Ninh Thư lưu video rồi rút USB cất vào ngăn kéo có khoá, tắt máy tính lại ngáp và đi ngủ.
Có tiếng bước chân gần kề, Ninh Thư đếm đến ba, mở cửa.
Tiếp tục là tiếng nước xối trong phòng tắm.
Ninh Thư hơi bị cạn lời đấy, Cảnh Thiếu Trạch bận rộn về đêm quá, chạy hết từ giường cô này sang cô khác.
Mà trông Cảnh Thiếu Trạch rất hưởng thụ cuộc sống chạy xô. Đang ôm vợ vẫn liếc mắt đưa tình với cô em đẻ mướn đứng gần đó được.
Phải gọi là chuyển tiếp nhân vật quá tuyệt vời, không có thời gian để thở.
Cảnh Thiếu Trạch tắm sau lại nằm ngủ với Ninh Thư. Ninh Thư trở mình nhìn Cảnh Thiếu Trạch quay lưng lại với mình, anh ta hít thở đều đặn tức ngả lưng cái là ngủ mê mệt.
Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh đã bước vào giai đoạn dần xa cách.
Mồm thì bô bô yêu Nghê Tịnh nhưng thực chất trái tim Cảnh Thiếu Trạch đã đổ xiên đổ vẹo Diệp Tích, bắt đầu từ thể xác và xâm chiếm dần con tim.
Cảnh Thiếu Trạch vẫn tự lừa mình dối người, chạy xô trái phải.
Cảnh Thiếu Trạch thức dậy vẫn săn sóc Ninh Thư đâu ra đó, ra dáng vợ chồng tình cảm.
Mặc dù rất đỗi dịu dàng nhưng Ninh Thư bắt đầu thấy Cảnh Thiếu Trạch làm cho có, lấp liếm bằng sự dịu dàng.
Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch đi xuống dưới nhà, mẹ Cảnh Thiếu Trạch đang hỏi Diệp Tích: “Sao trông cháu mệt mỏi thế, khó chịu ở đâu à?”
Cảnh Thiếu Trạch nhìn Diệp Tích ngay tức khắc, Diệp Tích mệt mỏi ra mặt, trông không có sức sống, anh ta nóng ruột hỏi: “Cô bị làm sao?”
Cảnh Thiếu Trạch nhận ra mình nôn nóng quá, anh ta xụ mặt kéo mạnh cái ghế, ghế và sàn nhà ma sát điếc tai.
Anh ta ngồi xuống trong lạnh lùng: “Đã đẻ mướn thì phải biết tự chăm sóc. Chưa sinh con thì cơ thể của cô không thuộc về mình cô, tôi không chấp nhận việc cô xuất hiện trước mắt tôi trong cái điệu bộ uể oải đó.”
Chút thất vọng hiện lên trong đôi mắt nhìn Cảnh Thiếu Trạch của Diệp Tích, cô ra cúi đầu nói nhỏ: “Tôi biết rồi.”
Cô đau nhức khắp người nhưng vẫn phải thức dậy đúng giờ vì còn ở cùng nhiều người khác.
Ninh Thư trông thái độ kệch cỡm của Cảnh Thiếu Trạch, rõ ràng quan tâm Diệp Tích đến mất kiểm soát nhưng nói chuyện cực kỳ khó nghe.
Nhìn Diệp Tích là biết tối qua ăn đủ mệt, không ngủ đủ giấc. Làm cả đêm mà sáng ra vẫn phải dậy sớm.
Cảnh Thiếu Trạch bực bội với Diệp Tích, lúc ăn cơm dao nĩa va chạm mạnh.
Vừa cắt đồ ăn vừa nhìn Diệp Tích, Diệp Tích chuyên tâm cúi đầu ăn sáng làm anh ta càng giận hơn, đặt cạch dao nĩa xuống bàn, khó chịu với mẹ: “Mẹ nhìn xem mẹ tìm cái thứ đẻ mướn gì về đi, trông như sắp chết thế con sinh ra liệu khoẻ được à?”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch thấy con trai tức tối chỉ mỉm cười: “Tối không nghỉ đủ thôi mà con, Diệp Tích khoẻ lắm, con lo gì?”
Ninh Thư cũng nhìn Cảnh Thiếu Trạch, ung dung: “Anh là người rất lịch sự, sao lại nói chuyện quá đáng thế với cô Diệp?”
Cầm lòng chẳng đặng trước người yêu, dù có lịch sự đến đâu cũng học hằn, bất lịch sự, như cậu trai trêu cô gái để được cô gái chú ý.
Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ đúng là như vậy.
Ninh Thư cười dịu dàng, ha ha, hai anh chị đều rung động nhưng phải khống chế cảm xúc vì ngại người khác.
Thấy mọi người to tiếng với nhau, Diệp Tích nói: “Đó là lỗi của tôi, tôi sẽ điều chỉnh lại cơ thể.”
“Thôi được rồi ăn cơm đi, đừng ai nói gì nữa.” Bố Cảnh Thiếu Trạch lên tiếng, ông ta nhìn con trai: “Gào mãi lên, hục hặc tay chân còn ra cái thể thống gì nữa?”
Bố Cảnh Thiếu Trạch cực kỳ có tiếng nói trong nhà, ông nói một câu là không ai dám cãi. Bố chồng tuấn tú, lịch sự, Cảnh Thiếu Trạch thừa hưởng nét điển trai từ bố.
Bố Cảnh Thiếu Trạch ngấm ngầm chấp thuận chuyện đẻ mướn, chứ không mẹ Cảnh Thiếu Trạch đã không dám làm ra cả chuyện đó.
Xem ra trong cái nhà này chỉ có mình Nghê Tịnh là người ngoài, ngày cơm ba bữa chẳng biết thế giới xung quanh.
Ninh Thư mím môi, tập trung ăn bữa sáng, cô đã có kế hoạch.
Ninh Thư rất ghét mẹ chồng, tội tình gì mà phụ nữ lại làm khó phụ nữ, dẫn bồ nhí về nhà cho con trai để rồi phá hoại tình cảm vợ chồng của Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh.
Kẻ tởm nhất trong việc này là Cảnh Thiếu Trạch, luôn miệng yêu Nghê Tịnh nhưng cơ thể và trái tim lại hành động quá giới hạn.
Yêu Nghê Tịnh thật lòng mà ngủ với Diệp Tích, giấu vợ sinh con với người khác lại vẫn mặt dày anh yêu vợ.
Tóm lại đừng hòng ai được yên thân.
Ăn sáng xong Cảnh Thiếu Trạch cứ kiếm cớ nói chuyện với Diệp Tích nhưng Diệp Tích về thẳng phòng, như vậy Cảnh Thiếu Trạch không vào phòng theo Diệp Tích được.
Cảnh Thiếu Trạch vác cái mặt đần thối như bị ai nợ tiền đi làm.
Ninh Thư hỏi mẹ chồng: “Khi nào thì phẫu thuật cho cô Diệp vậy mẹ? Con thấy nên đẩy nhanh tiến độ, cô Diệp ở nhà mình càng lâu càng ảnh hưởng đời tư của cô ấy.”
Mẹ chồng nhăn mặt: “Đợi một thời gian nữa đi.”
Ninh Thư không hỏi thêm, dự là bà ta đang đợi Diệp Tích có thai tự nhiên rồi sinh con nối dõi cho nhà họ Cảnh.
“Để mẹ vào hỏi Diệp Tích xem sao, nó không khoẻ không biết có cần đi khám không.” Mẹ chồng vào phòng Diệp Tích.
Ninh Thư lên tầng mở máy tính, màn hình chiếu cảnh mẹ Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích.
Diệp Tích ngồi trên giường, mẹ Cảnh Thiếu Trạch đứng bên giường hỏi han: “Cháu thế nào rồi, có cần đi khám không?”
Diệp Tích ngại ngùng, lắc đầu: “Cháu không sao cô ạ, cháu bị mệt quá thôi.”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch tỏ vẻ đã hiểu: “Cháu mau có thai đi.”
Mặt Diệp Tích đỏ lựng, cổ cũng đỏ theo, nói lí nhí: “Cháu sẽ cố gắng hết sức nhưng thụ tinh nhân tạo được không cô Cảnh, chứ thế này cháu thấy không được hay cho lắm.”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói: “Có gì đâu mà không được hay cho lắm, trách nhiệm của cháu là sinh con nối dõi kháu khỉnh cho nhà họ Cảnh.”
“Thế còn Nghê Tịnh thì sao?” Diệp Tích có vẻ áy náy: “Chị ấy mà biết sẽ không chịu nổi.”
Diệp Tích nhìn mẹ Cảnh Thiếu Trạch: “Làm vậy là đúng đắn ư?”
Nếu công ty bố cô không gặp trục trặc, cô sẽ không bao giờ nhận đẻ mướn. Cô chưa kết hôn đã đẻ hộ, sinh một đứa con mà chẳng có máu mủ với mình.