(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

chương 532: [ngoại truyện] sống chết ly hợp (vi)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Từ trong miệng linh thú Diêm Tố đã biết cách đi ra ngoài, cơ hồ là mất nửa cái mạng mới từ nơi đó ra ngoài.

Hắn còn chưa kịp vui vẻ rốt cuộc đã ra ngoài, trước mắt bỗng nhiên nhiều thêm một người, ngay sau đó trước mặt đã tối sầm.

Diêm Tố cảm thấy mình ngủ rất lâu, lâu đến mức làm hắn có chút không phân biệt rõ hiện thực cùng cảnh trong mơ.

"Thiên Nguyệt!" Diêm Tố đột nhiên ngồi dậy, đầu choáng váng một trận, nhìn cái gì cũng mơ hồ.

"Tỉnh rồi à."

Sao giọng nói này lại quen tai như vậy?

Tầm mắt mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đứng trước mặt hắn.

Một thân y phục cẩm hoa, mặt mày đào hoa, người này không phải ai khác, đúng là Thanh Tiêu.

"Tiền bối!" Đôi mắt Diêm Tố sáng ngời: "Là Ngài đã cứu ta sao?"

Hắn nhớ rõ mình từ nơi đó ra tới, đã hôn mê bất tỉnh, Thiên Nguyệt... đúng, Thiên Nguyệt đâu?

Diêm Tố nhìn mọi nơi xung quanh, ở đây là nơi hắn đã từng ở, chỉ là không nhìn thấy Thiên Nguyệt.

"Tiền bối, người kia đi cùng ta đâu rồi?"

"Nó không sao cả." Thanh Tiêu đưa một viên đan dược qua: "Ngươi có thể từ rừng U Minh ra ngoài, cũng coi như không uổng công ta dạy ngươi mấy năm kia."

Diêm Tố nghe thấy Thiên Nguyệt không sao, mới thở phào nhẹ nhõm nhận lấy đan dược, lại nghe thấy Thanh Tiêu nói tên khu rừng đó, lập tức nghi hoặc: "Rừng U Minh? Ở đó gọi là rừng U Minh?"

"Ừ, sao vậy? Chưa từng nghe nói đến à?"

"Không..." Sao lại có một nơi cổ quái như thế!

"Nơi đó là cấm địa của quỷ tu, thứ bên trong đều là những thứ trí mạng đối với quỷ tu." Thanh Tiêu không nhẹ không nặng giải thích một câu.

Diêm Tố nhớ lại những linh thú bọn họ gặp phải lúc trước, còn có những con sâu trên người Thiên Nguyệt, lập tức run cầm cập, những thứ đó đâu chỉ là trí mạng!

Mà bọn họ cũng chỉ ở rừng U Minh trái phải một tháng, nhưng thời gian bên ngoài đã qua vài tháng.

Thanh Tiêu lựa vài chuyện quan trọng nói với Diêm Tố.

Thí dụ như Vu Hoan Dung Chiêu phong thần, thế giới này được gọi là Huyền Thiên Chi Cảnh, thành Thần không phải là một hy vọng xa vời không có khả năng nữa. Cuối cùng là đại hôn của Vu Hoan cùng Dung Chiêu.

Diêm Tố không ngờ mình đi rừng U Minh kia ở một tháng, bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đầu óc lộn xộn, một hồi lâu mới phản ứng lại được.

Diêm Tố uống thuốc xong, thì vô cùng lo lắng muốn đi thăm Thiên Nguyệt, Thanh Tiêu cũng không ngăn cản, chỉ chỉ chỉ phòng bên cạnh hắn, sau đó đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Khi Diêm Tố đẩy cửa ra đi vào, Thiên Nguyệt đang dựa vào mép giường đọc sách, thấy Diêm Tố tiến vào, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.

"Ngươi không sao rồi, thật tốt quá." Diêm Tố sải bước đi qua, thuần thục lột y phục của Thiên Nguyệt, Thiên Nguyệt cũng không nhúc nhích, tùy ý để Diêm Tố lột đồ mình ra.

