Mạc Vân Thiên mang người đi theo Đường Quả đến chỗ cần đến, là một tông môn đang xảy ra xung đột với nhau.
Mạc Vân Thiên không nhịn được mà run lên, muội tử đến thật đúng lúc.
Giờ không phải là một môn phái nhỏ nữa mà là cỡ vừa rồi. Môn phái cỡ vừa cũng có đủ kiểu cạnh tranh, Thiên Hỏa tông này cũng vì hai vị trưởng lão mà tranh chấp, không hiểu vì sao cuối cùng lại quay ra tàn sát lẫn nhau.
Đến khi tất cả bị người Ma tông vây quanh trói lại rồi mới chịu tỉnh. Nhìn tên mặt đất đầy máu tươi với xác đệ tử, ai cũng hoảng sợ.
Thấy tình trạng như thế, bọn họ không khỏi nhìn lên nữ tử áo trắng đội đấu lạp ngồi phía trên. Đấu lạp có thể che đậy thần thức, không ai thấy được dáng vẻ của người đó.
Nhưng tất cả cảm giác được nữ tử này đang hờ hững đánh giá bọn họ.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói nữ tử có vài phần ý cười, "Nếu đã tỉnh rồi, ta liền tuyên bố một chuyện, Thiên Hỏa tông về sau được Ma tông quản, đổi tên thành Ma tông Thiên Hỏa phân đà."
"Mơ tưởng!!"
Trưởng lão Thiên Hỏa tông không nghĩ gì mà phản lại ngay, tức giận nhìn Đường Quả, xuất hiện khí thế có chết cũng không từ.
Đường Quả không giận, chỉ nói, "Nếu các ngươi không chấp nhận, chuyện như này sẽ thường xuyên xảy ra. Chẳng lẽ các ngươi không để ý rằng từ tranh nhau một viên ngọc giản lại thành cái kết tự gϊếŧ hại nhau?"
Lời này khiến sắc mặt các trưởng lão Thiên Hỏa tông khó coi, đúng là chuyện này không đơn giản.
Bỗng nhiên bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đường Quả, "Đây không phải âm mưu của Ma tông các ngươi à?"
"Các ngươi nghĩ Ma tông muốn chiếm chỗ của các ngươi phải tốn sức như thế? Phái mấy tu sĩ kiếp Độ kỳ đến đã có thể đánh các ngươi chịu phục giống như bây giờ, tại sao còn phải chờ các ngươi tự gϊếŧ nhau, chờ một lát nữa không phải tốt hơn à?"
"Không cần biết các ngươi có đồng ý hay không, Thiên Hỏa tông đã là địa bàn của Ma tông." Đường Quả mặc kệ mấy trưởng lão này tức giận, nhanh chóng phân việc. Đám người Thiên Hỏa tông không phản kháng được, ai cũng bi thương chán nản.
"Thôi đi, đừng có trưng ra vẻ mặt chết cha chết mẹ như thế nữa. Có thể gia nhập vào Ma tông của ta, đó là cái phúc từ kiếp trước của các ngươi đấy."
Đường Quả tìm trong đại sảnh, cuối cùng thấy được một cô bé ước chừng mười tuổi xanh xao vàng vọt nhưng có một ánh mắt rất sáng.
Mục đích của cô chính là cô bé Cốc Cầm này.
Theo quỹ đạo gốc của thế giới, Cốc Cầm ban đầu cũng không được để ý lắm, nhưng về sau vô tình tìm ra được một quyển công pháp thích hợp trong một hang núi phía sau tông môn, cô bé nhanh chóng tu luyện, chưa đến vài năm đã có thành tựu, thành thiên tài của giới tu luyện.
Trước đó, Phượng Phi Linh đã lẻn vào Thiên Hỏa tông lấy đi cơ duyên của Cốc Cầm, không những thế còn làm gì đó để khi Cốc Cầm phát hiện ra được hang núi cả tông môn cũng phát hiện ra.
Trong động phủ còn lại một viên ngọc giản trống không, nhưng vì Phượng Phi Linh giở thủ đoạn động tay động chân trên ngọc giản, khiến hai trưởng lão tranh chấp với nhau. Ảo giác này vây quanh tông môn, khiến tâm trí người ở đây bị lung lay mà bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Nếu cô không đến, cuối cùng khi Thiên Hỏa tông bị người phát hiện ra, cả tông cụt chân cụt tay, tử trạng tương đối thê thảm.
Cô nhéo nhéo ngọc giản, giải cấm chế trên đó rồi ném cho hai trưởng lão đang tranh chấp, "Đây là thứ các ngươi đang tranh nhau đấy, nhìn đi."