Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan nhíu nhíu mày, thân hình nhúc nhích lại không có đuổi theo.
Nàng đã cứu Bạch Diễu Diễu một lần, lần này chỉ có thể nhìn tạo hóa của nàng ta thôi.
Linh thú bay loạn phần phật phần phật bay một trận, ở trên không trung mới an tĩnh lại, nhưng linh thú trên mặt đất lại càng ngày càng nhiều.
Rậm rạp đông đúc kia, đứng ở trên không trung, giống như nhìn đàn con kiến.
"Loài người các ngươi rốt cuộc làm cái gì?" Giao Long hùng hổ chạy đến trước mặt Vu Hoan.
Tuyệt đối lá bọn họ làm!
Nó ở Huyền Địa nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy hiện tượng quỷ dị như vậy, bọn họ vừa tiến vào đã xảy ra chuyện như thế!
"Ta vừa vào đã ở chung với ngươi, cho dù là do con người làm, cũng không có liên quan gì đến ta, ngươi rống ta làm gì." Thần sắc Vu Hoan lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì.
Giao Long bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Xác thật, nữ nhân trước mặt này đều ở bên nó, căn bản chưa từng hành động đơn độc.
"Ta muốn đi tìm Trọng Minh." Giao Long trầm tư một lát.
Trọng Minh cách nó gần nhất, mặc dù chúng nó là hai đứa không ngồi chung bàn, nhưng tại thời điểm này, những chuyện đó đều dẹp sang một bên.
Vu Hoan nhìn thoáng qua hắc tuyến nơi xa, hoàn toàn không nhìn thấy điểm đầu điểm cuối.
Vu Hoan không có đi cùng với Giao Long, mục đích nàng đến đây cũng không phải vì xem quần ma loạn vũ.
Sau khi Giao Long rời khỏi, Dung Chiêu ôm Vu Hoan theo tốc độ cao nhất rời đi, không gian dao động cũng không có dừng lại, mà rất có quy luật.
Vào ban ngày chấn cảm sẽ rất mạnh, đặc biệt là chính ngọ.
(Chính ngọ: giờ trưa.)
Mà đến buổi tối, chấn cảm sẽ yếu bớt, vào lúc đêm khuya đều không cảm giác được.
Nhưng những linh thú như trúng tà kia lại không chịu ảnh hưởng, tốc độ ban ngày ban đêm đều giống nhau.
Hàn Cực Huyền Địa có bao nhiêu linh thú...
Có thể hình dung bằng loài người ở thế giới bên ngoài.
Dù sao là có rất nhiều rất nhiều là được rồi.
Khiến cho Vu Hoan và Dung Chiêu căn bản không dám xuống dưới nghỉ ngơi, chỉ có thể không ngừng lên đường.
Ba ngày sau, cuối cùng Vu Hoan cũng thấy được một vực sâu khác.
Đến nơi đây, đã không có tung tích của linh thú, ngoại trừ tiếng vang dao động của không khí, thì không có bất cứ âm thanh nào nữa.
Càng đến gần vực sâu, Vu Hoan đã cảm giác được gió lạnh âm u từng trận, gió lạnh từ trong vực sâu thổi ra xe rách cây cối hai bên, xôn xao rung động.
Nơi giao nhau của hai bên vực sâu cũng không xa, hai người đi không bao lâu đã đến.
Vực sâu rất rộng, cơ hồ đứng ở bên đây đều không thấy rõ đối diện, mà nơi giao nhau kia, càng rộng đến dọa người, phía dưới đen như mực, tiếng gió gào rống không ngừng từ ở phía dưới truyền lên.
Chờ Vu Hoan hoàn toàn đến gần, bên kia đã đứng một người, là một nam nhân.
Hắn đứng đối mặt với vực sâu, cho nên Vu Hoan chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Y phục màu bạc, bị cuồng phong thổi đến bay phấp phới, tóc màu bạc cũng tung bay trong gió.
Nói thật thì dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng không thấy đẹp mà có một loại cảm giác âm u.
Màu bạc...
Vu Hoan híp híp mắt, nếu không phải hắn mặc một thân ngân bào, nàng còn tưởng bản thân nhìn thấy Tư Hoàng.
Khi Vu Hoan đánh giá nam nhân trước mặt, nam nhân bỗng nhiên xoay người, một đôi mắt hồ ly bỗng dưng xuất hiện trong mắt Vu Hoan, trong mắt hắn âm lãnh, như là đầm lầy tích tụ nhiều năm, nhìn một cái khiến cho người ta cảm thấy cả người không thoải mái.
Vu Hoan sửng sốt, chợt phản ứng được nam nhân này là ai.
Trong miệng Giao Long kia - Ngân Hồ.
Chỉ là không nghĩ đến nó sẽ dùng hình người.
"Loài người?" Giọng nói trầm thấp áp bức vang lên, mang theo một tia khát máu.
Vu Hoan đối với loại người hắc ám này, không thể hiểu được có hảo cảm, cho nên lập tức nhếch miệng cời, lộ ra dáng vẻ hiền lành vô hại: "Ngân Hồ?"
