Cảnh Thiếu Trạch đáng lẽ đang âu yếm với Diệp Tích lại lên tầng, mở cửa thấy Ninh Thư đang ngồi uống nước thì nheo mắt, vào hỏi Ninh Thư: “Em chưa ngủ à?”
Ninh Thư ngoảnh lại, ngạc nhiên: “Anh bảo đến công ty sao đã về rồi?”
“Anh xử lý xong việc không về thế ngủ lại công ty hả.” Cảnh Thiếu Trạch nhìn cốc nước của Ninh Thư: “Em mới xuống dưới nhà rót nước sao?”
Vừa có người đá cửa, Cảnh Thiếu Trạch đánh giá biểu cảm Ninh Thư.
Ninh Thư lại uống thêm một ngụm nước nữa, cô lắc đầu: “Em không, thím Lý mang nước cho em.”
Ninh Thư khịt mũi: “Người anh có mùi gì thế?” Nói rồi ghé lại gần ngửi người Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch dịch người ra sau: “Anh bận quá bị ra mồ hôi, chắc hôi lắm đúng không, để anh đi tắm cái đã.”
Ninh Thư mỉm cười, nói khẽ: “Anh đi tắm đi.”
Cảnh Thiếu Trạch mỉm cười với Ninh Thư rồi vào phòng tắm, nghe tiếng nước xối bên trong mà Ninh Thư bật cười.
Ngủ với con khác ngay trước mắt vợ kích thích lắm đúng không.
Cảnh Thiếu Trạch tắm xong nằm bên Ninh Thư, dịu giọng nói: “Ngủ thôi.” Sau đó nhắm mắt đi vào giấc ngủ say, rõ thấy vì khi nãy vận động làm anh ta hơi mệt.
Ninh Thư bĩu môi thầm tính toán.
Sáng hôm sau Cảnh Thiếu Trạch vệ sinh cá nhân xong mới gọi Ninh Thư dậy: “Dậy nào Tịnh Tịnh.”
Ninh Thư thức giấc được Cảnh Thiếu Trạch bế dậy. Cảnh Thiếu Trạch đặt dép ngay ngắn, Ninh Thư xỏ chân vào là xong.
Anh ta tiếp tục chải đầu cho Ninh Thư, mái tóc bù xù được búi gọn gàng, cố định bởi một cây trâm ngọc kiểu cổ.
Cảnh Thiếu Trạch ngắm Ninh Thư một lượt: “Tịnh Tịnh dịu hiền xinh đẹp như thiếu nữ cổ đại ấy.”
Xàm quá, bị bệnh tim không dám đi nhanh lại chả dịu hiền thì không. Dù lòng Ninh Thư phun trào như núi lửa thì động tác vẫn từ tốn.
Cử động quá mạnh tim sẽ đập nhanh, sẽ không chịu được.
“Cảm ơn anh.” Ninh Thư mỉm cười.
Cảnh Thiếu Trạch mặc âu phục sang trọng đẹp trai, từ ánh mắt, nét mặt đến cử chỉ đều dịu dàng với cô.
Nếu không nhìn thấy cảnh hôm qua của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích, ai trông Cảnh Thiếu Trạch hôm nay cũng sẽ khẳng định là người chồng tốt.
Đã to cao đẹp trai lại còn yêu vợ nhất trần đời, làm gì có anh xã nào hoàn hảo hơn.
Ninh Thư xuống dưới nhà với Cảnh Thiếu Trạch. Mẹ chồng đang nói chuyện với Diệp Tích trong phòng khách, Diệp Tích cứ mất tự nhiên kéo cổ áo.
Mẹ chồng phấn khởi ra mặt, thái độ mập mờ với Diệp Tích, nhìn là biết chuyện tối hôm qua.
Mẹ chồng thích Diệp Tích hơn con dâu chính thống Ninh Thư đây.
Ninh Thư đi đến chào mẹ chồng, mẹ chồng nói với Ninh Thư: “Diệp Tích đang ở trạng thái khá tốt, chắc là sắp đặt được phôi thai đã thụ tinh ống nghiệm vào cơ thể con bé rồi.”
Ninh Thư bình tĩnh hỏi: “Vậy ạ?”
Ninh Thư quan sát mẹ Cảnh Thiếu Trạch, cử chỉ tao nhã lịch sự, có giao tiếp với các quý bà trong giới thượng lưu, biết cách tham dự các buổi tiệc lớn nhỏ.
Đây là một người phụ nữ thông minh.
Nhưng Ninh Thư ghét bà ta.
