Ninh Thư không hiểu tại sao cô phải chữa tay cho Chúc Nghiên Thu. Lúc nào Phương Phỉ Phỉ cũng ra vẻ tôi vì mục đích cao thượng yêu cầu cô chữa cho Chúc Nghiên Thu.
Nói thì hay lắm, làm như cô không chữa cho cậu ta tức cô là tội đồ của dân tộc không bằng.
Cô chữa khỏi tay cho Chúc Nghiên Thu rồi đợi bị chồng bỏ?
Ninh Thư lạnh lùng: “Tay Chúc Nghiên Thu không bị làm sao, cậu ta bị say súng chứ không phải bị bệnh, tôi không chữa được. Tôi chỉ là quân y chứ không phải thần y, không phải bị làm sao cũng chữa được.”
Phương Phỉ Phỉ thở dài: “Tôi biết chị khó chịu nhưng chị nên gác cảm xúc sang một bên, nỗ lực sống, chặn bước chân quân xâm lược. Biết đâu, biết đâu Chúc Nghiên Thu sẽ về với chị thì sao.”
Ninh Thư: Σ(°°)
Nói thế làm cô sợ đấy, Chúc Nghiên Thu về với cô? Ha ha ha.
Có mà biết đâu dù không muốn nhưng hai cô cậu sẽ chia tay, Chúc Nghiên Thu lãng tử quay đầu về với người vợ Chúc Tố Nương nhưng thật tâm vẫn yêu Phương Phỉ Phỉ. Chúc Tố Nương vẫn khổ, ngày ngày sống với một người rỗng trái tim.
Tình yêu của Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ trải qua chiến tranh càng thêm thuần khiết, trong tim người này có hình bóng người kia. Gặp lại nhau khi tóc đã bạc mái đầu, đứng nhìn nhau thôi cũng đủ để dệt lên bản tình ca xúc động.
Dù không đến với nhau nhưng không có nghĩa hai người họ không còn yêu nhau.
“Bác sĩ Chúc, tôi xin chị hãy chữa tay cho Chúc Nghiên Thu. Anh ấy nên đi đánh giặc chứ không phải làm phụ bếp.” Phương Phỉ Phỉ khẩn khoản cầu xin Ninh Thư.
Ninh Thư khinh thầm: “Dân trí thức các cô được tiếp thu tư tưởng mới, giương cao lý lẽ mọi hi sinh đều như nhau. Dù là tiến tuyến hay hậu phương, dù là giàu có hay nghèo khổ, cấp bậc địa vị khác nhau nhưng tất cả đều đang cống hiến cho sự nghiệp đánh đuổi giặc ngoại xâm. Đó là điều mà các cô nêu cao mà? Chúc Nghiên Thu bị say súng, làm việc trong đội hậu cần nhưng vẫn đóng góp được cho quân đội, hay là cô Phương đây coi thường chiến sĩ hậu cần?”
Mồm bô bô công bằng, tự do, bác ái nhưng thực chất vẫn âm thầm phân loại vị trí, cấp bậc, giương cao ngọn cờ chỉ để cho dân thấy bề nổi của mục đích. Ví dụ như yêu đương tự do, phản đối ép cưới, diễn giải ngọt tai đang giải phóng tư tưởng, giải phóng con người. Nếu bạn không đồng ý vậy bạn là cái đồ tư tưởng phong kiến, rập khuôn cổ hủ.
Bày đặt biện hộ để loại bỏ vợ bỏ con được theo đuổi hạnh phúc.
Phương Phỉ Phỉ giật mình, bặm môi: “Tôi không coi thường chiến sĩ hậu cần. Chúc Nghiên Thu là sinh viên không nên mai một tài năng ở góc bếp. Không liên quan đến có coi thường hay không.”
Ninh Thư chẳng hiểu, nói với Phương Phỉ Phỉ: “Tài năng gì? Lên chiến trường cầm súng giết giặc, kiến thức văn hoá du nhập từ nước ngoài của cậu ta vận dụng được vào việc nào? Tài năng đã sao, cậu ta định ngâm thơ cảm hoá quân giặc à?”
Chúc Nghiên Thu đâu phải sinh viên học viện quân sự, cậu ta chỉ là cậu sinh viên gầy yếu, đặt điều tài năng?
