Chúc Nghiên Thu sợ Phương Phỉ Phỉ chia tay vì cậu nghèo nên muốn thành danh trên chiến trường. Khi ấy, dù Phương Phỉ Phỉ biết toàn bộ sự thật cũng không dứt áo ra đi ngay.
Chúc Nghiên Thu cùng nói dối hai cô gái. Nói dối Chúc Tố Nương vì ghét, nói để lấy tiền. Nói dối Phương Phỉ Phỉ vì yêu, nói để giữ Phương Phỉ Phỉ ở lại bằng mọi giá.
Cậu không bắn súng được, ngày đầu ra trận đã bị thương còn được Chúc Tố Nương cứu, Chúc Nghiên Thu cực kỳ rối bời.
Ông trời bất công quá, tuy cậu không tài giỏi hơn người nhưng ông trời lại cho Chúc Tố Nương dốt đặc cán mai trở thành chiến sĩ quân y.
Chúc Nghiên Thu tức lắm, Chúc Tố Nương là người nhà họ Chúc, được họ Chúc nuôi lớn. Vậy mà thầy u cậu mới mất đã lật mặt, cuỗm tiền nhà cậu để thăng quan tiến chức.
Chị ta là đồ mặt dày trơ tráo.
Ninh Thư đang xử lý vết thương cho chiến sĩ bỗng cảm thấy có ánh mắt căm tức nhìn mình. Cô nhìn lại và thấy mắt Chúc Nghiên Thu đỏ mắt, hằm hằm mình.
Ninh Thư cười khẩy, tiếp tục công việc. Chúc Nghiên Thu quen thói trút mọi cảm xúc lên cô đây mà.
Ngày càng có nhiều lính bị thương, mặt trận lùi liên tục cho thấy tình hình không khả quan, không cản được địch. Âu cũng bởi đạn pháo quân địch mạnh hơn, vũ khí hiện đại hơn bên mình.
Lều bác sĩ của Ninh Thư cũng phải di chuyển về sau, khi rút lui không quân trên trời vẫn đang giội cơn mưa đạn.
Khu vực này đã thất thủ, dù rất nhiều chiến sĩ đã hi sinh nhưng vẫn không chặn được quân xâm lược. Ninh Thư cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của một con người, cô là người thực thi nhiệm vụ vẫn chẳng thay đổi được vòng xoay lịch sử.
Cô không giỏi đến mức thay đổi được cục diện, việc của cô là dốc toàn lực cứu người, cứu được người nào hay người ấy.
Ninh Thư mở hòm thuốc, thuốc sắp hết rồi mà người bị thương ngày một nhiều. Ninh Thư vô cùng lo lắng, cứ cái đà này thuốc bột cũng chẳng còn.
Cô phải nghĩ cách báo với cấp trên. Cấp trên có nói thuốc men khan hiếm nhưng để lính chết nhiều thì đó thuộc về trách nhiệm của bác sĩ.
Một ngày trôi qua với bao nhiêu việc cần Ninh Thư suy nghĩ, chỉ cần trái tim trong lồng ngực một chiến sĩ còn đập, cô vẫn cần dốc hết sức cứu.
Ninh Thư muốn có thêm người giúp đỡ, ở đây chỉ có một mình cô nên việc gì cũng đến tay, bao gồm cả việc cỏn con.
Ninh Thư phản hồi với Đường Chính, Đường Chính đã có lời có vấn đề gì cứ tìm anh ta, chỉ cần là việc giúp quân đội thì anh ta sẵn sàng giúp đỡ.
Ninh Thư nói với Đường Chính cô cần người hỗ trợ băng bó vết thương cho chiến sĩ. Mới đó Đường Chính đã đưa một cô bé đến. Cô bé hãng còn nhỏ, độ mười lăm, mười sáu tuổi gì đấy, tên là Tiểu Đồng.
Ninh Thư làm quen với cô bé mới biết cô bé bị lính Nhật cưỡng hiếp tập thể, may mà được cứu.
Ninh Thư dạy cô bé cách băng vải cùng với một vài kiến thức cơ bản, Tiểu Đồng gọi Ninh Thư là cô giáo.
Thấy cô bé có lòng hiếu học, Ninh Thư truyền đạt hết kiến thức mình biết cho cô bé. Quốc gia lâm nguy, thêm một cá nhân nhỏ bé góp sức cũng tích tiểu thành đại.
Có thêm người hỗ trợ, Ninh Thư giao việc nhỏ nhặt cho Tiểu Đồng để cô rảnh tay hơn.
