Ninh Thư rất lo cô lên chiến trường rồi Chúc Tư Viễn phải làm sao. Ninh Thư mím môi: “Tư Viễn ơi, u sắp phải lên tiền tuyến rồi.”
Chúc Tư Viễn đặt bút chì xuống, qua chỗ Ninh Thư. Chúc Tư Viễn đã cao hơn, trẻ con năm, sáu tuổi mà cao gần đến ngực Ninh Thư. Tại Chúc Tố Nương cũng thấp nữa.
“U sẽ xa Tư Viễn ạ?” Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư thở dài: “U phải đi.”
Ninh Thư hối hận vì đã nhắc đến chủ đề này, cô không hứa sẽ ở bên Chúc Tư Viễn mãi.
Chúc Tư Viễn buồn mấy ngày, không ỏ ê gì Ninh Thư. Ninh Thư cũng không nhắc, cô chỉ ở bên Chúc Tư Viễn được mấy năm thôi.
Chúc Nghiên Thu biết Ninh Thư làm ở bệnh viện, cứ không có tiết lại đến viện tìm Ninh Thư. Được cái nhẹ nhàng với Ninh Thư lắm, cô đoán bệnh viện đông người nên cậu ta kiêng kỵ.
Chúc Nghiên Thu không muốn bị gán mác thứ đàn ông phụ tình. Phần tử trí thức thời này khá trọng danh dự, Chúc Nghiên Thu vẫn muốn gây dựng lại nhà họ Chúc mà.
Mục đích của Chúc Nghiên Thu là xin tiền Ninh Thư, tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Chúc Nghiên Thu đã thông minh ra, biết đón Ninh Thư và Chúc Tư Viễn về sống cùng.
“Tố Nương à, mình em nuôi con vất vả lắm, em về ở với anh để anh chăm sóc em.” Chúc Nghiên Thu dịu dàng với Ninh Thư.
Ninh Thư nghe mà phát ớn, ý cậu ta là gì? Mới đây còn chối đây đẩy, làm gì có chuyện có lòng tốt nuôi cô và Chúc Tư Viễn.
“Cậu từng nói cậu bận học không có thời gian trông con mà? Không được, sẽ ảnh hưởng việc học của cậu mất.” Ninh Thư nhăn mặt.
“Không sao hết, nuôi em với con là chuyện đương nhiên.” Chúc Nghiên Thu nói chuyện nhẹ nhàng lại thêm khuôn mặt điển trai, khí chất công tử nhà giàu rất có thiện cảm.
Ninh Thư không đồng ý, cũng đã tỏ ý đồ của Chúc Nghiên Thu. Đến nhà Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu nói gì phải nghe nấy, khi ấy vẫn bị Chúc Nghiên Thu bóc lột thôi.
Ở bệnh viện Chúc Nghiên Thu không dám hành động quá đáng.
Chúc Nghiên Thu bị Ninh Thư từ chối tức lắm nhưng vẫn nói: “Tố Nương, em định giận đến bao giờ?”
Ninh Thư nhếch môi, nói như cô vô lý lắm không bằng. Tôi không đi đấy, có giỏi cậu cắn tôi đi.
Chúc Nghiên Thu không biết làm gì khác ngoài việc ghé bệnh viện tìm Ninh Thư mỗi ngày. Cậu ta luôn miệng đòi chăm sóc Ninh Thư, muốn Ninh Thư về sống chung, kể lể đất nước rối ren, Ninh Thư và con sống một mình rất nguy hiểm.
Ninh Thư vẫn từ chối, từ chối đóng ngoặc kép.
Chúc Nghiên Thu điên lắm, cậu càng ghét Ninh Thư hơn. Cậu cần tiền gấp vì có lý do, Phương Phỉ Phỉ không đoái hoài cậu, từ ngày lộ chuyện Phương Phỉ Phỉ không nói chuyện với cậu. Mặc dù chưa đề cập chia tay nhưng Chúc Nghiên Thu không ngớt sốt sắng.
Chúc Nghiên Thu chỉ muốn tìm cớ nói chuyện với Phương Phỉ Phỉ, lý do được nhất là trả tiền viện phí mà Phương Phỉ Phỉ đã ứng trước trả hộ.
Nhưng Chúc Nghiên Thu không có tiền, cậu ta trông chờ vào tiền của Ninh Thư. Từ tấm bé đến giờ Chúc Nghiên Thu nào đã phải sống khổ sống sở, cậu ta không muốn đi làm thuê nên chỉ biết trấn lột tiền của Ninh Thư.
Chị ta là y tá chắc chắn có tiền, chưa kể Chúc Nghiên Thu còn nghi ngờ Chúc Tố Nương cuỗm tiền của họ Chúc.
