“Ta không thích người đứng núi này trông núi nọ, từ giờ trở đi ngươi là người của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Nữu Hộ Lộc thị cất giọng lạnh lùng.
Ninh Thư biết Nữu Hộ Lộc thị đang cảnh cáo, cô nhún người: “Nô tỳ đã rõ.”
Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười, tháo vòng ngọc đang đeo trên cổ tay đặt vào tay Ninh Thư: “Xem như đây là quà gặp mặt.”
Chiếc vòng được chế tác tinh xảo, nhìn là biết đắt đỏ, Ninh Thư vội nói: “Nô tỳ không nhận được ạ.”
Nữu Hộ Lộc thị chẳng mấy quan tâm: “Nhận đi.”
Vòng tay quý giá nhường này không phải thứ mà người hầu như cô có được.
“Nô tỳ thấp kém không thể nhận món quà quý giá này của Cách cách được.” Ninh Thư không muốn nhận vòng tay.
Nữu Hộ Lộc thị thoáng mất vui: “Giờ ta là chủ của ngươi, ta tặng cho ngươi thì cứ yên tâm mà nhận.”
“Nô tỳ khấu tạ phần thưởng của Cách cách.” Ninh Thư nhận vòng tay.
Lúc này Nữu Hộ Lộc thị mới nhếch môi xoay người đi tiếp.
Nhìn vòng tay mà Ninh Thư có hơi xúc động. Suy cho cùng cô ta cũng là người phụ nữ sống trong vinh hoa phú quý ba đời vua. Từ Cách cách trong phủ bối lặc đến Hoàng phi, Hoàng hậu và cuối cùng là Thái hậu, hưởng thọ tám mươi sáu tuổi. Tiễn đưa chính thê để trở thành Hoàng hậu, tiễn đưa Niên thị mà Dận Chân yêu thương nhất để trở thành một trong những người phụ nữ quan trọng nhất của Dận Chân, cuối cùng tiễn đưa Dận Chân để trở thành Thái hậu. Quả thật có thể viết nên vở kịch về sự dốc lòng của người phụ nữ.
Câu chuyện vừa ban ơn vừa đe doạ này cho thấy cô ta cao tay hơn Tống Cách cách nhiều. Tuy hành xử vẫn còn non nhưng Nữu Hộ Lộc thị chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi, đủ biết thâm sâu nhường nào.
Nhiệm vụ này làm khó Ninh Thư. Tống Cách cách khác với chủ tử quái gở. Hiên Hồng Vũ coi Mười Một là công cụ, hắn sẽ tận dụng hết khả năng của công cụ chứ không vứt công cụ khi mà vẫn còn sử dụng được.
Còn nay cô bị Tống Cách cách vứt bỏ, bị đối tượng thực hiện nhiệm vụ bỏ rơi, Ninh Thư đang đấm đất điên cuồng, đậu má đóng ngoặc kép trong lòng.
Ban nãy là lời cảnh tỉnh Nữu Hộ Lộc thị dành cho cô, cảnh cáo cô đừng có ý đồ gì.
Hậu viện rộng lớn nhưng một làn gió lay ngọn cỏ đều đến tai tất cả mọi người. Cô không được phép tiếp xúc với Tống Cách cách cũng như người ở sân của Tống Cách cách.
Khi ấy Nữu Hộ Lộc thị cũng không giữ được cô nữa.
Nhiệm vụ của Ninh Thư đã hạ mục tiêu xuống còn sống sót ở sân chủ mới. Cô muốn chăm sóc Tống Cách cách cũng không được.
Ninh Thư rời phòng ngủ cũ, nha hoàn thân cận của Nữu Hộ Lộc thị xếp cho Ninh Thư một căn phòng khá khang trang.
Ninh Thư hỏi nha hoàn thân cận của Nữu Hộ Lộc thị: “Muội phải làm việc gì ạ?”
“Chuyện đó còn phải xem lệnh thế nào.” Nha hoàn lạnh nhạt.
Người trong sân của Nữu Hộ Lộc thị đều lạnh nhạt với cô, chắc họ đang đề phòng người ngoài mới đến.
Không có việc làm cụ thể nên cô rất rảnh, Ninh Thư chỉ biết tự vẽ ra một vài việc như xách nước, quét dọn.
Đây là sự khác biệt giữa người nhà mình và người ngoài.
Từng là người của Tống thị, Nữu Hộ Lộc thị có vấn đề mới tin cô.
Ninh Thư yên tâm sống trong sân của Nữu Hộ Lộc thị, nhiệm vụ thì đi bước nào hay bước ấy vậy.
“Diệu Lăng, Cách cách cho gọi cô.” Một nha hoàn nói với Ninh Thư.
