải là em tự đẻ?”
“Bao nhiêu năm qua cô chỉ có mỗi Thiếu Trạch, trẻ không đẻ giờ già rồi đẻ cái gì nữa.” Ông Cảnh nói tẳng: “Dùng cái đầu đi chứ.”
“Em…” Bà Cảnh tức xanh mặt, gào thét: “Con của người đẻ mướn là của em và anh hay là của anh và người đẻ mướn?”
“Cô nói vớ vẩn gì đấy?” Ông Cảnh nhìn lướt qua Ninh Thư: “Cô nghĩ trước khi nói được không, tất nhiên là con của tôi và cô rồi.”
Cảnh Thiếu Trạch hốt hoảng, nghe bố mẹ nói chuyện mà anh cảm thấy như trời sụp, như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Bố mẹ bàn chuyện sinh thêm con ngay trước mặt anh, bởi vì anh bị vô sinh, không có con ruột.
Trong lòng Cảnh Thiếu Trạch như con có thú hoang đang gào rống, giày xéo anh.
Ninh Thư ho khan: “Bố mẹ đã quyết định đẻ mướn vậy giờ chỉ còn thiếu người đẻ mướn thôi, vừa hay trong nhà có sẵn một người.”
“Bố mẹ chỉ cần đi viện kiểm tra, chẳng mấy sẽ có con.” Ninh Thư vén tóc: “Mà còn có khả năng sinh đôi.”
“Cháu đồng ý đẻ hộ.” Diệp Tích đi từ bếp ra nói một câu khẳng định nhưng giọng nghe hơi run.
Câu nói ấy của Diệp Tích đã thu hút ánh mắt sững sờ của mọi người, Diệp Tích nói tiếp: “Cháu đồng ý đẻ hộ con của hai bác.”
Ninh Thư ngạc nhiên, hôm qua Diệp Tích không muốn đẻ hộ con của bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch mà.
“Á à cái con đĩ này.” Bà Cảnh chạy qua tát bốp vào mặt Diệp Tích: “Mày là con đĩ không biết xấu hổ.”
Bà Cảnh vừa chửi vừa đánh Diệp Tích.
Diệp Tích cắn môi, rên rỉ đau nhưng vẫn để im cho bà Cảnh đánh.
“Bùm…”
“Chát…”
Cảnh Thiếu Trạch run người lật bàn, tiếng động cực lớn, ấm chén, bình hoa, trái cây văng khắp sàn.
Bà Cảnh đang đánh Diệp Tích ngạc nhiên nhìn con trai.
Tóc mái che khuất trán khiến Cảnh Thiếu Trạch chìm trong tăm tối.
Ông Cảnh day trán, đi qua tát bà Cảnh một cái. Ông ta tát rất mạnh, bà Cảnh ngã vật ra đất.
Bà Cảnh ôm má không tin nổi chồng. Tủi hờn, căm hận lan toả trong đôi mắt, bà ta chỉ ngón tay run rẩy vào mặt Diệp Tích, chất vấn ông Cảnh: “Anh đánh em vì con đĩ này?”
Ông Cảnh nhìn con trai, chuyện này là cú sốc nặng với nó, khiến thằng con mà ông vẫn luôn tự hào trở nên vô dụng.
Ông Cảnh ngồi xổm xuống túm tóc bà Cảnh, bắt bà ta ngửa mặt lên nhìn mình, nói nghiêm túc: “Cô còn lộn xộn nữa là tôi đánh chết cô. Nghĩ cho con trai đi, nhìn xem nó thành cái dạng gì rồi mà thân là mẹ chỉ biết đánh nhau.”
Bà Cảnh rớt nước mắt, sụt sịt trong thầm lặng.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn tất cả mọi người, cuối cùng anh dừng lại ở Diệp Tích. Diệp Tích khóc ròng cũng nhìn Cảnh Thiếu Trạch.
Cảnh Thiếu Trạch định bước đi nhưng loạng choạng, cứ thế ngất xỉu.
“Thiếu Trạch.” Bà Cảnh bò dậy chạy qua ôm Cảnh Thiếu Trạch.
Diệp Tích chạy lại, bà Cảnh xô Diệp Tích.
“Mày là cái loại đĩ đượi, cáo già vô liêm sỉ, mày hại con tao thành ra thế này, tao không cho phép mày chạm vào con tao.”
Diệp Tích bị bà Cảnh xô ngã kêu đau, cắn bật cả máu môi.