Tống Cách cách mang thai gần được nửa tháng bắt đầu xuất hiện thai nghén, Tống Cách cách yếu sẵn, nay nôn nghén chẳng khác nào sắp chết.
Ninh Thư cầm ống nhổ nhìn Tống Cách cách vừa nôn vừa rớt nước mắt, cả phòng toàn mùi chua loét.
Tống Cách cách nôn xong Hồng Mai mang nước đến cho Tống Cách cách. Tống Cách cách súc miệng rồi nằm bẹp trên giường, mặt mũi tái mét.
“Mau mang những thứ này ra ngoài xử lý đi.” Hồng Mai sai Ninh Thư.
“Vâng.” Ninh Thư mang bãi nôn ra ngoài.
Ninh Thư cảm thấy cô có thể cân được tất cả mọi công việc. Nói thật là thân xác nha hoàn ti tiện, vô cùng cản trở hoàn thành nhiệm vụ.
Ninh Thư đoán nhiệm vụ này muốn kiểm tra tính kiên nhẫn của người thực thi nhiệm vụ, dù có thân phận nào vẫn phải bình tĩnh đối mặt.
Có thể làm nữ hoàng nhưng cũng có thể làm ăn xin, có thể làm gái đẹp cũng có thể làm đàn ông.
Ninh Thư rửa sạch ống nhổ, chưa kịp vào trong phòng mà Hồng Mai đã ra ngoài nói với Ninh Thư: “Chủ tử ăn không ngon, cô mời Bối lặc gia qua dùng bữa trưa.”
Ninh Thư thầm đọc Chú Thanh Tâm, tự nhủ đừng nóng nhưng Ninh Thư vẫn rất khó chịu.
Lần nào cũng kiếm cớ đó lại còn bắt mỗi cô đi, cô đã quá quen mặt với Ô Lạp Na Lạp thị rồi đấy.
Còn cứ tiếp diễn cô sẽ chẳng có cái kết tốt đẹp. Vả lại Tống Cách cách cũng chưa qua thỉnh an Đích Phúc tấn lần nào kể từ khi mang thai.
Tuy lần nào Ninh Thư cũng qua thưa bẩm đúng mực với Ô Lạp Na Lạp thị nhưng cô vẫn cảm nhận được cơn bực dọc của Ô Lạp Na Lạp thị.
Thời gian này còn nôn nghén liên tục, Tống thị càng không có lý do qua thỉnh an Ô Lạp Na Lạp thị.
Tình trạng này còn tiếp tục là không được.
Ninh Thư hỏi Tống Cách cách: “Bẩm Cách cách, có chuẩn bị qua thỉnh an Đích Phúc tấn không ạ?” Ngủ dậy đã nôn chắc là qua thỉnh an được.
Tống Cách cách day trán mệt mỏi, có vẻ do đang khó chịu nên Ninh Thư nói vậy cũng không nổi giận.
“Ta khó chịu không qua thỉnh an được. Đợi khi nào con ta, trưởng nam của gia chào đời rồi tính.” Tống Cách cách vẫn biết hành động của mình có hơi khác người.
Có lẽ do là người phụ nữ đầu tiên trong nhà có thai, khó dặn lòng được cảm giác đắc chí nên muốn nhận được sự chú ý bằng cách này.
Ninh Thư đã quá ngán ngẩm, cô nói: “Bẩm Cách cách, Cách cách là người đầu tiên có thai trong hậu viện của Bối lặc gia, cách hành xử của người sẽ chỉ làm các Cách cách khác khó chịu.”
Ninh Thư ăn ngay nói thật: “Trong thời kỳ đặc thù, Cách cách nên cẩn thận từ lời nói đến cách cư xử hơn mới phải.”
“Ngươi đang dạy đời ta?” Tống cách cách lườm Ninh Thư, vịn tay Hồng Mai đứng dậy từ từ.
Ninh Thư nhún người ngay lập tức; “Nô tỳ không dám dạy đời Cách cách, nô tỳ không dám ạ.”
Tống cách cách vuốt tóc mai, lạnh nhạt: “Ngươi nói đúng, phải cẩn thận mọi mặt.”
Ninh Thư ngạc nhiên, cô lấy túi hương ra thưa với Tống Cách cách: “Bẩm Cách cách, đây là túi thơm đựng vỏ quýt và bạc hà mà nô tỳ làm. Khi nào khó chịu có thể lấy ra ngửi, có tác dụng an thần.”
Tống Cách cách ừ một tiếng ra hiệu bằng mắt cho Hồng Mai. Hồng Mai nhận túi hương.