Nhìn thấy vết thương trên người Thiên Nguyệt đã tốt hơn trước rất nhiều, đầu ngón tay Diêm Tố lại sờ sờ, lại dùng sức chọc chọc, thấy Thiên Nguyệt cũng không có phản ứng gì, lúc này mới xác định là thật sự không sao nữa.

Hắn nhìn lồng ngực trắng nõn trước mặt, bỗng nhiên nghĩ tới cảnh tượng trong mơ lúc mình hôn mê kia, gương mặt đột nhiên đỏ lên, như chấn kinh tụt tay về.

Thiên Nguyệt híp mắt nhìn, hắn đỏ mặt cái gì?

Cúi đầu nhìn nhìn vạt áo nửa mở của mình, hắn giống như lĩnh ngộ ra gì đó, bỗng nhiên cúi người ép về phía Diêm Tố.

Có hơi thở lành lạnh tới gần, cả người Diêm Tố run run một cái, vốn là chỉ ngồi bên mép giường một chút trực tiếp ngã xuống dưới giường.

Thiên Nguyệt tay mắt lanh lẹ giữ chặt hắn, hơi hơi dùng sức, kéo Diêm Tố vào trong lòng mình, thuận thế nằm luôn trên giường, thừa dịp lúc Diêm Tố chưa kịp phản ứng, xoay người một cái đè Diêm Tố ở dưới thân.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi làm gì?" Mỗi đầu ngón tay của Diêm Tố đều đang run, mặt mày ửng đỏ, ánh mắt kinh hoảng.

Thiên Nguyệt cười như không cười nhìn Diêm Tố: "Có phải ngươi thích ta không?"

"Nói bậy!" Diêm Tố lớn tiếng phản bác, một giây sau âm thanh chợt nhỏ xuống: "Ta... ta ta... ta là một người nam nhân, sao sẽ thích... thích... nam nhân, ta ta... ta thích chính là nữ nhân, đúng vậy không sai... ta thích chính là nữ nhân."

Diêm Tố hận không thể tìm một cái khe đất chui vào.

Vì sao Thiên Nguyệt sẽ làm giống như cảnh trong mơ kia, trong mơ Thiên Nguyệt cũng đè hắn như vậy, chẳng qua cảnh tượng kia...

Diêm Tố vừa nhớ tới cảnh tượng đó, gương mặt lập tức đỏ bừng như lửa thiêu, lỗ tai đỏ ửng nóng hổi, đôi mắt đã ngân ngấn nước, răng khẽ cắn cánh môi, lộ ra màu trắng rất nhỏ, yếu ớt đáng thương.

Thiên Nguyệt sửng sốt, cuống quít từ bò dậy khỏi người Diêm Tố: "Đừng khóc, ta không nói là được."

Diêm Tố nằm ở nơi đó không nhúc nhích, nước mắt lã chã rơi xuống, Thiên Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân nhìn hắn.

Cuối cùng thấy Diêm Tố khóc càng lợi hại, Thiên Nguyệt đơn giản nằm xuống luôn trực tiếp ôm Diêm Tố vào trong ngực.

Diêm Tố không biết là không còn sức lực giãy giụa, hay là không có phản ứng lại được, thế mà ôm Thiên Nguyệt khóc hồi lâu.

Chờ hắn khóc đủ rồi, mới nhận ra tư thế của mình cùng Thiên Nguyệt vô cùng ái muội, trực tiếp cứng đờ ở đó, ngay cả ngón tay cũng không dám động một chút nào.

"Không khóc nữa?" Thiên Nguyệt hơi hơi buông Diêm Tố ra, cúi đầu nhìn hắn: "Ngươi khóc cái gì?"

Diêm Tố khóc đến mức khuôn mặt có chút trắng bệch, khi Thiên Nguyệt cúi đầu xuống nhìn, bỗng nhiên chợt đỏ lên. Quẫn bách muốn tránh khỏi ánh mắt của Thiên Nguyệt, hắn lại trực tiếp chôn mặt ở trên ngực Thiên Nguyệt, một lát sau tựa hồ lại cảm thấy không đúng, tránh Thiên Nguyệt ra, từ trên giường nhảy xuống, như lửa thiêu đến mông chạy ra khỏi phòng.

