Cảnh Thiếu Trạch ôm chặt Ninh Thư như muốn hấp thụ hơi ấm từ cô.
Ninh Thư vỗ lưng Cảnh Thiếu Trạch, an ủi: “Dù anh có ra sao em vẫn một lòng với anh.”
Một lòng không quan tâm.
Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch ôm Ninh Thư trong sững sờ, buồn bã. Anh ta chỉ nhớ đến vợ khi anh ta khó khăn nhất.
Mình chẳng là cái gì hết.
“Sao lại không phải chuyện hệ trọng.” Bà Cảnh trút cơn giận lên Ninh Thư đang bình tĩnh: “Cô vui lắm vì Thiếu Trạch không sinh được con đúng không. Cô không sinh được, Thiếu Trạch không sinh được nên cô vui lắm đúng không.”
Ninh Thư đẩy nhẹ người đẩy Cảnh Thiếu Trạch. Trời đã nóng mà còn ôm chặt, rồi thì nước mắt dấp dính ở vai nữa.
“Sao mẹ lại nói vậy?” Ninh Thư nhìn bà mẹ chồng cắn như chó điên.
“Trông cô là biết rất sung sướng khi Thiếu Trạch không thể sinh con.” Bà Cảnh chỉ thẳng mặt Ninh Thư như muốn trút hết cơn giận vào cô con dâu: “Chưa biết chừng cô còn đang thầm nguyền rủa Thiếu Trạch bị vô sinh, cô là cái loại độc ác, táng tận lương tâm.”
Ninh Thư chau mày, cô bị bà Cảnh chửi thẳng mặt nhưng Cảnh Thiếu Trạch làm như vô hình, không bênh vợ.
Cuối cùng vẫn là ông Cảnh không nhìn nổi, đằng hắng ngắt tràng chửi của bà Cảnh.
Có chửi nữa cũng chẳng thay đổi được sự thật, trái lại chỉ làm mất lòng con dâu.
Nay Cảnh Thiếu Trạch thế này không thể thêm chuyện ly hôn đẩy hai nhà vào thế khó xử.
Bà Cảnh đành phải ngậm miệng nhưng đôi mắt vẫn xéo sắt Ninh Thư.
Ông Cảnh nói với Ninh Thư: “Tâm trạng mẹ con không tốt, con bỏ qua cho mẹ con nhé.”
Chuyện gì cũng muốn cô bỏ qua cho, mặc dù có câu không câm không điếc không làm ông cha, nhưng ông Cảnh thâm quá. Tóm lại hai vợ chồng nhà này đều là nhân vật phản diện, chỉ khác có người ra mặt kẻ đứng sau giật dây thôi.
Chuyện đến nước này có thể nói tất cả trách nhiệm thuộc về ông Cảnh. Bà Cảnh là người làm việc nhưng ông Cảnh là ngấm ngầm cho phép thực hiện.
Ninh Thư không trả lời, ông Cảnh day trán trông già hơn vài tuổi.
“Xốc lại tinh thần đi, soi gương xem còn ra thể thống gì nữa.” Ông Cảnh ngồi xuống ghế quát Cảnh Thiếu Trạch.
Cảnh Thiếu Trạch hít sâu, vẫn tỏ ra chán đời.
“Sao giờ mình?” Bà Cảnh đờ đẫn, không biết phải làm thế nào.
“Không lẽ họ Cảnh phải tuyệt hậu.” Bà Cảnh ủ rũ, không còn thái độ hống hách, ngạo mạn.
Đẻ ra một thằng con bị vô sinh làm bà cảm thấy xấu hổ vô cùng, bà cũng sợ địa vị trong nhà bị uy hiếp.
Ông Cảnh day trán: “Sao anh biết phải làm thế nào.”
Ninh Thư nói: “Vẫn còn cô Diệp mà bố mẹ? Có lẽ cô Diệp là cứu tinh của nhà mình.”
Mọi người sửng sốt, tất cả nhìn Diệp Tích.
Diệp Tích hoang mang không hiểu ý Ninh Thư.
“Cô Diệp là người đẻ mướn, anh Trạch không sinh được nhưng bố vẫn sinh được mà.” Ninh Thư cười mỉm: “Con của bố và mẹ có thể để cô Diệp đẻ hộ.”
“Vậy thì họ Cảnh có thêm một người nối dõi rồi.”
