Tống Cách cách tỉnh dậy muốn xem con, biết là con gái mà sững sờ, giữ tay Hồng Mai: “Không phải là con trai à? Tại sao là con gái?”
Tống Cách cách vẫn luôn cho rằng con mình là con trai, là trưởng nam của Bối lặc gia. Nay sinh con gái là chuyện không chấp nhận được.
Bà vú bế tiểu cách cách đến, Tống thị nhìn đứa con vừa ốm yếu lại còn xấu trong tã liền vạch tã trong hoảng hốt, nhìn thấy đặc trưng của con gái mà sụp đổ.
“Cách cách, trước nở hoa sau kết quả, Cách cách sẽ sinh được một tiểu bối lặc gia ạ.” Hồng Mai thấy Tống thị tuyệt vọng bèn nói: “Việc Cách cách cần làm là chăm sóc cơ thể sinh con trai cho Bối lặc gia.”
“Mang con xuống.” Tống thị nói với bà vú rồi trở mình.
Tống thị cực kỳ thất vọng, đau như thế, khổ như thế, dày vò ngỡ sắp chết nhưng lại sinh con gái.
Tống thị nằm trên giường nghe thấy có nha hoàn thì thầm ở ngoài, nói cô kênh kiệu mà nay chỉ sinh “bươm bướm”.
Một tháng ở cữ Tống thị vứt con cho bà vú, không hề qua thăm con lấy một lần. Tống thị giận con gái cũng hận cái bụng sao không sinh con trai.
Có Tống thị mở màn, hậu viện cũng có người khác mang thai. Lần này là Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị khám ra có thai.
Dận Chân biết chuyện mang hết đồ bổ trong nhà sang sân của Ô Lạp Na Lạp thị, sắp xếp đại phu ba ngày qua khám một lần.
Ô Lạp Na Lạp thị mang thai con dòng chính nên tất nhiên Dận Chân cực kỳ quan tâm.
Tống thị hay tin tức gần chết. Lúc cô mang thai không hề thấy Bối lặc gia tốt như thế, âu cũng vì con của cô không phải con trai.
Ô Lạp Na Lạp thị rất quan tâm thai nhi, cô giao quyền quản lý hậu viện cho Trắc Phúc tấn Niên thị, cho phép các Cách cách không cần qua thỉnh an, chỉ một lòng dưỡng thai không muốn bận lòng gì khác.
Tấm lòng người mẹ quá quảng đại, quyền quản lý hậu viện cũng nhường được cho thấy là người cực kỳ quyết đoán.
Có điều Ninh Thư đã có nhiệm vụ mới đó là đợi đêm đến khi mà mọi người đã đi ngủ sẽ qua nhà bếp nấu sữa cừu, nấu xong mang sữa cừu đến phòng của tiểu cách cách.
Bà vú ngáy khò khò trên giường, tiểu cách cách nằm trong nôi.
Ninh Thư đặt sữa lên bàn đợi nguội, xách nước lau người cho em bé. Đang mùa hè nên người em bé bị mẩn rôm.
Tống thị mặc kệ con gái thành ra bà vú cũng chẳng săn sóc. Tống thị đang bận tức giận cay cú, ngày ngày để ý Ô Lạp Na Lạp thị có thai.
Ngày ngày hận mình sao không sinh con trai.
Lau người cho em bé rồi Ninh Thư xoa thuốc bột, mẩn rôm ngứa ngáy chắc hẳn em bé rất khó chịu. Cô bón từng thìa sữa cừu cho em bé, sữa cừu có hàm lượng dinh dưỡng cao, chắc là đủ bổ sung năng lượng cần cho cơ thể.
Sinh cũng lâu rồi mà em bé vẫn ốm nhom, Ninh Thư chỉ biết thở dài biến mình thành bà vú.
Bón sữa cừu xong Ninh Thư lại bế em bé dậy vỗ nhẹ lưng đề phòng em bé ọc sữa.
Đợi em bé ngủ rồi Ninh Thư mới đặt em bé về nôi.
Ninh Thư làm xong một loạt công việc mà bà vú vẫn không hề thức dậy giữa đêm thăm nom em bé.
Hồi Tống Cách cách mang thai đã khổ sở vì thai nghén, chẳng ăn được mấy nên em bé cũng thiếu dinh dưỡng. Lại thêm khó sinh nên cực kỳ ốm yếu.
Sinh rồi cũng không được bà vú hết lòng săn sóc.