Phương Phỉ Phỉ đen mặt, đành nói: “Chị hận tôi và Chúc Nghiên Thu chứ gì. Chuyện này ảnh hưởng tương lai của Chúc Nghiên Thu, tôi nhờ chị, tôi xin chị cứu Chúc Nghiên Thu với.”
Ninh Thư: →_→
“Tôi đã nói là tôi không chữa được. Tôi có biết Chúc Nghiên Thu bị làm sao đâu.” Ninh Thư đứng dậy phủi mông.
“Tôi mệt lắm, tôi cần đi nghỉ. Tôi rất bận, đừng có hơi chút lại tìm tôi nói chuyện. Thời gian là mạng người cô hiểu không? Tôi không quan tâm chuyện của cô và Chúc Nghiên Thu. Chúc Nghiên Thu chỉ là cái thứ bỏ vợ bỏ con, Chúc Nghiên Thu không muốn sống với tôi không lẽ tôi cứ nằng nặc đòi sống với cậu ta?”
“Tôi cũng nói luôn với cô Phương thế này, cô giật chồng người ta thì hãy biết tự trọng. Cô cậu không có quyền yêu cầu tôi làm gì, càng đừng lởn vởn trước mặt tôi.” Ninh Thư cười khinh rồi đi chỗ khác.
Công bằng gì mà lên mặt yêu cầu cô, cô ghét nhất cái thể loại này.
Phương Phỉ Phỉ thở dài, cô chưa từng muốn làm ai đau khổ. Cô cũng là người bị hại, nhìn như hạnh phúc nhưng cũng giống Chúc Tố Nương thôi.
Phương Phỉ Phỉ đến gặp Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu đang đợi Phương Phỉ Phỉ, cậu đón Phương Phỉ Phỉ: “Chúc Tố Nương nói thế nào?”
Phương Phỉ Phỉ lắc đầu: “Chúc Tố Nương vẫn nói không biết chữa. Em về đây.” Nói rồi Phương Phỉ Phỉ định đi về.
Thái độ hời hợt của Phương Phỉ Phỉ làm Chúc Nghiên Thu hoảng sợ, cậu giữ tay Phương Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, em vẫn giận anh sao?”
Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiên Thu: “Anh nói dối em hết lần này đến lần khác, chưa bao giờ anh thật lòng với em. Anh có vợ có con nhưng em không hề hay biết. Anh nói mẹ anh chèo chống cả nhà anh nhưng nhà anh phá sản lâu rồi. Anh chưa từng nói thật với em, em phải nghe sự thật từ Chúc Tố Nương.”
Cô bị Chúc Tố Nương nhục mạ, cô không giận ư? Cô rất giận nhưng về tình về lý cô thua rồi.
Cô là người thứ ba, bị chửi thẳng mặt mà không cãi được.
Phương Phỉ Phỉ cô có lòng tự trọng, cô sẽ không bao giờ chung chồng với người khác. Cô học cao không phải để đi làm vợ lẽ người ta.
“Anh chưa từng muốn nói dối em. Vì anh quá yêu em, anh sợ em chia tay anh. Nhà anh phá sản sau khi bố anh mất nên anh không dám nói cho em biết, anh sợ em bỏ anh vì nhà anh không khá giả.”
“Anh muốn thành danh trên chiến trường, cho em một đời hạnh phúc và vinh quang.” Chúc Nghiên Thu luống cuống.
Phương Phỉ Phỉ gạt tay Chúc Nghiên Thu: “Chúng ta quen nhau lâu như thế, anh không biết em là người thế nào à. Em không quan tâm gia đình anh, anh giấu em lừa em mọi chuyện mới là đang sỉ nhục em.”
“Chúng ta cần thời gian để bình tĩnh lại. Cứ tạm vậy đi, trước mắt cần sống và trở về, đừng nhắc đến tình cảm nữa.”
Đôi mắt Chúc Nghiên Thu mất đi ánh sáng, đau khổ xin: “Anh không sống nổi nếu thiếu em, em đừng làm vậy mà Phỉ Phỉ.”
Phương Phỉ Phỉ lắc đầu, một đi không ngoảnh lại, bóng dáng chìm dần vào bóng đêm.
Chúc Nghiên Thu ngã khuỵu, vò đầu bứt tai đấm đầu liên tục.
Trái tim cào xé nhói đau, cậu chưa từng yêu ai nhiều như yêu Phương Phỉ Phỉ, mất Phương Phỉ Phỉ là nỗi đau lớn nhất đối với Chúc Nghiên Thu.