"Đường Quả, hiện tại mời ngươi rời khỏi tông môn của ta." Văn Tử Thu nghiêm túc, đáy mắt còn hiện lên chán ghét. Kẻ dám tổn thương Linh Nhi xứng đáng bị rơi vào kết cục này.
Trong lòng Đường Quả không có một tia dao động, cô chỉ nhìn vào mặt Bạch Vô Thanh, có hơi tiếc nuối nói với hệ thống, "Thế giới này ảnh không đáng yêu tí nào."
[Ký chủ đại đại...]
"Chả sao cả, vậy rời sớm thôi."
Hệ thống có hơi đau lòng, ký chủ đại đại mới qua mấy thế giới vui vẻ, nó cũng vui vẻ theo. Xuyên qua bao nhiêu thế giới rồi mới nhìn thấy được nụ cười chân thành của ký chủ.
Hiện tại lại quay về như cũ?
[Ký chủ đại đại, biết đâu lại bù đắp được?]
Đường Quả không nhịn cười được, "Bù đắp kiểu gì? Nguyên chủ bị phế linh căn cũng không lên ngăn cản, có thể thấy được cũng chẳng để ý nguyên chủ là bao. Trước giờ ta cũng không có ép buộc người khác thích ta."
[Được rồi...]
Vô số người Tinh Nguyệt môn nhìn thấy thiên tài có địa vị cao bị phế linh căn, cả người đầy máu đứng lên, trong lòng khoái vô cùng. Tuy vậy, vẫn có một số người bi thương.
Đường Quả lảo đảo đứng dậy, gương mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt nở ra một nụ cười. Cô liếc Phượng Phi Linh, rồi ánh mắt dừng lại trên người Bạch Vô Thanh.
Đúng rồi, đây dường như là sư phụ của nguyên chủ, nói gì đó để xem có cứu được không.
"Sư phụ."
Bạch Vô Thanh nâng mắt lên nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng, "Còn có gì muốn nói?"
"Sư phụ, vừa rồi đệ tử bị phế linh căn, sao người ngay cả cản cũng không cản một chút?"
Bạch Vô Thanh ngẩn người ra, nói thẳng, "Hãm hại đồng môn, trộm chí bảo tông môn, bị phế linh căn cũng là theo quy củ."
"Sư phụ, thật ra ta không phải là người thích tuân theo quy củ." Đường Quả cúi đầu cười, cô tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, lúc nhìn Bạch Vô Thanh cũng nhận được cảm tình của nguyên chủ, nàng ấy yêu Bạch Vô Thanh, "Chẳng sợ ta tội ác tày trời, ta cũng hi vọng người thân nhất với ta có thể nói giúp ta hai câu."
"Cho dù không cản được, nhưng còn tốt hơn là chỉ lạnh lùng nhìn rồi không nói cho xong."
Đột nhiên, cô cười lên, "Là ta hi vọng xa vời. Sư phụ lạnh lùng cô độc, địa vị cao, cảnh giới không ai có thể chạm đến được, so ra, đệ tử thân truyền cũng không có trong mắt người."
"Nhìn người cao cao tại thượng như thế," Cô nói nhỏ, giọng xem thường, "Ta rất muốn thấy được dáng vẻ sa đọa vô biên của người."
Cô ấy à, thù dai cực kì. Cái kiểu thanh cao chảnh chó này thật đáng ăn đòn.
Cô ấy à, càng thích tự mình bênh mình, rõ ràng là có mờ ám, nhưng Bạch Vô Thanh lại không dành thêm thời gian đi tra lại, có thể thấy được hắn không hề để tâm đến đệ tử này.
Sao lại thế được?
Đương lúc Bạch Vô Thanh kinh ngạc, cô lại gần hắn, gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười rạng rỡ, thấp giọng, "Hôm nay rời đi, không biết còn có thể gặp lại hay không. Cho nên, đệ tử có chuyện muốn nói với sư phụ."
"Sư phụ có biết đệ tử yêu mến người không?"
Cô nhìn thẳng vào mắt Bạch Vô Thanh, bắt được vẻ mất tự nhiên trong mắt hắn, ngầm hiểu rắng hắn đã biết. Xem ra chuyện hôm nay dường như là hắn muốn thoát khỏi cô, nên cố ý không đi tra lại.
"Sư phụ, người nhẫn tâm thật đấy." Cô cúi đầu xuống, "Nếu người đã muốn thế, từ giờ trở đi, đệ tử sẽ buông tha cho người, không cuồng dại như trước nữa."
Cô cảm nhận được tâm trạng nặng nề của nguyên chủ. Cô không biết ký ức, vậy hành xử theo cảm xúc đi.
___
Editor: Ơ này anh nhà ơ ơ ơ???
Gòy xoq...