Ngày cậu đi học u đưa mới đưa cậu gần hết tiền thôi, vẫn còn dư một chút. Không sai vào đâu được Ninh Thư đang giữ số tiền còn lại.
Chúc Nghiên Thu chưa từng khổ, chưa từng lo lắng về tiền nong như hôm nay. Cậu chấp nhận dấn thân vào nguy hiểm sống với mẹ con Chúc Tố Nương, mặc cho làm vậy sẽ bị Phương Phỉ Phỉ ghét, vậy mà chị ta vẫn không biết điều.
Điên lắm nhưng Chúc Nghiên Thu phải nhẫn nhịn, dù nắng dù mưa vẫn ngày ngày đến bệnh viện cho Ninh Thư thấy tấm lòng thành. Tỏ ra dịu dàng dụ Ninh Thư về sống chung, hứa rằng sẽ chăm sóc và bảo vệ mẹ con Ninh Thư.
Bác sĩ, y tá trong viện cũng khuyên Ninh Thư đừng cứng nhắc quá, hãy mềm dẻo khi cần. Chứ để đàn ông bất chấp chỉ khổ mình thôi, về đó mà sống hạnh phúc với Chúc Nghiên Thu.
Ninh Thư nghe mà cười cho qua. Họ chỉ thấy bộ mặt dịu dàng, lo lắng cho vợ con của Chúc Nghiên Thu, chứ không nhìn thấy bộ mặt gian dối, ăn cháo đá bát, chỉ yêu mình Phương Phỉ Phỉ của cậu ta.
Cậu ta dịu dàng với cô chỉ để moi tiền của cô thôi.
Ninh Thư phiền Chúc Nghiên Thu vô cùng, cô chỉ đi học lớp tập huấn, không đến viện làm nữa. Cậu thích đợi chờ ở viện thì cứ đợi cho mục xác.
Chúc Nghiên Thu qua viện lại được báo Ninh Thư đã từ chức. Chúc Nghiên Thu ngây người, điên tiết, chỉ muốn bóp chết Chúc Tố Nương.
Chị ta lại biệt tăm biệt tích biển người rộng lớn, Chúc Nghiên Thu biết đi đâu tìm người đây.
Cậu không biết Ninh Thư đang ở đâu, cậu đã hạ mình nói chuyện với chị ta nhưng chị ta vẫn kiêu căng.
Chúc Nghiên Thu lo lắm, cậu đã hết tiền, không có cả tiền mua cơm chứ đừng nói chuyện trả nợ Phương Phỉ Phỉ. Cậu rất sợ Phương Phỉ Phỉ đề nghị chia tay.
Chúc Tố Nương quá đáng ghét.
Chúc Nghiên Thu rời khỏi bệnh viện, định thuê xe kéo nhưng túi quần trống không, tiền bạc làm khó hảo hán.
Chúc Nghiên Thu nhìn đường phố Thượng Hải nhộn nhịp, người qua kẻ lại tấp nập mà trào dâng cảm giác bất lực. Dù cậu có khinh Chúc Tố Nương thế nào, cậu vẫn quen thói phụ thuộc vào Chúc Tố Nương.
Do Chúc Tố Nương chiều cậu, luôn tha thứ cho cậu nên cậu mới chẳng kiêng kỵ đối xử tệ bạc với Chúc Tố Nương.
Nay không còn Chúc Tố Nương, Chúc Nghiên Thu hoang mang sợ hãi cuộc đời ngoài kia, cũng không muốn đối mặt với hiện thực giống hệt như bà Chúc ngày nào.
Cậu muốn Chúc Tố Nương quay về làm trâu làm ngựa phục vụ cậu tiếp.
Ninh Thư ăn no ngủ kĩ mỗi ngày, cô không bận lòng chuyện Chúc Nghiên Thu còn sống hay đã chết.
Thật ra Ninh Thư có hơi khó chịu, cô định giết Chúc Nghiên Thu nhưng tiềm thức Chúc Tố Nương không cho, thành ra chuyện mới dở dở ương ương như hôm nay.
Chúc Tố Nương tự ti, yếu đuối, nhút nhát, chẳng trách khi bị rẻ rúng.
Một người sống không có mục đích cũng như không đặt giới hạn sẽ trở thành người ích kỷ, chỉ biết đến mình, hoặc sẽ trở thành người không biết yêu thương bản thân như Chúc Tố Nương.
Ninh Thư chỉ muốn nắm vững tất cả kỹ năng bảo vệ mạng sống. Không gì là không thể xảy ra trên chiến trường, cô mà có mệnh hệ gì tức nhiệm vụ cũng thất bại.