Ninh Thư chỉnh trang lại quần áo đầu tóc rồi đi gặp Nữu Hộ Lộc thị.
Nữu Hộ Lộc thị đang vệ sinh buổi sáng, đợi lát nữa sẽ qua thỉnh an Đích Phúc tấn. Thấy Ninh Thư vào, Nữu Hộ Lộc thị nói: “Hôm nay ngươi qua thỉnh an Đích Phúc tấn với ta.”
Ninh Thư ngạc nhiên nhưng vẫn nhún người thưa vâng.
Theo chân Nữu Hộ Lộc thị đến sân chính thê, Ô Lạp Na Lạp thị thấy Ninh Thư bèn cười hỏi: “Sống ở sân của Cách cách có quen không?”
Ninh Thư khựng mặt, nhún chân thưa: “Cảm ơn Phúc tấn đã quan tâm ạ.”
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị đánh giá Nữu Hộ Lộc thị và Ninh Thư bằng đôi mắt tinh ranh, hỏi Nữu Hộ Lộc thị: “Tỷ rất thích nha đầu này à?”
Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười: “Nha đầu này hệt như Phúc tấn nói, quả thật rất được lòng.”
Ô Lạp Na Lạp thị chỉ mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch của Tiểu Nữu Hộ Lộc thị cứ chăm chăm Ninh Thư.
Ninh Thư không hiểu, mình chỉ là nha hoàn mà họ cứ để ý mình làm gì?
Ninh Thư nhìn lén Nữu Hộ Lộc thị, Nữu Hộ Lộc thị chỉ đang cười.
Cô lại có dự cảm chẳng lành.
Các Cách cách trò chuyện đâu đâu, Ninh Thư đứng bên cố gắng xoá nhoà sự tồn tại.
Sau lại theo Nữu Hộ Lộc thị về sân, nha hoàn Đồng Ngọc của Nữu Hộ Lộc thị nói: “Kể từ hôm nay cô chịu trách nhiệm quét sân nhà nhưng không được phép vào nhà trong.”
Không được phép vào nhà trong? Ninh Thư nhún chân: “Nô tỳ đã rõ, cảm ơn Đồng Ngọc tỷ tỷ.”
Vậy là Ninh Thư bắt đầu kiếp quét sân nhà ngoài, không cho cô vào nhà trong vì không tin cô. Thế nhưng Nữu Hộ Lộc thị vẫn tỏ ra tin tưởng cô vô bờ bến trước mặt Ô Lạp Na Lạp thị và các Cách cách khác.
Ôi, ong hết cả đầu.
Ninh Thư vẫn để ý tình hình bên Tống Cách cách. Tống Cách cách ngày càng nghén nghiêm trọng, không ăn được gì, rạc cả người đi.
Thai nghén là hiện tượng bình thường khi mang thai, thuốc cũng không chữa được. Nhà bếp đã cố gắng nấu một số món ăn kích thích vị giác nhưng Tống Cách cách vẫn ăn không vào.
Hễ khó chịu Tống Cách cách lại sai người gọi Dận Chân. Nha hoàn Tống Cách cách sai không thưa chuyện với Ô Lạp Na Lạp thị trước như Ninh Thư mà vượt quyền chính thê mời thẳng Dận Chân.
Một ngày ít nhất ba lần sáng trưa tối, Dận Chân phiền lắm nhưng Tống Cách cách luôn lấy con ra làm lý do buộc Dận Chân phải qua thăm.
Nếu không qua thăm sẽ bị người ta nói là vô tình, hơn nữa đây còn là con đầu lòng nên Dận Chân vẫn rất mong chờ.
Dận Chân không có nhiều con, con của các hoàng tử khác đã chạy nhảy tung tăng mà hắn vẫn chưa có một mụn con nào. Hắn muốn con chào đời bình an.
Tống Cách cách gọi Dận Chân đến bằng một lý do duy nhất, một hai lần còn nghe được nhưng quá nhiều lần đã làm người ta ghét.
Dận Chân là người thông minh, hắn biết Tống thị mượn con để được quan tâm. Hắn rất ghét hành động này, Tống thị lại sai nha hoàn qua gọi Dận Chân, Dận Chân bảo thẳng nha hoàn của Tống thị gọi đại phu. Hắn không phải đại phu có qua cũng vô dụng.
Tống thị không gọi được Dận Chân tức giận, mang thai khó chịu làm cô ta cực kỳ tủi thân, vừa nôn vừa khóc.
Tóm lại là từ ngày Tống thị mang thai chưa hôm nào nhà cửa yên bình, cả phủ bối lặc đều rõ tường tận. Một số người to nhỏ chế giễu, nói để xem cô ta sinh được cục vàng nào.
Có điều Tống thị luôn cho rằng con cô ta là con trai, là trưởng nam của Dận Chân.