Thời gian này Phương Phỉ Phỉ đã trở thành cô phóng viên chiến trường có chút tiếng tăm vì có nhiều tờ báo sử dụng hình ảnh cô ta chụp. Trong khi đó Chúc Nghiên Thu vẫn dậm chân tại chỗ, bị thương nên cần thời gian dài hồi phục, ngày lại ngày nhìn Ninh Thư bận tới bận lui.
Nghe binh lính gọi Ninh Thư một câu bác sĩ Chúc kính trọng, Chúc Nghiên Thu bị ngứa ngáy khó chịu.
Cậu rất muốn nói cho họ biết chị ta chỉ là kẻ bị bán làm con ở, nào phải người đáng được tôn trọng.
Chị ta không quan tâm cậu, coi cậu như không khí, coi thường ra mặt. Phương Phỉ Phỉ thì bận chụp ảnh, kết thúc chiến sự mới về chăm cậu.
Nhìn Ninh Thư và Phương Phỉ Phỉ mà Chúc Nghiên Thu bồn chồn không chịu được. Cậu chẳng có gì, Phương Phỉ Phỉ đã vượt mặt cậu, cậu sợ Phương Phỉ Phỉ chia tay.
Nhưng cậu đang bị thương…
Chúc Nghiên Thu bặm môi quyết định đi đánh trận, còn phí thời gian ở đây rồi Chúc Tố Nương cũng sẽ hơn cậu.
Phương Phỉ Phỉ cầm máy ảnh quay về, hỏi Chúc Nghiên Thu đang buồn rười rượi: “Anh còn đau không?”
Chúc Nghiên Thu thôi không ủ rũ, cậu lau vết bẩn dính trên mặt Phương Phỉ Phỉ: “Em không sao là được, không lúc nào anh bớt lo cho em.”
“Em không sao mà.” Phương Phỉ Phỉ kiểm tra máy ảnh: “Em chụp thêm được nhiều ảnh lắm, đây là chứng cứ chứng minh họ xâm lược chúng ta.”
Chúc Nghiên Thu mỉm cười: “Phỉ Phỉ giỏi quá.”
Phương Phỉ Phỉ cười chúm chím với Chúc Nghiên Thu, cô nhìn Ninh Thư đang bận bịu xử lý vết thương cho chiến sĩ. Chị ta vừa làm vừa dạy Tiểu Đồng, Phương Phỉ Phỉ loé con mắt nhìn Ninh Thư làm việc nghiêm túc.
Hầu như ngày nào Ninh Thư cũng làm việc đến đêm muộn, mà đó còn có Tiểu Đồng hỗ trợ rồi. Tiểu Đồng là một cô bé kiệm lời, mới lớn đã khắc vết thương lòng nên cô bé tự ti, bù lại cô bé rất năng nổ trong công việc, nhanh nhảu phụ việc Ninh Thư.
Ninh Thư có tích cốc đan, đói không chịu được mới ăn, cô nhường cơm canh lại cho Tiểu Đồng. Chiến sĩ quân y là công việc khảo nghiệm thể lực, không khoẻ không làm được việc.
Hành động của Chúc Tố Nương làm Chúc Nghiên Thu tức điên. Cậu là chồng của Chúc Tố Nương, nếu không là chồng cũng là thiếu gia của chị ta. Vậy mà chị ta bơ cậu, không cho cậu thêm thức ăn, tốt với người ngoài hơn với cậu.
Chúc Nghiên Thu muốn nạt nộ Ninh Thư nhưng biết mình vẫn cần Ninh Thư chăm sóc vết thương. Chọc ai chứ đừng chọc bác sĩ, không ai dám chắc sẽ không bị thương trên chiến trường.
Lại thấy Chúc Nghiên Thu hằm hằm mình, Ninh Thư muốn mửa vào mặt cậu ta. Cô cạn lợi nói với Tiểu Đồng: “Em đi ngủ đi, mai vẫn còn nhiều việc cần làm.”
Tiểu Đồng gật đầu hỏi Ninh Thư: “Cô có cần em xách nước tắm cho cô không ạ?”
Ninh Thư xua tay: “Em nghỉ đi, không phải làm những chuyện đó.”
Hoàn cảnh này quan tâm ở bẩn ở sạch làm gì. Ninh Thư ngửi thấy mùi chua bốc ra người mình nhưng cô chỉ cần giữ sạch tay thôi, nơi khác cứ cố chịu.