An Hiền phi có phẩm hạnh tốt, An Hiền phi có thai, An Hiền phi không để ý an nguy mà cản một kiếm cho Hoàng thượng; những chuyện này liên kết với nhau, khiến cho triều thần tấu thỉnh Hoàng thượng sắc phong An Ngưng Hương làm hậu.
Nhưng Hiên Viên Mặc cũng không đồng ý ngay mà yêu cầu cần suy nghĩ thêm.
Hắn đến cung của Đường Quả. Từ sau ngày ấy, cô dường như không khôi phục được, thần sắc vô cùng mệt mỏi.
Không biết vì sao, hắn lại có hơi không nỡ nói những lời mình sắp nói ra.
Nhưng lại nghĩ đến An Ngưng Hương vì hắn chắn kiếm, cũng là lần hai vì hắn mà không để ý đến tính mạng, ý nghĩ vừa rồi phai đi rất nhanh.
"Triều thần tấu thỉnh sắc phong An Hiền phi làm hậu." Hấn nói, "Trẫm không thể không đồng ý."
Đường Quả nâng mắt lên, cười với hắn, "A Mặc không cần vì ta mà khó xử. Mấy năm nay, A Mặc có thể sủng ái ta, ta đã cảm thấy quá đủ rồi. An Hiền phi được đại thần và dân chúng kính yêu, đây là một chuyện tốt."
Nghe thế, Hiên Viên Mặc không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
"Hoàng quý phi chắc không có ý nghĩ khác chứ?" Giọng hắn bất chợt cao hơn, nhưng rồi hắn cảm thấy không ổn, nên dịu đi, "Hoàng quý phi, nếu nàng thấy khó chịu trong lòng, cứ việc nói ra."
"Nếu ta nói ra, Hoàng thượng có thể thay đổi chủ ý, không sắc phong An Hiền phi làm hậu hay không?" Cô nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Mặc, thấy hắn hoảng hốt.
Đương nhiên là không có khả năng.
Cô chặn họng hắn, "Cho nên, có nói hay không cũng có gì khác nhau?"
"Ta chưa bao giờ quên A Mặc là một đế vương. Đế vương có bất đắc dĩ của đế vương, nếu như ta vì đau khổ mà bức chàng, khác gì làm khó chàng."
Hiên Viên Mặc không biết nên nói gì.
"A Mặc, chỉ cần chàng vẫn thật lòng đối xử tốt với ta là được." Đôi mắt mờ mịt hơi nước của cô nhìn hắn, "Ta cũng muốn nói một câu, không cần sắc phong An Hiền phi được không? Nhưng... ta không làm được."
"Ta chỉ là một Hoàng quý phi, chỉ có mỗi A Mặc đứng sau. Nếu cha ta còn sống, chắc chắn ta sẽ nháo lên. Nhưng giờ cha mất rồi, ta nháo lên, triều thần sẽ nói Hoàng quý phi ganh ghét, càn quấy, xa hoa dâʍ đãиɠ, phẩm hạnh không tốt, lấy sắc dụ quân... Bị nói như thế, ta làm sao có thể chịu đựng được."
Hiên Viên Mặc cứng miệng, không biết nên đáp lại thế nào.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, mấy năm nay Hoàng quý phi đã thay đổi.
"Nếu hôm nay A Mặc muốn nói rằng, chỉ cần ta phản đối, sẽ không lập hậu, không cần biết chuyện gì xảy ra cũng sẽ che chở cho ta, ta cũng không sợ mang danh yêu tinh họa quốc trên thân, cũng sẽ vì mình mà tranh giành một lần."
Cô nắm lấy tay Hiên Viên Mặc, "A Mặc dám không?"
Hiên Viên Mặc vô cùng chật vật, hắn dám không?
Đây không phải chuyện dám hay không dám, mục đích của hắn vốn là phong hậu cho An Ngưng Hương. Nhưng chẳng hiểu sao, hắn lại cảm thấy được chuyện mình làm vô cùng sai trái.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, vỗ vỗ tay Đường Quả, "Hoàng quý phi có thể hiểu chuyện như thế, trẫm thật vui mừng."
Nói rồi, hắn không dám nhìn cô, nhưng vẫn muốn biết phản ứng của cô, cố gắng nhìn.
Cô cười với hắn, "A Mặc, chàng cũng thật lòng thích ta?" Lời này, cô đã hỏi quá nhiều lần.
Hiên Viên Mặc vẫn trả lời như cũ, "Đương nhiên."
"Ừ." Cô cong mắt lên cười, "Ta hiểu mà."
Hiên Viên Mặc chật vật rời đi, bước chân lảo đảo. Hắn cảm giác hắn dã làm sai gì đó, nhưng sai chỗ nào hắn lại không nghĩ ra.
Quay về phòng tối, hắn không thể không chạm mặt Hiên Viên Diệt.
"Trẫm phải sắc phong cho An Hiền phi, hôm nay đã nói cho Hoàng quý phi."
Hiên Viên Diệt lạnh giọng, "Ở trước mặt ta, ngươi gọi nàng là Hoàng tẩu đi."
Hiên Viên Mặc giật mình, Hoàng tẩu?
Trong lòng hắn khó chịu. kỳ thật, hắn đã quên mất rằng Hoàng quý phi đã ngầm là Hoàng tẩu của hắn, là người mà Hoàng huynh hắn để ý.
____
Editor: Hai người này, đúng là giỏi giày vò người khác =)))