Bảo sao lại chết yểu.
Xong việc Ninh Thư mới về, nha hoàn cùng phòng vẫn đang ngủ, Ninh Thư rón rén nằm lên giường.
Sớm hôm sau đã phải dậy làm việc, Ninh Thư cảm thấy một ngày của cô cực kỳ nhiều việc.
Đang cầm chổi quét lá rụng đầy sân, Đồng Ngọc ở trong nhà ra gọi Ninh Thư: “Vào đây Diệu Lăng, Cách cách có chuyện muốn nói với cô.”
Ninh Thư gác chổi sang bên, chỉnh quần áo rồi vào trong nhà. Nữu Hộ Lộc thị ngồi ghế, Ninh Thư hành lễ chào cô ta: “Nô tỳ thỉnh an Cách cách, Cách cách cho gọi nô tỳ có gì căn dặn ạ?”
Nữu Hộ Lộc thị nói chuyện dịu dàng: “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi ngươi học y từ ai?”
“Nô tỳ từng học một đại phu cùng làng, nô tỳ chỉ biết vài thứ cơ bản thôi.” Ninh Thư trả lời.
Nữu Hộ Lộc thị tạm dừng, sau lại nói: “Ngươi bắt mạch cho ta.”
Ninh Thư hỏi: “Cách cách khó chịu chỗ nào ạ? Nô tỳ chỉ biết qua loa thôi.”
“Không có chỗ nào khó chịu, ngươi cứ bắt mạch xem.” Nữu Hộ Lộc thị nhếch môi.
Ninh Thư đành bắt mạch cho Nữu Hộ Lộc thị, cô rời tay: “Cách cách rất khoẻ.”
Nữu Hộ Lộc thị gật đầu: “Ngươi đi xuống làm việc đi.”
Ninh Thư cảm thấy khó hiểu, nhún người đi ra quét sân, lau bàn tiếp.
Nhạy bén biết có người đang nhìn, ngoảnh lại hoá ra là nha hoàn Đồng Ngọc của Nữu Hộ Lộc thị. Ninh Thư buông giẻ lau, qua nhún người hỏi: “Đồng Ngọc tỷ tỷ có việc gì ạ?”
Đồng Ngọc hỏi Ninh Thư: “Cô mới bắt mạch cho Cách cách, Cách cách thế nào?”
Ninh Thư trả lời: “Cách cách rất khoẻ.”
Nữu Hộ Lộc thị rất khoẻ, bản thân cô ta cũng chú ý giữ gìn nên mới sống thọ tám mươi tuổi, sống cả ba đời vua.
Đồng Ngọc ghé lại gần hỏi nhỏ: “Vậy tại sao Cách cách vẫn chưa có thai?”
Hoá ra đang lo nghĩ chuyện này.
Ninh Thư thấy Nữu Hộ Lộc thị không cần lo lắng, không có gì bất ngờ vua Càn Long Hoằng Lịch tương lai sẽ sinh ra từ bụng của Nữu Hộ Lộc thị.
“Cách cách không cần sốt ruột, Cách cách rất khoẻ sẽ sớm có thai thôi.” Ninh Thư cười: “Cơ thể Cách cách không có vấn đề gì, Cách cách sẽ có thai.”
Đồng Ngọc đáp ừ: “Làm việc đi.”
Công việc mỗi ngày của Ninh Thư là quét dọn, chỉ cần quét dọn khắp sân một lần là xong, thời gian còn lại ngồi đợi việc khác nếu có.
Ninh Thư quét dọn xong sẽ làm một số túi hương, chế thuốc bột trị rôm để xoa lên người tiểu cách cách.
Trời nóng thế này nên tắm rửa thường xuyên cho em bé, vậy nhưng bà vú ngại phiền phức không làm.
Tống Cách cách là mẹ cũng không để ý con gái, trông mong gì người khác quan tâm con mình?
Thỉnh thoảng Tống Cách cách mới thăm tiểu cách cách, thấy con mình vẫn ốm yếu, dù có thương con nhưng chẳng biết làm thế nào. Tóm lại vẫn vì nó không phải con trai.
Thái độ lạnh nhạt của Tống Cách cách làm bà vú cũng bỏ bê em bé.
Kể cả Ninh Thư đây vì yêu cầu nhiệm vụ mới chăm sóc em bé, vốn dĩ chỉ là người dưng, không có lý do gì để cô yêu thương nó.