Ninh Thư không muốn giấu diếm, cô kể chuyện Tiểu Nữu Hộ Lộc thị muốn mình làm cho Nữu Hộ Lộc thị, cho Nữu Hộ Lộc thị phiền muộn.
Tại sao Tiểu Nữu Hộ Lộc thị dám chắc cô không dám nói cho Nữu Hộ Lộc thị biết nhỉ, chuyện này đâu liên quan đến cô.
Nói thẳng ra là giải quyết được vấn đề mà.
Có lẽ cũng vì chuyện này mà Nữu Hộ Lộc thị càng không tin tưởng Ninh Thư. Không hay cho qua hầu, cơ thể có khó chịu cũng mời đại phu. Ninh Thư kệ thôi, vẫn làm phần việc cần làm.
Cô cũng chẳng muốn có được niềm tin của Nữu Hộ Lộc thị.
Ninh Thư có cảm giác Tiểu Nữu Hộ Lộc thị định làm gì đó, hình như định giết con của Nữu Hộ Lộc thị để Hoằng Lịch tương lai chui ra từ bụng cô ta.
Hoằng Lịch là con trai thứ tư trong nhà, Ô Lạp Na Lạp thị sinh con trưởng, thai nhi trong bụng Lý thị là con trai, Cảnh thị chưa rõ giới tính mà giờ Nữu Hộ Lộc thị và Tiểu Nữu Hộ Lộc thị cùng mang thai, không biết ai sẽ là người sinh trước.
Chuyện này không đến lượt Ninh Thư lo lắng, cô muốn lo cũng chẳng lo nổi. Cô chỉ muốn biết khi nào cô được rời khỏi nơi đây thôi.
Con của Tống Cách cách được Niên thị nuôi mát tay, đã biết vịn vào đồ vật bước đi tập tễnh, chắc là sẽ không chết yểu như trong cốt truyện.
“Diệu Lăng.” Ninh Thư đang quét sân, Đồng Ngọc lại gần hỏi Ninh Thư: “Thuốc Thẩm Tâm Viên Cách cách đưa phải xử lý thế nào?”
“Hai người vẫn giữ thuốc đó?” Ninh Thư hỏi: “Không xử lý đi giữ lại làm gì?”
“Thuốc này không được giữ lại bên mình, mùi hương không tốt cho thai phụ.” Ninh Thư lấy làm ngạc nhiên, mấy ngày rồi mà sao vẫn giữ.
Đồng Ngọc trả lời: “Thế nên tôi mới hỏi cô xử lý thế nào. Cách cách hoảng hốt không biết phải làm sao.”
Ninh Thư thản nhiên: “Nó không ghê gớm lắm đâu, xử lý thế nào cũng được, pha loãng rồi chôn chẳng hạn.”
“Nó chỉ là hỗn hợp các vị thuốc lại với nhau, pha loãng rồi sẽ mất tác dụng.” Ninh Thư dửng dưng.
Đồng Ngọc nhìn Ninh Thư: “Tôi tin cô được không?”
“Tại sao lại không? Nô tỳ là người hầu của Cách cách, Cách cách có mệnh gì đâu có lợi cho nô tỳ. Ngày xưa nô tỳ là người của Tống Cách cách còn nay là Cách cách mình. Cách cách không tin tưởng nô tỳ lẽ nào nô tỳ đứng về phe kẻ khác sẽ có cuộc sống sung sướng hơn?”
Ai cũng chỉ tin người mình thôi.
Đồng Ngọc nhìn Ninh Thư rồi nói: “Cô quét tiếp đi.”
Ninh Thư ừm và quét sân tiếp. Đồng Ngọc nhìn Ninh Thư: “Tôi cứ thấy cô rất lạ, ước mơ của cô là gì?”
Đồng Ngọc cảm thấy Ninh Thư là người không ước mơ.
“Nô tỳ sợ chết, nô tỳ chỉ muốn sống.” Ninh Thư cười.
Đồng Ngọc phì cười: “Cô không làm việc gì ảnh hưởng đến Cách cách, đương nhiên Cách cách sẽ bảo vệ cô.”
“Nô tỳ trung thành với Cách cách mà.” Ninh Thư nói.
Đồng Ngọc vẫn giữ nguyên thái độ, không biết có tin Ninh Thư không.
Ngày tháng trôi qua, Nữu Hộ Lộc thị cũng bắt đầu có triệu chứng thai nghén, hay hoa mắt chóng mặt, buồn nôn ngủ nhiều. Đây là biểu hiện bình thường của thai phụ.
Đồng Ngọc hỏi Ninh Thư xem Ninh Thư có cách nào không. Cứ nôn miết làm Cách cách ăn không vào, không ăn Cách cách không chịu nổi.
