Đến tối Trần Anh mới dậy, nghe nói chuyện Tạ Thế Quân đã xong, sắp phải đến thành phố.
Chuyện này khiến trong lòng cô ta dễ chịu hơn một chút, chí ít người đàn ông cô ta nhìn trúng cũng không đơn giản, có thể dựa vào năng lực mà vào thành phố công tác.
Hồi chiều cô ta có một giấc mơ, mơ thấy kiếp trước, quả thực là ác mộng.
Hiện tại cô ta không muốn nghe thấy cái tên Tống Dã. Nếu như ở lại huyện Đường, so với gϊếŧ cô ta còn khó chịu hơn.
"Thế Quân, bao giờ chúng ta vào thành phố?"
Trần Anh hận không thể đi ngay. Cô ta mím môi, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ nhìn Tạ Thế Quân.
Tạ Thế Quân kỳ quái nhìn cô ta, "Em không định về thăm nhà?" Anh biết chuyện năm đó, nhắc lại cũng thấy buồn cười, xác thực là không có tình cảm gì với những người khác nhà họ Trần. Nhưng về thì cũng đã về rồi, nhiều năm như thế, dù sao cũng phải đến thăm một chút.
"Vậy mai đi."
Trần Anh cũng biết là không thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần, trở về mà không đi thăm, không biết người xung quanh sẽ nói thế nào.
"Mai qua nhà em, rồi ngày kia chúng ta mời chủ tịch Tống sang ăn cơm."
Trong lòng Trần Anh có hơi loạn, chỉ gật đầu một cái, cũng không hỏi vì sao. Trong mắt cô ta, hơn phân nửa là vì địa vị của Tống Dã bây giờ, có mời cơm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nghĩ tới phải đối mặt với Tống Dã, cô ta vẫn cảm thấy không tiếp thu được.
Đường Quả bên này nghe được Trần Anh định mang Tạ Thế Quân về nhà họ Trần, nghĩ đến tình hình hiện tại của nhà kia rồi cười thầm trong lòng. Trần Anh sợ là chuyến này về sẽ tức đầy bụng.
Nhưng chuyện này không liên quan đến cô, hàng ngày trêu mèo trêu đàn ông là được rồi.
Tống Dã: ? Mèo = đàn ông = Tống Dã
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Jin Yin
Đăng trên wattpad BeltiouSoulia
Như Đường Quả dự đoán, Trần Anh về nhà họ Trần cũng không có được sắc mặt tốt của cả nhà đó. Tuy nói người thôn Đường giàu lên, nhưng nhà họ Trần lúc trước vẫn hơi không tin Tống Dã, dẫn đến chậm một bước, cho nên phát triển kém hơn một chút so với người trong thôn.
Mà người nhà này còn có một đặc điểm là hay giở thói khôn vặt, không có năng lực nhưng vẫn muốn được lợi to, còn là loại không thích học tập tiến bộ.
Kiểu không có chí tiến thủ lại không muốn dốc sức phát triển như thế, Tống Dã cũng chỉ có lòng mà không có sức, mặc kệ tự sinh tự diệt.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn hẳn so với Trần Anh đi theo quân nhiều năm. Với chút tiền lương bèo đi lính của Tạ Thế Quân, người nhà họ Trần thật đúng là chướng mắt.
Hơn nữa trước kia cô ta không thèm quan tâm gì mà đã theo Tạ Thế Quân, còn kết thù với Trần Phương Phương, giờ cả nhà cũng không quá hài lòng với Trần Anh.
Đối mặt với khiêu khích châm chọc của người nhà họ Trần, Trần Anh ở nửa ngày đã không nhịn được nữa. Cuối cùng Trần Phương Phương rủ cô ta đi dạo phố, cô ta thế mà lại đồng ý.
Kết quả, đây là trúng mánh của Trần Phương Phương.
Chuyện năm đó Trần Phương Phương còn nhớ kĩ, bởi vì một Tạ Thế Quân mà mặt mũi cô ả mất hết. Hôm nay nhìn thấy Trần Anh, cô ả đã nghĩ ra một trò hay.
Rồi sau đó, Trần Anh đã cảm nhận được ác ý của Trần Phương Phương. Trước mặt cô ta, Trần Phương Phương mua hết quần áo này đến trang sức nọ mà không đau lòng, thật khiến cô ta tức chết.
"Chị chắc cũng không thèm mấy thứ rẻ tiền ở đây đâu nhỉ? Chị đã theo anh rể đi va chạm xã hội nhiều thế cơ mà."
Thấy được Trần Anh đen mặt, trong lòng Trần Phương Phương khỏi nói đã đạt được bao nhiêu suиɠ sướиɠ.
"Chị, nếu chị không chê thì em mua giúp chị hai bộ nhé?"
Trần Anh nghiêm túc, "Không cần, những thứ này chị thấy nhiều rồi, không cần thiết." Thực tế, những thứ Trần Phương Phương mua đều cực kỳ đắt đỏ, kiểu dáng cũng chưa từng thấy được ở những nơi khác.