Đến nỗi vốn dĩ ban đầu điện thoại đang nằm trong tay Nam Nhiễm... hiện tại lại chạy tới trên tay của Hoắc Ngôn, cũng không biết hắn tắt máy từ khi nào.
Hoắc Ngôn rũ mắt nhìn cô gái đang dựa vào người mình.
Buồn bực trong lòng cũng không vì nụ hôn này mà hoàn toàn biến mất.
Anh duỗi tay giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Nam Nhiễm, kéo cô vào lòng mực rồi dùng sức ôm chặt lấy cô.
Yết hầu di chuyển lên xuống, giọng điệu lãnh đạm: "Nói chuyện tí đi."
Nam Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước trừng trừng Hoắc Ngôn: "Không thích quà em tặng thì thôi, em cũng không cần anh bồi thường kẹo cho em, nhưng anh không thể ỷ vào bản thân là dạ minh châu mà được một tấc lại muốn tiến một thước được."
Hoắc Ngôn rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên đôi môi phấn hồng của cô, im lặng không nói.
Nam Nhiễm buồn bực, giơ tay đấm hắn một cái.
Tuy hiện tại hai má cô đỏ ửng, đôi mắt ngập nước, cả người ỉu xỉu nhìn giống như đang làm nũng nhưng một đấm này hạ xuống lại khiến cả người Hoắc Ngôn cứng còng.
Bất quá, nhờ lời cô nói mà anh cũng dần dần nắm bắt được một ít tin tức.
Anh cúi người, dựa sát vào người Nam Nhiễm.
"Em và cái tên Cố bảo bối kia quá thân mật."
Rõ ràng giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng lời nói ra lại mang theo chút gì đó ghen tuông, tràn ngập mùi dấm chua.
Tiếng nói vừa dứt, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi phấn hồng của Nam Nhiễm.
Chờ hôn xong, tâm tình không những bình ổn mà ngược lại còn âm dương quái khí nói: "Em cũng không phòng bị với tên Cố bảo bối kia, tùy ý để hắn hôn? Hay là tức giận cắn hắn một cái?" Ở khóe miệng của Hoắc Ngôn có một dấu răng nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Đó chính là vết răng vừa nãy Nam Nhiễm tức giận cắn Hoắc Ngôn.
Lúc hai người bọn họ hôn môi cũng cảm nhận được mùi vị sắt rỉ của máu.
Vừa nhìn vết răng kia đã biết chắc chắn rất đau nhưng cố tình đại thần Hoắc Ngôn của chúng ta lại ghen với cả vết cắn này.
Nam Nhiễm trầm mặc chớp mắt một cái: "Bảo bối của em? Bảo bối của em không phải là anh sao?" Còn có những viên dạ minh châu ở dưới tầng hầm của cô nữa.
Bất quá, những viên dạ mình châu đó chưa từng chọc cô giận nên cô chưa bao giờ cắn chúng nó.
Hoắc Ngôn nghe Nam Nhiễm đột nhiên thổ lộ, có chút bất ngờ, trố mắt chớp mắt vài cái, sau đó đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: [ký chủ, trong di động của cô có ghi chú Cố Nguyên Kiệt là Cố bảo bối.]
Hoắc Ngôn ôm người vào trong lòng, ôm cô từ cửa cho tới sô pha trong phòng, rồi lạnh nhạt mở miệng.
"Không cần đánh trống lảng sang chuyện khác." Nói xong còn cúi đầu quan sát thái độ của Nam Nhiễm, giọng điệu lãnh đạm nói tiếp, "Nam Nhiễm, em không cần nói cho anh biết anh ta là bạn trai của em."
Lúc nói câu này, giọng điệu của Hoắc Ngôn lạnh hơn bình thường rất nhiều.
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh ta không có đồng ý ở bên em."
Cho nên hai người bọn họ không phải quan hệ bạn trai bạn gái.
Lúc trước hình như nguyên thân có thổ lộ với Cố Nguyên Kiệt nhưng Cố Nguyên Kiệt lại nói muốn tập trung vào sự nghiệp nếu có bạn gái sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta cho nên không có đồng ý.
Hoắc Ngôn nghe thấy mấy chứ "anh ta không đồng ý" trong đầu liền nghĩ đến việc Nam Nhiễm đã từng thật lòng coi tên kia là bảo bối.
Anh chớp mắt một cái, im lặng không nói, chỉ lấy sợi lắc tay bạc ở trong túi ra, cẩn thận đeo vào cổ tay của Nam Nhiễm.
Dưới bóng tối, viên trân châu nhỏ trên lắc tay tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Nam Nhiễm giơ tay lên, lắc lắc vài cái, lắc tay ở trong không khí phát ra tiếng [leng keng] [leng keng].
Hoắc Ngôn từ trên cao nhìn xuống, nhìn Nam Nhiễm đang ngồi trên sô pha.
"Em tìm anh ta làm gì?"
"Tiền, em không có tiền." Nói đến đây, Nam Nhiễm lại nhớ tới cái kim cài áo mình mới mua.
Ánh mắt u oán: "Đều tại anh."
Hoắc Ngôn tự nhiên bị cô lườm, có chút sửng sớt, chớp chớp mắt một cái, sau đó khom lưng, con ngươi đen nhánh đảo nhanh.
"Là anh buộc em phải gọi điện cho anh ta, buộc em gọi anh ta là Cố bảo bối, buộc em mời anh ta đi ăn cơm?"
...
Thế là đã hoàn thành lời hứa với mọi người đăng chương từ đến mùng Tết, hoành thành up chương. Có thể yên tâm ngủ ngon rồi!
Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ!
Ngủ ngon nhé!