Ninh Thư rất mệt mỏi, bị sai làm cái nhiệm vụ đến khổ mà còn bắt buộc phải đi.
Ninh Thư đến sân Đích Phúc tấn rồi được nha hoàn dẫn vào phòng khách. Mới vào phòng đã nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp ngồi bên trong.
Ô Lạp Na Lạp thị ngồi ghế chủ quý phái, trông có vẻ là người đoan trang. Ninh Thư rảo bước chân nhún người chào Ô Lạp Na Lạp thị, kính cẩn thưa: “Nô tỳ thỉnh an Phúc tấn.”
Đích Phúc tấn chưa có lời, cô gái ngồi ghế gần đầu đã hỏi trước: “Cớ gì đến giờ này mà Cách cách nhà ngươi vẫn chưa qua thỉnh an Đích Phúc tấn?”
Ninh Thư nhìn thị thiếp mới nói chuyện, đó là Cảnh thị, thị thiếp của Dận Chân. Cô lại nhún chân thưa: “Bẩm Cảnh Cách cách, sáng nay Cách cách nhà nô tỳ bị mệt, lo lắng khôn nguôi sai nô tỳ qua xin lỗi Phúc tấn ạ.”
Ninh Thư trả lời, nhún chân hành lễ thấp hết mức có thể, bộ dạng vừa kính cẩn vừa ti tiện.
Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười: “Không sao, Tống Cách cách mệt vậy đã gọi đại phu chưa?”
Ninh Thư thưa ngay: “Cách cách nói cố chịu một lúc sẽ khoẻ lại, không cần yêu cầu quá phận, chuyện bé xe ra to.”
Ô Lạp Na Lạp thị vẫn mỉm cười, không rõ có đang giận hay không, dặn Ninh Thư: “Cố gắng chăm sóc Cách cách nhà ngươi, cần gì cứ nói với bổn cung.”
“Đa tạ ân điển của Phúc tấn.” Ninh Thư kính cẩn.
Ô Lạp Na Lạp thị cho phép Ninh Thư lui.
Ninh Thư ra đến ngoài thở phào nhẹ nhõm. Đậu má đáng sợ quá, cô như mới lướt qua cổng Quỷ Môn Quan.
Chỉ sợ phạt cô để răn đe.
Theo quan sát các cô gái trong phòng của Ninh Thư, Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị là người quý phái, rộng lượng. Trắc Phúc tấn Niên thị Niên Thế Lan yếu đuối, hiền thục đúng chất dân tộc Hán.
Niên thị sinh ba cậu con trai, một cô con gái nhưng tất cả đều chết yểu.
Ngoài ra còn có một Nữu Hộ Lộc thị và một Tiểu Nữu Hộ Lộc thị hiện đang là Cách cách.
Nói mới nhớ con của Dận Chân sống được đến ngày trưởng thành rất ít, ít hơn nhiều ông bố Khang Hi.
Ninh Thư về sân Tống Cách cách, Tống Cách cách đang ăn cơm sáng. Thức ăn bày đầy trên bàn, mới sáng đã ăn uống linh đình.
Cô cũng bất lực với chủ này, vào trong nhún chân hành lễ. Tống Cách cách ăn một thìa cháo rồi lau miệng hỏi Ninh Thư: “Phúc tấn bảo sao?”
Ninh Thư thưa: “Phúc tấn không nói gì, chỉ dặn Cách cách nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Tống Cách cách mỉm cười, nghe rất hài lòng, nói với nha hoàn Hồng Mai: “Thưởng trâm của ta cho nó.”
Hồng Mai xị mặt nhưng vẫn vào buồng lấy trâm đưa Ninh Thư.
Trâm làm từ ngọc có vài vết bẩn, so ra cũng không đắt lắm nhưng vẫn là phần thưởng hậu hĩnh đối với một nha hoàn như cô.
Ninh Thư xua tay: “Cái này đắt quá, nô tỳ không nhận được ạ.”
“Nhận đi.” Tống Cách cách hài lòng với vẻ mặt sợ hãi của Ninh Thư.
Hồng Mai dúi cây trâm vào tay Ninh Thư, khẽ đay nghiến: “Đây là phần thưởng của Cách cách, thưởng thì cầm lấy.”
Nghe vậy Ninh Thư mới cầm, Hồng Mai không rời mắt khỏi trâm của cô, Ninh Thư thấy mà thở dài.
Sau lại Ninh Thư đưa trâm cho Hồng Mai, bị ghét vì cái trâm rẻ tiền không đáng.