Đôi mắt hồ ly của Ngân Hồ híp lại, ánh mắt âm lãnh như rắn độc chuyển đến trên người Dung Chiêu, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: "Sáng Thế Chi Kiếm, hừ, sa đọa đến mức làm bạn với loài người sao?"
"Này này này, đừng có mà công kích người thân nha. Tuy hiện tại thân phận của ta là loài người, nhưng trước kia ta không phải, ta cũng không muốn làm con người." Vu Hoan giữ chặt Dung Chiêu ẩn ẩn tức giận, cười nói.
Quả nhiên, Vu Hoan vừa nói những lời này, tầm mắt của Ngân Hồ đã xoay trở về trên người nàng.
Từ trên xuống dưới đánh giá Vu Hoan một lần, tiếng nói áp bức lại trầm thấp thêm vài phần: "Các ngươi đến đây làm gì?"
"Ta muốn đi xuống tìm một thứ." Vu Hoan tiếp tục cười vô hại.
Ngân Hồ nhìn chăm chú Vu Hoan, thật lâu sau mới nói: "Phía dưới không có thứ gì hết, nhanh chóng cút ra khỏi Huyền Địa đi, nơi này không phải là nơi mà các ngươi nên tới."
"Ồ, vì sao con người không thể đặt chân đến đây?" Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy câu nói này.
Lần đầu tiên là Giao Long nói.
Ngân Hồ xoay người lại, mi mắt hơi rũ, nhìn về phía dưới vực sâu, giọng nói trầm thấp áp bức mang theo trào phúng: "Nếu ngươi là khế ước giả của Sáng Thế Chi Kiếm, chẳng lẽ hắn không nói với ngươi?"
Vu Hoan quay đầu lại nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu khẽ lắc đầu.
Trong trí nhớ hiện tại của hắn, không có ký ức về Hàn Cực Huyền Địa.
Khi hai người đang giao lưu bằng ánh mắt, bên cạnh đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Truyền Tống Trận?
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn xem, chỉ thấy một bóng người nhỏ xinh từ trong ánh sáng chạy như bay đến, đó là một tiểu cô nương mặc y phục màu lửa đỏ, nhìn qua chỉ khoảng mười sáu mười bảy.
"Ngân ca ca." Tiểu cô nương lao thẳng đến Ngân Hồ, Ngân Hồ lại đột nhiên nghiêng người, tiểu cô nương không thắng kịp, trực tiếp rớt xuống vực sâu.
Bên cạnh lại nhanh chóng có ánh sáng, thân ảnh của Trọng Minh Điểu từ trong ánh sáng bắn ra, bay theo tiểu cô nương, chỉ qua có hai phút, Trọng Minh Điểu bay lên trên bờ vực sâu, tiểu cô nương ngồi ở trên lưng nó.
"Cảm ơn Trọng Minh ca ca." Tiểu cô nương nhảy xuống khỏi người Trọng Minh Điểu, sau đó bám riết không tha nhào đến Ngân Hồ.
Lần này Ngân Hồ không tránh ra, để tiểu cô nương vừa vặn nhào đến.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương liếc mắt một cái, khẽ nhíu mày, thân thể có chút cứng đờ, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống xúc động muốn ném tiểu cô nương xuống dưới vực sâu.
Trọng Minh Điểu hừ một tiếng: "Tiểu Loan, tên kia có cái gì tốt, mà muội cứ thích hắn như vậy?"
Tiểu cô nương được gọi là Tiểu Loan từ trong lòng Ngân Hồ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, tươi cười hồn nhiên: "Ngân ca ca là tốt nhất."
Trọng Minh Điểu tiếp tục hừ hừ, ánh mắt nhìn Ngân Hồ rất không tốt, lại không dám đến gần: "Con rồng ngu xuẩn kia đâu rồi? Ồ, hai người các ngươi sao cũng ở đây vậy? Chẳng lẽ các ngươi giết con rồng ngu xuẩn kia rồi?"
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Trọng Minh Điểu đã lạnh xuống, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Vu Hoan.
Lời nó nói đã thành công lực chú ý của Ngân Hồ và Tiểu Loan, Tiểu Loan buông Ngân Hồ ra, trên khuôn mặt nhỏ chợt lạnh xuống.
Vu Hoan: "..."
Có phải nàng nằm không cũng trúng đạn không?
"Ta không có giết nó." Vu Hoan nhanh chóng lên tiếng, nếu không nói lời nào, mấy con thú đối diện chắc chắn động thủ.
Ngân Hồ nhìn về phía Trọng Minh Điểu: "Sao lại thế này."
Trọng Minh Điểu nhanh chóng nói chuyện ở biển hoa lúc trước gặp Vu Hoan và Dung Chiêu nói cho Ngân Hồ một lần, đó là lần cuối hắn thấy Giao Long.
Lúc trước bất kỳ lúc nào có thể nhìn thấy Tiểu Loan, thì con Giao Long kia làm gì không phải là đứa thứ nhất lao đến?
Nhưng hiện tại ngay cả nó đều đến rồi, Giao Long kia còn chưa đến, tuyệt đối là xảy ra chuyện.
"Lúc xuất hiện hỗn loạn ta đã tách nó ra rồi, nó nói muốn đi tìm ngươi." Vu Hoan chỉ chỉ Trọng Minh Điểu.