Ngày nào Hiên Viên Mặc cũng tặng đủ loại đồ đến cung Hoàng quý phi, chứng thực chuyện Hoàng quý phi phục sủng.
Chuyện Hoàng hậu bị giam lỏng cũng bị truyền ra ngoài.
Hắn như được ăn cả ngã về không, không hề chú ý đến lời nói của người khác.
Ngày nào cũng nhận được tấu sớ buộc tội Hoàng quý phi, hắn cứ thuận tay ném vào trong chậu than mà đốt.
Dần dần, bên ngoài truyền ra Hoàng quý phi là yêu tinh hại nước hại dân, nếu không xử tử sẽ mang tai ương đến cho Thiên Tần. Cái mũ này xuất hiện, khiến vô số triều thần quỳ bên ngoài xin xử tử Hoàng quý phi.
Đương nhiên, những kẻ quỳ xuống buộc tội Hoàng quý phi cùng phe với nhà họ An.
Trái lại, các gia tộc có cung phi thân thiết với Đường Quả, không ai xin xử tội Hoàng quý phi cả.
Hiên Viên Mặc thấy đám người quỳ xuống không đứng dậy nổi, có hơi mất kiên nhẫn, "Các khanh thích quỳ thì cứ quỳ đi, các khanh cứ trái ý trẫm, vừa hay trẫm đổi một đám người hữu dụng hơn." Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.
Những triều thần vừa quỳ xuống hai mặt nhìn nhau, không thể không đứng lên.
Chiêu này vô dụng.
Rơi vào đường cùng, mọi người đành phải đi xuống tìm biện pháp khác.
"Hoàng quý phi không cần lo, những người đó không làm gì được trẫm, trẫm che chở cho nàng." Đuổi triều thần đi, Hiên Viên Mặc vội qua chỗ Đường Quả thổ lộ lòng mình, thật vô cùng buồn cười.
Hắn biết lúc hắn xuất hiện, Hiên Viên Diệt sẽ không dám xuất hiện. Một khi hai người cùng xuất hiện, chắc chắn nàng sẽ bị tổn thương.
Thật sự hắn rất sợ chân tướng bị lộ ra, mà hắn lại không nhịn được muốn gặp nàng. Hắn muốn vãn hồi tất cả, quá khứ là quá khứ, cả hai có thể bắt đầu lại. Sau này hắn sẽ không thích ai khác, chỉ sủng ái, thích nàng, che chở nàng.
Hắn quên mất rằng, có những việc một khi đã bắt đầu thì không thể quay lại được.
Có những chuyện gây tổn thương người khác là đã tổn thương người khác, làm cái gì cũng vô dụng, không thể nào thành quá khứ được.
Không ngờ rằng, Đường Quả cũng không nở nụ cười xán lạn thuần túy và tín nhiệm rồi nói A Mặc, ta tin chàng sẽ che chở ta như xưa nữa.
Cô chỉ hơi ngẩng đầu lên, thản nhiên cười, "Đa tạ Hoàng thượng."
Hiên Viên Mặc giật mình, rất nhanh kiềm nỗi bất an xuống đáy lòng. Trước kia hắn phong hậu cho An Ngưng Hương, Hoàng quý phi còn xích mích với hắn, còn nói rằng nàng rất thích độc chiếm.
Đúng, đúng rồi, nhất định là nàng đang tức giận.
"Buổi tối trẫm lại đến thăm nàng."
Nghĩ đến người buổi tối không phải mình, Hiên Viên Mặc cố gắng xoay người, đau khổ cười, hiện giờ hắn đi tranh với Hoàng huynh còn kịp hay không?
Hắn là Hoàng đế ngoài sáng, Hoàng huynh là Ẩn đế trong tối, nếu tranh thật, hắn không phải là đối thủ của Hoàng huynh.
Ngay cả vị trí Hoàng đế này cũng là vì Hoàng huynh không có hứng thú. Phụ hoàng coi trọng Hoàng huynh hơn hắn, thưởng thức Hoàng huynh hơn hắn, nhưng tính Hoàng huynh rất tự do, không muốn bị gò bó, nên mới không muốn làm Hoàng đế.
Một khi Hoàng huynh đã thích gì, muốn đoạt lại là không có khả năng.
Nhưng lần này, hắn muốn thử xem.
"Nằm mơ giữa ban ngày."
Tối đến, Hiên Viên Diệt ôm người vào trong lòng, nói thầm bên tai cô, "Nó đang nằm mơ giữa ban ngày, dám tranh Quả Nhi với ta. Nếu không phải sợ Thiên Tần không ai quản lí, ta thật muốn chặt chân chó của nó đi, lúc nào cũng chạy sang đây."
Hồi chiều còn tìm hắn nói muốn cạnh tranh công bằng. Con mẹ nó hẳn là cạnh tranh công bằng, Quả Nhi trước giờ chỉ là của một mình hắn.