Mới đầu Hồng Mai còn từ chối khách sáo một lần, lần thứ hai đã vênh váo nhận trâm.
Đúng là chủ nào tớ ấy, Hồng Mai cũng vừa đắc thế đã kênh kiệu y Tống Cách cách.
Mình vẫn làm một nô tài biết điều thôi.
Những ngày bầu bí của Tống Cách cách không mấy yên ổn, không phải bệnh này cũng là bệnh kia.
Tóm lại là liên tục làm khổ mọi người.
Phụ nữ mang thai khó chịu thật, nhưng chưa đến mức như Tống Cách cách.
“Diệu Lăng, Cách cách khó chịu trong người, ngươi mời Bối lặc gia đến đây.” Hồng Mai sai Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn Tống Cách cách ngồi trên giường day trán ra vẻ vô cùng khó chịu.
Với vốn kiến thức y học hạn hẹp, Ninh Thư cũng biết Tống Cách cách chưa đến tháng khó chịu, một thời gian nữa mới đến lúc nôn nghén.
Tống Cách cách nên tận dụng thời gian bồi bổ, chứ đến lúc nôn nghén khổ lắm.
“Cách cách không khoẻ, mau mời Bối lặc gia đến đây.” Hồng Mai lại giục Ninh Thư vẫn đứng im.
Ninh Thư: …
Tại sao cứ sai cô làm mấy việc này.
Hơn nữa Dận Chân đâu phải đại phu, gọi hắn đến làm gì, cứ được chiều mà hư như thế chỉ đánh bay nhẫn nại và thương hại của Dận Chân.
“Đi mau đi còn đứng đực ra đấy làm gì, không nhìn thấy Cách cách khó chịu à?” Hồng Mai đanh mặt dữ dằn.
Ninh Thư dạ một câu rồi đi tìm Dận Chân, mà không, nên tìm đại phu chứ.
Ninh Thư không tìm Dận Chân mà qua thưa với Đích Phúc tấn chuyện Tống Cách cách khó chịu trong người trước.
Việc ở hậu viện phải tìm chính thê trước, bỏ qua Đích Phúc tấn tìm thẳng Dận Chân là hành động khiêu chiến địa vị của Ô Lạp Na Lạp thị trong phủ.
Nghe Tống Cách cách khó chịu, Ô Lạp Na Lạp thị cho phép Ninh Thư mời đại phu về phủ.
Ninh Thư mời đại phu về thưa với Tống Cách cách: “Bẩm cách cách, Bối lặc gia bận việc không qua được nhưng nghe báo Cách cách khó chịu nên lo lắm, vội sai nô tỳ mời đại phu đến ạ.”
Tống Cách cách thấy Ninh Thư không dẫn người cần đến theo có sầm mặt nhưng nghe câu sau đã miễn cưỡng để đại phu bắt mạch.
“Cách cách không có vấn đề gì đáng lo, mang thai thường khó chịu, Cách cách chú ý luôn giữ tâm trạng vui vẻ là được.” Đại phu bắt mạch xong ra về ngay, không cả kê đơn thuốc.
Cho thấy rõ ràng chẳng có việc gì hết.
Ninh Thư mệt mỏi lắm.
Đến giờ cơm tối, Dận Chân qua thăm Tống Cách cách: “Trong người thấy thế nào rồi?”
“Thiếp đỡ hơn nhiều rồi.” Tống Cách cách được quan tâm mà có hơi ngạc nhiên, cô cảm nhận rõ rệt hôm nay gia ân cần, dịu dàng với cô hơn ngày thường.
Tống Cách cách chỉ nghĩ được do mình có thai nên gia quan tâm cô hơn.
Dận Chân nói với Tống thị: “Nàng là người hiểu chuyện.”
Dận Chân đang khen hôm nay Tống thị qua tìm Đích Phúc tấn chứ không tìm thẳng hắn.
Tống Cách cách lấy làm khó hiểu nhưng đôi chút dịu dàng của Dận Chân đã khiến cô ta mừng khấp khởi, không ngẫm nghĩ kỹ lời nói của Dận Chân.
Ăn cơm tối xong Dận Chân định trở về nhưng Tống thị níu Dận Chân lại. Dận Chân nhăn mày, dặn Tống thị chú ý dưỡng thai rồi đi ngay.
Tống Cách cách không hiểu, mới đó gia còn ân cần, sao mới đây đã lạnh nhạt.
Ninh Thư đứng bên xem mà không biết bình luận câu gì.