Bà Cảnh đã gần năm mươi, phụ nữ có tuổi chưa chắc đã sinh con khoẻ mạnh.
Nhưng nếu thụ tinh nhân tạo sẽ tạo ra phôi thai khoẻ mạnh đưa vào bụng Diệp Tích nhờ cô ta đẻ giúp.
Em bé chào đời sẽ khoẻ hơn được bà Cảnh sinh ra.
“Không được.”
“Không được.”
Bà Cảnh và Cảnh Thiếu Trạch đồng thanh phản đối.
Cảnh Thiếu Trạch vẫn im lìm kể từ khi biết chuyện bỗng lên tiếng, mắt anh ta đỏ lừ hằm hằm Ninh Thư dữ tợn: “Tuyệt đối không được.”
“Đúng, không được, không thể được…” Bà Cảnh vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, lắc đầu nói không được.
Nhìn thấy chưa, không chọc dao vào người nên nào có bao giờ biết đau.
Bà Cảnh tìm người đẻ mướn cho con trai bà ta đã đành, đằng này còn cho con trai ngủ với người đẻ mướn.
Xem Nghê Tịnh như người vô hình.
Giờ Ninh Thư chỉ đề xuất cho cô Diệp mang thai con của vợ chồng bà ta thì bà ta không cho phép.
Ôi vở tuồng gì thế này.
Người đẻ mướn từng ngủ với con trai mình cuối cùng lại chửa thuê con của bố mẹ.
Ninh Thư nhăn mặt: “Sao lại không được ạ? Cô Diệp là người đẻ thuê, mình chỉ nhờ cô Diệp sinh con hộ thôi mà.”
“Tóm lại là không được.” Bà Cảnh đay nghiến Ninh Thư: “Không được phép nhắc lại chuyện này nữa.”
Ninh Thư im tịt, ngồi im tại chỗ.
Cảnh Thiếu Trạch thở phừng phừng, tức đỏ con mắt: “Tịnh Tịnh, sao em lại để cô Diệp mang thai con của bố mẹ được, lẽ nào em không biết…”
“Sao lại không được vậy anh Thiếu Trạch? Cô Diệp có mặt ở đây để sinh người thừa kế cho nhà họ Cảnh, anh Thiếu Trạch bị vô sinh…” Ninh Thư ngắt hơi: “Gia sản kếch xù nhà họ Cảnh cần có người thừa kế, làm vậy đều vì họ nhà mình nên bố mẹ sẽ thông cảm thôi.”
“Tất cả đều vì nhà mình.” Ninh Thư nói.
Bà Cảnh hoang mang, hoen nước mắt nhìn chồng, nghẹn giọng nói: “Mình à, anh sẽ không để cái Diệp đẻ thay đúng không, đúng không mình…”
Diệp Tích là bồ nhí của con trai mà.
Ninh Thư đanh mặt: “Sao mẹ không cho cô Diệp đẻ thay, không lẽ mẹ định tự sinh hả. Thụ tinh nhân tạo sẽ cho ra đời đứa trẻ khoẻ mạnh mẹ à.”
“Mẹ ơi tất cả vì người nối dõi cho nhà họ Cảnh thôi.” Ninh Thư nói với mẹ chồng: “Đó cũng là con của bố mẹ mà.”
“Cô im đi…” Bà Cảnh quát Ninh Thư: “Cái thứ độc ác nhà cô nói thế là có ý gì, không được để người đẻ thuê mang thai.”
Ninh Thư lấy làm ngạc nhiên: “Cô Diệp là người đẻ mướn mà mẹ? Nay chỉ đổi thành chửa con của bố mẹ thôi, có gì khác đâu nhỉ. Hơn nữa cô Diệp còn là người mà mẹ tìm về nữa.”
“Thôi được rồi không cãi nhau nữa.” Câu nói nghiêm nghị của ông Cảnh ngắt cuộc cãi vã của bà Cảnh và Ninh Thư.
“Chuyện này để sau hãy nói, Nghê Tịnh con đi chăm sóc Thiếu Trạch đi.” Ông Cảnh day trán.
Diệp Tích đứng bên vô cùng hốt hoảng, cô thấy mình chỉ là một món hàng.
Một món hàng chỉ có tác dụng đẻ thuê muốn xử lý thế nào cũng được.
Ai cũng khinh thường cô, không một ai hỏi ý kiến của cô, không ai quan tâm cảm xúc của cô.
Bảo cô chửa con ai thì cô phải chịu.