Cố tình đưa người đẻ mướn về nhà, ngấm ngầm cho phép con trai ngoại tình. Chuyện giữa Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích có phần vun vén của bà ta.
“Hình như mẹ rất thích Diệp Tích.” Ninh Thư nhướn môi.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch cười bảo: “Diệp Tích rất ngoan, biết hi sinh vì gia đình, thời buổi này còn ít người có hiếu thế lắm.”
“Phải cho đi thì mới được nhận lại.” Ninh Thư nhếch môi.
Ninh Thư không biết cô ta có hiếu hay không nhưng sự hi sinh của Diệp Tích đã giúp công ty bố cô ta sống lại bên bờ vực thẳm.
Chỉ cần nhận lại đủ vậy không gì không thể hi sinh. Nếu nhà họ Diệp phá sản, chưa chắc Diệp Tích đã sống sung sướng hơn bây giờ.
Ninh Thư hỏi Diệp Tích: “Cô quàng khăn mà không thấy nóng à?”
Diệp Tích đeo khăn quàng cổ kín mít để che một số dấu vết.
Diệp Tích sờ khăn, khịt mũi: “Tôi hơi cúm.”
“Cô nhớ giữ gìn sức khoẻ, con sinh ra mới khoẻ mạnh.” Ninh Thư nói giọng hờ hững.
Diệp Tích thoáng buồn: “Tôi biết rồi.”
Trong lúc ăn sáng, Ninh Thư đánh rơi nĩa xuống đất, cúi xuống nhặt lại thấy chân Cảnh Thiếu Trạch chạm vào chân Diệp Tích ở dưới gầm bàn.
Diệp Tích tránh mãi, cuối cùng giẫm vào chân Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch đanh mặt nhìn Diệp Tích.
Diệp Tích sợ hãi bỏ chân ra.
“Để anh nhặt cho.” Cảnh Thiếu Trạch thấy Ninh Thư cúi xuống nhặt bèn thu chân về, cúi người nhặt nĩa hộ.
“Cảm ơn anh.”
Đã ăn sáng xong nhưng Cảnh Thiếu Trạch không đi làm, Ninh Thư hỏi: “Anh vẫn chưa đi làm à?”
Cảnh Thiếu Trạch sờ môi nheo mắt nhìn Diệp Tích, nói giọng hàm ý: “Anh không, tối qua anh hơi mệt, chiều anh mới đi.”
Diệp Tích nghe thấy khựng người, quay đi nơi khác lảng tránh đôi mắt Cảnh Thiếu Trạch.
“Vậy hả?” Ninh Thư nói ý: “Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ đừng làm mệt quá, sức khoẻ rất quan trọng, đừng để bị cúm.”
Nhìn bộ dạng lúng túng của Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi. Nghe Ninh Thư nói mới thôi không nhìn nữa, dửng dưng: “Không sao đâu, anh nghỉ nửa buổi là khoẻ.”
Cảnh Thiếu Trạch đứng dậy: “Anh vào bếp rót nước ép, em muốn uống nước ép gì?”
Lần trước là lấy thuốc tiêu hoá, lần này là nước ép, lần sau sẽ lấy lý do gì đây.
“Nước cam đi.” Ninh Thư trả lời.
Cảnh Thiếu Trạch vui vẻ vào bếp, vào rồi còn đóng cửa. Diệp Tích rùng mình đặt cốc xuống, định ra ngoài chứ không muốn ở riêng với Cảnh Thiếu Trạch.
Đôi chân dài của Cảnh Thiếu Trạch chặn đường Diệp Tích. Hơi thở áp lực phả vào mặt Diệp Tích làm cô ta lỡ nhịp, đỏ mặt.
“Anh tránh đường cho.” Diệp Tích cúi đầu nói lí nhí.
Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi: “Tránh đường cho? Tối hôm qua cô đâu có nói thế. Lúc chân cô quấn eo tôi cô nói khác mà.”
“Tôi nhớ tối qua cô còn mời gọi tôi, sao hôm nay không nhận?” Rõ ràng Cảnh Thiếu Trạch rất xảo trá nhưng cũng quyến rũ ngút trời.
Wanhoo nói:
Ức chế thằng cha Cảnh Thiếu Trạch quá mà.
Phần này làm em nhớ đến truyện “Đẻ mướn” của Lục Niệm Hoà, truyện kia em đọc cũng khá lâu rồi nên không nhớ cốt truyện có giống nhau hay không. Nếu Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích là nguyên mẫu từ cuốn “Đẻ mướn” đó, thế thì em tự vả quá:)))