Ninh Thư đưa cho Đồng Ngọc túi thơm có đựng lá bạc hà và vỏ quýt: “Khó chịu thì ngửi cái này, món ăn bỏ thêm một ít giấm để kích thích vị giác.”
Đồng Ngọc đưa đại phu kiểm tra túi thơm. Đại phu nói không có vấn đề gì, khó chịu có thể ngửi để át cơn.
Nữu Hộ Lộc thị yên tâm mang theo túi hương Ninh Thư làm. Nhưng thai phụ nôn nghén là triệu chứng không thuốc nào chữa dứt điểm, chỉ có thể át bớt bằng cách khác.
Nữu Hộ Lộc thị nôn nhiều, hay bị chóng mặt không có sức đứng dậy đi lại. Tuy nhiên dù khó chịu đến đâu Nữu Hộ Lộc thị cũng không sai hầu qua mời Dận Chân đến.
Thi thoảng mới kể cho Dận Chân nghe khi Dận Chân chủ động qua thăm, vậy nên không những không bị Dận Chân ghét mà còn được Dận Chân xót thương.
Bình thường Nữu Hộ Lộc thị không làm phiền Dận Chân, Dận Chân đến mới trải nỗi lòng, than phiền đôi câu, khác hoàn toàn với cách xử sự của Tống thị khi mang thai.
Tống thị có vài chuyện vặt cũng muốn mời gia đến, nháo nhác một trận cuối cùng chẳng bị làm sao.
Hai người này ở cái tầm khác nhau.
Trong nhà có mấy bà vợ mang thai, bà nào cũng gọi chồng đến có mà Dận Chân vắt chân lên cổ.
Ninh Thư vẫn làm nha hoàn quét dọn, ngày ngày lau quét chai cả bàn tay.
Đậu con nhà bà má khi nào cô mới được rời khỏi thế giới này vậy. Nữu Hộ Lộc thị đã mang thai gần năm tháng mà cô vẫn ở đây là thế nào.
Đã sống hơn hai năm rồi, cớ sao hệ thống vẫn chưa thông báo cho cô rời khỏi thế giới?
Ngẫu nhiên Tiểu Nữu Hộ Lộc thị sẽ sang sân Nữu Hộ Lộc thị chơi, lần nào cũng nháy mắt với Ninh Thư, Ninh Thư chỉ làm đúng bổn phận, coi như không nhìn thấy.
Nữu Hộ Lộc thị biết kẻ trước mặt định hại con mình nhưng không thể hiện ra ngoài mặt. Tiểu Nữu Hộ Lộc thị gọi tỷ tỷ, Nữu Hộ Lộc thị gọi muội muội, hai người vẫn là chị em thân thiết.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nhìn thấy cái bụng Nữu Hộ Lộc thị hơi nhô lên, cô ta khó hiểu, tại sao chị ta vẫn chưa bị chết thai.
Nữu Hộ Lộc thị mặt mũi hồng hào, lại nghe chị ta kể cảm thấy máy thai, Tiểu Nữu Hộ Lộc thị biết kế hoạch của mình thất bại.
Đại phu đến bắt mạch theo lịch, Tiểu Nữu Hộ Lộc thị hỏi đại phu: “Tỷ ta thế nào rồi? Ta nghe ngươi nói tỷ không khoẻ, đến nay đã đỡ nhiều rồi chứ?”
Đại phu nói: “Cách cách không có vấn đề gì, em bé cũng rất khoẻ mạnh.”
“Không có vấn đề gì đúng không? Ta lo cho tỷ tỷ lắm.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị xác nhận lại: “Ngươi có chắc tỷ tỷ bình thường?”
“Bình thường thật, rất khoẻ mạnh.” Đại phu trả lời.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị vừa thất vọng vừa tức giận, con nha hoàn chết bầm đó nhận tiền nhưng không làm theo lời cô.
Hay do con nhỏ đó không tiếp cận được Nữu Hộ Lộc thị?
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị day trán phất tay đuổi đại phu nhưng rồi lại gọi với: “Ngươi khoan đi đã, tầm này đã biết em bé là trai hay gái rồi đúng không?”
Đại phu chắp tay thưa: “Em bé của Cách cách là nam ạ.”
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười, sai nha hoàn cho đại phu ít tiền.
Đại phu nhận tiền sau đó về ngay. Nhìn theo dáng đại phu, mắt Tiểu Nữu Hộ Lộc thị phát sáng. Nha hoàn không được vậy dùng đại phu.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị xoa bụng: “Con ngoan, tất cả những gì mẹ làm đều vì con. Trong hậu viện này chỉ có kẻ thắng mới đứng ở đỉnh vinh quang.”
Cô là người hiện đại lại mặt dày thành vợ lẽ nhà người. Nếu Dận Chân không phải là hoàng đế Đại Thanh tương lại, cô sẽ không bao giờ chung chồng với người khác, ghê tởm hơn khi anh chồng còn là anh rể mình.