Đường Quả nhìn đám người đầu củ cải trước mặt, khó có thể tưởng tượng được những người này tầm mười năm sau sẽ là những kẻ mạnh chấn nhiếp các phe.
Trừ Ôn Ý với Cốc Cầm. những người khác là cô đi ra ngoài kiếm trong góc từng thế lực một để tìm.
Khi nhặt được bọn họ, hầu như ai cũng vô cùng chật vật, ánh mắt u ám, thần thái năng nổ vốn có đã mất đi từ lâu.
Giờ những thiên tài trước mặt này tràn đầy tinh thần, trong mắt có ít đi mấy phần ngạo nghễ, nhiều thêm phần chững chạc. Mỗi một gương mặt nhỏ đều nhìn cô rất nghiêm túc, ai cũng đến Ma tông rồi mới biết được thân phận của cô là đệ tử thiên tài của Tinh Nguyệt môn, bị người phế linh căn và bị tông môn trục xuất.
Vốn bọn họ có hơi không quen được, nhưng bởi vì hoàn cảnh tương tự nhau, nên dần dần trở nên thân cận với Đường Quả.
Mặc dù cô chỉ mới mười tám tuổi, chỉ lớn hơn họ có chút ít, họ vẫn tự nguyện gọi cô một tiếng "sư phụ", và cũng tôn trọng lẫn kính phục cô từ tận đáy lòng.
Cô tự cứu bản thân, còn bọn họ chỉ là người được cứu vớt, sư phụ vẫn lợi hại hơn bọn họ nhiều.
"Xem ra tâm trạng các con rất tốt?" Đường Quả cười, "Tốt lắm, tiếp theo ta sẽ phân nhiệm vụ cho các con. Ta mong các con có thể hoàn thành một cách hoàn hảo."
Cốc Cầm là một cô bé hoạt bát, nghe thấy thế, hai mắt sáng lên, "Sư phụ, chúng ta có thể ra ngoài ạ?" Từ lúc đến Ma tông đến giờ, họ bị ép không cho ra ngoài.
"Ừ, có thể ra ngoài." Đường Quả gật đầu, phất tay, trên mặt đất xuất hiện một lượng lớn áo trắng và đấu lạp lụa mỏng, "Nhưng nếu muốn ra ngoài, các con phải mặc đồng phục, đội đấu lạp lên, không được để ai nhìn thấy các con. Các con làm gì cũng được, chỉ cần không để lộ mặt mũi và thân phận của mình."
"Không có vấn đề gì ạ, thưa sư phụ." Cốc Cầm hào hứng chạy đến đống đấu lạp, vui vẻ, "Đệ tử còn tưởng là chuyện gì cứ, hóa ra là được mặc đồ đẹp như sư phụ, cũng được đội đấu lạp thần bí, con cầu còn không được à."
Những người khác cũng vội vàng gật đầu, lúc mới gặp sư phụ, họ đã bị vẻ thần bí của người hấp dẫn, luôn cảm thấy lai lịch của người bất phàm, chỗ nào cũng lợi hại.
Hiện giờ có thể ăn mặc như thế, không biết là còn có thể vui đến mức nào. Nếu là lúc trước, họ khinh bỉ mặc đụng hàng với người khác, nhưng giờ không giống nữa, những trang phục này là sư phụ cho.
Ngay cả cái đấu lạp lụa mỏng này, không phải người bình thường có thể có được. Cái này có thể che được thần thức, ngay cả người mạnh hơn bọn họ rất nhiều cũng không thể nhìn ra được mặt mũi của bọn họ. Còn những áo trắng váy trắng này, tất cả đều là pháp bảo hết, chống nước chống lửa chống công kích, bảo bối cả đấy.
"Bản thân các con đã có thiên phú không tệ, không thể mãi ở trong tông môn sống nhàn rỗi. Nếu cứ trải qua những ngày như thế, sẽ hình thành nên tính ham ăn lười làm."
Đám đầu củ cải vội vàng lắc đầu, sẽ không đâu, coi như sống tốt, họ cũng sẽ không ngừng tu luyện. Tại giới tu luyện này, nếu không có thực lực sẽ có cái kết thê thảm cực kì, tất cả đã trải qua hết rồi.
Khoảng thời gian mờ mịt không thấy ánh sáng ấy, không ai muốn trải qua thêm một lần nữa. Bọn họ đã từng bị rất nhiều người chà đạp tôn nghiêm, đã đủ để rút kinh nghiệm.
"Coi như các con không ham ăn lười làm, nhưng không trải qua sinh tử, các con cũng không trưởng thành được."
Lần này họ có hơi đồng tình, sinh hoạt trong tông môn thật sự là hơi nhàn.
"Vì thế sắp tới, các còn cần phải đi rèn luyện lấy kinh nghiệm, chuyện này có lợi cho tu luyện." Đường Quả lấy ra rất nhiều ngọc giản, "Ở đây ta cho các con mỗi người một kế hoạch riêng theo sở trường của các con, phương pháp ở hết trong đó. Khi nào các con đạt được yêu cầu của ta, có thể trở về."
Đám đầu củ cải thay đổi sắc mặt, sư phụ muốn đuổi họ đi.À không, là để cho họ đi rèn luyện.
Tất cả nhìn đống ngọc giản, vung tay vung chân nhìn nhau, tràn ngập ganh đua.