“Ngươi qua thỉnh an Đích Phúc tấn cùng ta.” Tống Cách cách ra lệnh lạnh lùng.
Ninh Thư nhún chân.
Vậy là Tống Cách cách dẫn Hồng Mai, Ninh Thư và cả mấy nha hoàn theo sau cùng đến sân của Ô Lạp Na Lạp thị.
Tống Cách cách đỡ eo kệch cỡm, chưa đến ngày lộ bụng mà đỡ eo làm gì vậy?
Ninh Thư có dự cảm xấu, làm màu thế giống như đến để khoe hơn là thỉnh an.
Ninh Thư đang nghĩ thì Hồng Mai kề tai nghiến răng bỏ nhỏ: “Diệu Lăng, cô đừng có mà nịnh chủ tử. Có phải cô muốn trở thành nha hoàn thân cận của Cách cách không?”
Dễ thấy Hồng Mai giận chuyện Ninh Thư đề xuất, cho rằng hành động của Ninh Thư đang khiêu chiến địa vị của cô ta.
Ninh Thư chỉ tỏ ra sợ sệt, Hồng Mai bĩu môi hài lòng về thái độ của Ninh Thư, nhanh tay đón tay Tống Cách cách: “Cách cách vịn tay nô tỳ.”
Đến sân của Ô Lạp Na Lạp thị, các Cách cách khác đều đã có mặt. Tống Cách cách mỉm cười hạnh phúc, đỡ eo đi vào.
Kể từ khi có thai Tống Cách cách chưa một lần qua thỉnh an, nay bỗng nhiên đến làm mọi người rất ngạc nhiên.
“Thiếp thất thỉnh an Phúc tấn.” Tống Cách cách vừa nói vừa định nhún người chào, nhưng chưa kịp chào Đích Phúc tấn đã nói: “Không cần đã lễ, ngồi đi.”
Ô Lạp Na Lạp thị còn sai nha hoàn sải đệm ghế cho Tống Cách cách. Tống Cách cách ngồi xuống trong vui vẻ.
Ô Lạp Na Lạp thị hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Tống htị, Tống thị cũng xoa bụng ra đều vừa khổ vừa hạnh phúc.
Làm các cô gái bên cạnh xám xịt mặt mũi.
Ninh Thư đứng cúi đầu bên cạnh, liếc mắt quan sát xung quanh. Dáng vẻ đắc chí của Tống thị làm Ninh Thư vô cùng cạn lời.
Ô Lạp Na Lạp thị vẫn luôn mỉm cười, không rõ đang giận hay vui. Nhắc mới nhớ Ô Lạp Na Lạp thị cũng không nhiều tuổi lắm, năm nay mới mười bảy nhưng chững chạc, già dặn hơn nhiều.
Nhìn là biết phù hợp cưới về làm chính thê quản lý việc nhà.
Ô Lạp Na Lạp thị thuộc dòng họ Mãn Châu, nhà ngoại địa vị hiển hách, Khang Hi ban con nhà có thế lực cho Dận Chân cũng đã thấy ông xem trọng Dận Chân.
Dù đang bị tiểu thiếp khiêu khích, Ô Lạp Na Lạp thị giỏi kiềm chế vẫn bình tĩnh.
Ninh Thư hơi hối hận khi khuyên Tống Cách cách đến thỉnh an, thái độ này thà không qua thỉnh an còn hơn.
Thật ra Ninh Thư cũng hiểu tâm trạng của Tống Cách cách. Bình thường Tống Cách cách không được chiều chuộng, tuy là người phụ nữ đầu tiên của Dận Chân nhưng lép vế hơn hẳn so với các Cách cách trong phủ.
Nay mang thai con đầu lòng của Dận Chân nên tự đắc, hưởng thụ cảm giác được chú ý là chuyện dễ hiểu.
Hầy, Ninh Thư thở dài, mặc kệ thế nào vẫn phải bảo toàn mạng sống của mình trước.
Cô không có quyền lên tiếng trước Tống Cách cách.
“Tống Cách cách này, nha hoàn của Cách cách rất được, có chúng chăm sóc mọi người cũng yên tâm.” Ô Lạp Na Lạp thị nói với Tống Cách cách.
Tống Cách cách tỏ ra thắc mắc: “Phúc tấn nói nha hoàn nào?”
Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười nhìn Ninh Thư: “Là nha đầu mỗi ngày thay Cách cách đến thỉnh an ta này, đúng mực lắm.”
Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, tự nhiên nhắc đến cô ắt không có chuyện tốt gì.