"Ngưng Hương, túi thơm của trẫm cũ rồi, nàng thêu cho trẫm cái khác đi." Hiên Viên Mặt lơ đãng nói, lại mở ra một bức tranh, trên đó là một cái vật tổ, "Trẫm tự dưng thấy trong sách có một cái vật tổ này, trông hay hay, vậy nàng thêu cái này đi."
An Ngưng Hương vừa thấy vật tổ, hơi ngạc nhiên, "Vật tổ này chàng thấy ở đâu vậy?"
Trong lòng nàng có hơi lộn xộn, này không phải là túi thơm mà trước kia nàng đã nhặt được hay sao?
Nàng làm sao mà thêu được đây? Cách thêu này rất phức tạp, màu rất nhiều, nàng căn bản chỉ nhìn ra được chút da lông.
Hiên Viên Mặc nhìn phản ứng của An Ngưng Hương, nhíu mày lại, nắm chặt cái túi thơm đã cũ, "Ngưng Hương trước kia không phải là có một cái túi thơm có vật tổ gần giống thế này hay sao?"
"Có hơi giống thôi, nhưng độ phức tạp lại khác nhau." An Ngưng Hương thành thật lắc đầu, không biết mục đích của Hiên Viên Mặc, vì hắn chưa từng nhắc đến chuyện rơi xuống nước, "Vật tổ này quá khó, Ngưng Hương không thêu được."
"Trẫm nhớ rõ Ngưng Hương có mẹ là một tú nương xuất sắc, không biết mẹ nàng có thêu được hay không?"
An Ngưng Hương cũng lắc đầu, "Mẹ thiếp không thêu theo cách này."
"Hả?" Đáy lòng Hiên Viên Mặc trầm xuống, "Cách thêu thùa của nàng không phải là mẹ dạy à?"
"Trừ cách kia ra thì tất cả là mẹ thiếp dạy hết." An Ngưng Hương cảm thấy kỳ quái, "A Mặc, sao hôm nay chàng lại hứng thú chuyện này thế?"
Hiên Viên Mặc mặt cắt không còn giọt máu, vội nắm chặt tay giữ bình tĩnh lại, "Vậy cách thêu kia Ngưng Hương học từ ai?"
"Đương nhiên là..."
An Ngưng Hương đột nhiên phản ứng lại, nàng học được cách thêu từ cái túi thơm đã mất của Hoàng quý phi, còn Hiên Viên Mặc lần đầu tiên chú ý đến nàng cũng là vì cái túi thơm. Việc thêu túi thơm cho hắn đều là nàng làm, dường như hắn cực kỳ thích thế. Nay Hiên Viên Mặc đột nhiên hỏi vậy, chẳng lẽ...
Hắn đối xử tốt với nàng, hết thảy là vì cái túi thơm kia?
Nàng khiếp sợ trong lòng, túi thơm là của Hoàng quý phi, Hiên Viên Mặc trước kia đã có chuyện gì với Hoàng quý phi?
Nếu thật là như vậy, Hiên Viên Mặc biết sự thật rồi, nàng làm sao bây giờ?
An Ngưng Hương xiết chặt khăn tay lại, mắt rũ xuống, sắc mặt bình tĩnh, "Đương nhiên là học theo một tú nương khác, không biết bà ấy đã đi đâu rồi."
Hiên Viên Mặc không có trí khôn của Hiên Viên Diệt, nhưng hắn vẫn là người có thể ngồi ổn định trên ngôi đế vương.
An Ngưng Hương mấy năm nay ở trong cung, nhưng được hắn bảo vệ như thế, dù có ngây người căng thẳng trong nháy mắt hắn cũng sẽ nhận ra.
Hắn biết được dấu hiệu lạ của An Ngưng Hương, nàng đang nói dối.
Có lẽ An Ngưng Hương không phải người hắn muốn tìm.
Nhớ đến cái túi thơm trên hông Hoàng huynh, lòng hắn nặng trĩu, chân tướng đáng lẽ không phải như thế mới đúng. Nếu thật sự là như vậy... Hắn không dám nghĩ tới nữa, cứ nghĩ là lồng ngực hắn muốn nứt toác ra, cả người lạnh đi như đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong băng tuyết, lại giống như bị đặt trên núi lửa, cực kỳ khó chịu.
"Vậy Ngưng Hương làm cái khác đi."
Hiên Viên Mặc thu hồi biểu tình lại, không làm gì để An Ngưng Hương nghi ngờ, "Trẫm cũng chỉ là ngẫu nhiên thấy."
An Ngưng Hương không nhận ra, nhưng cũng không dám phớt lờ, chỉ gật đầu đồng ý.
Một đêm qua, Hiên Viên Mặc sai ám vệ điều tra nhà họ An và nhà họ Đường.
Chuyện đã qua quá lâu rồi, muốn có được kết quả không thể trong một thời gian ngắn. Cả ngày Hiên Viên Mặc hoảng loạn, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.