Thiên Nguyệt nhìn y phục của mình, xem ra cũng không phải một mình hắn tương tư đơn phương!

Chỉ là...

Muốn cho tên kia thừa nhận thích mình, còn phải tiêu phí một ít thời gian nữa.

___

Từ ngày đó chạy ra khỏi phòng Thiên Nguyệt, Diêm Tố vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, không đi thăm Thiên Nguyệt, cũng không cho Thiên Nguyệt tiến vào phòng mình.

Thanh Tiêu ngẫu nhiên sẽ xuất hiện, nhưng rất nhanh hắn sẽ rời đi, ba người từ trước nay cũng chưa từng ở chung một chỗ.

Hôm nay không biết Thanh Tiêu từ đâu về, còn dẫn theo tiểu cô nương, nhìn qua khoảng mười bảy tám tuổi, khả ái xinh đẹp, khí chất đoan trang, tiểu thư khuê các vài phần.

Diêm Tố ngồi ở cửa phòng nhìn Thanh Tiêu dẫn cô nương vào phòng Thiên Nguyệt, tâm trạng vốn đang nghi hoặc lập tức trở nên có chút buồn bực.

Cô nương kia không ở bao lâu đã ra ngoài, hơn nữa là Thiên Nguyệt tự mình đưa nàng ta ra.

Hai người ở bên ngoài lại đứng một lát, âm thanh nói chuyện rất nhỏ, Diêm Tố không nghe rõ, chỉ nhìn thấy cô nương kia cười đặc biệt vui vẻ.

Chờ cô nương kia đi rồi, Diêm Tố cọ cọ chạy đi qua: "Người đó là ai thế?"

Thiên Nguyệt nhìn Diêm Tố liếc mắt một cái: "Không phải ngươi không để ý tới ta sao? Hửm?"

Diêm Tố gục đầu xuống: "Không nói thì không nói." Nói xong, xoay người muốn quay về phòng.

Thiên Nguyệt duỗi tay muốn kéo Diêm Tố, nhưng khi đụng đến ống tay áo của Diêm Tố lại rụt trở về, để Diêm Tố buồn bực một chút cũng khá tốt.

"Ầm!"

Độ cung trên khóe môi Thiên Nguyệt hơi hơi mở rộng, tính tình còn rất lớn.

"Con thích nó?" Giọng của Thanh Tiêu từ phía sau truyền đến.

Cả người Thiên Nguyệt hơi cứng lại, sau đó mặt không cảm xúc quay đầu, gằn từng chữ một, nói cực kỳ nghiêm túc: "Ta thích hắn."

Thanh Tiêu nhìn phòng Diêm Tố liếc mắt một cái, trong mắt rất bình tĩnh: "Nó thật ra cũng là một đứa nhỏ không tồi, nếu thích, phải nắm chắc vào, đừng để người ta chạy mất rồi mới biết hối hận."

Thiên Nguyệt kinh ngạc nhìn Thanh Tiêu, phản ứng này không giống như trong suy nghĩ của hắn!

Thanh Tiêu không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ là trầm ngâm một lát mới nói: "Chuyện của con, không định nói cho nó biết sao?"

"Không cần." Thiên Nguyệt lắc đầu.

"Ừ, cũng được." Thanh Tiêu dừng một chút, như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ là bình tĩnh rời đi.

Thiên Nguyệt nhìn bóng dáng của Thanh Tiêu, mím môi, vẫn là gọi hắn một tiếng: "Vì sao lúc trước ông lại đối xử với mẹ ta như vậy?"

Thanh Tiêu dừng chân, chầm chậm xoay người, ánh mắt nhiễm vài phần ưu thương: "Thiên Nguyệt... kiên nhẫn chờ một chút, ta sẽ nói tất cả mọi chuyện cho con biết."

Truyện Chữ Hay