[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

chương 97: ai oán đoạn trường, bé hạ hà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thầy Hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Có thể nhìn ra, Thành Giới rất kính trọng Hạ Hồng, từ “thầy” này rất có trọng lượng.

“À, vừa rồi con gái hơi quậy, mãi mới dỗ được con bé ngủ.” Hạ Hồng với thân hình cao lớn đặc trưng của người Đông Bắc lại nở nụ cười rất hiền lành, ánh mắt sáng lên vẻ tự hào của người cha, và nét dịu dàng không hợp với dáng vẻ thô kệch của mình.

Hạ Hồng cũng không né tránh chuyện gia đình, bởi mọi người đều biết thầy Hạ tuổi đã ngoài bốn mươi, không có vợ bên cạnh, đứa con gái duy nhất lại mắc bệnh tim bẩm sinh, thế nên mỗi khi đề cập đến chuyện này, mọi người đều im lặng, không biết nên phản ứng thế nào.

Nếu an ủi, thì quá giả dối, khuyên bảo, thì bị coi là không có lập trường, nếu lờ đi, lại có vẻ thành ra vô tâm.

Rút cục, chỉ có im lặng.

Thế nhưng Hạ Hồng, lại nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Đều thất thần làm gì thế? Bắt đầu nào, bắt đầu nào, nhanh lên!”

Bầu không khí lại náo nhiệt trở lại.

Đáp lại ánh mắt của Hạ Hồng, Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Trước áp lực, có người không thể chịu đựng nổi, nhưng cũng có người gom góp nó lại trở thành động lực, Hạ Hồng là dạng người thứ hai. Dạ Cô Tinh tạo cho anh ta bao nhiêu áp lực, thì anh ta có thể chuyển hóa thành bấy nhiêu động lực.

Từ khi cùng Thành Giới hợp tác hoàn thành phối khí ca khúc cho “Tạm biệt thời gian”, cái tên Hạ Hồng đã được chú ý đến, thực lực của anh cũng được giới chuyên môn công nhận, hiện tại cũng coi như có chút danh tiếng.

Rất nhiều công ty đĩa nhạc đã đưa ra giá cao, muốn giành được người này của Tinh Huy, nhưng Hạ Hồng đều khéo léo từ chối.

Dạ Cô Tinh có ơn đối với anh, những thứ khác anh không có, nhưng bốn chữ “có ơn tất báo” anh lại luôn ghi nhớ trong lòng. Anh nửa đời sống ngay thẳng, không làm chuyện vong ân phụ nghĩa, không hổ thẹn với lòng, hiên ngang bất khuất.

Về tiền bạc, anh không cần nhiều, có thể trang trải thuốc men cho con gái là tốt rồi. Cho nên, Hạ Hồng dù là người có mức thu nhập cao, nhưng không ở khu nhà cấp cao, mà vẫn cùng con gái ở ngôi nhà cũ, ngay cả bộ quần áo tử tế cho mình cũng không mua thêm, nhưng tủ quần áo của con gái thì lại đầy ắp những bộ váy công chúa, váy bồng, còn có quần đùi jeans mà Hạ Hà yêu thích.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hạ Hồng gật đầu với Dạ Cô Tinh, Tiêu Mộ Lương cũng giơ tay ra hiệu OK với Thành Giới.

“Giữ vững tinh thần, cố gắng một lần qua luôn ha.” Nụ cười trên gương mặt ngăm đen của Hạ Hồng không còn nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc và cẩn thận, giọng nói thâm trầm quay sang nói với Thành Giới và đội ngũ, hiển nhiên, anh mới chính là người chỉ đạo buổi thu âm hôm nay.

Âm nhạc vang lên, tiếng đàn tranh khuấy động, Dạ Cô Tinh đếm nhịp, chậm rãi cất lời –

Cuối thu, nỗi buồn chia ly ấy lại tràn về,

Mới đó mà đây đã trôi qua thật dài,

Ngồi trên cao nâng chén ngàn,

Ôm mỗi cõi tương tư trong lòng

Cô quay đầu sang nhìn Tiêu Mộ Lương, ý bảo anh chuẩn bị sẵn sàng, giọng hát từ tính thâm trầm của nam giới cất lên, không có một câu ca nào, chỉ là những đoạn ngân nga, nhưng lại được anh hát lên thành loại tình cảm mênh mang, cô độc.

Giống như trong bộ phim đó tại giây phút Mục Thanh Viễn từ một người ông kia nghe tin Yên Chi chết, mọi thứ xung quanh đột nhiên yên lặng vô cùng, anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả, không cảm thấy vui buồn, chỉ nhìn thấy cây hoa đào sáng rực kia, cánh hoa bay theo gió, rơi trên bả vai, rơi vào cát bụi, vang vọng trong tâm trí tám chữ – Nản lòng nản chí, hình thần câu diệt.

Mục Thanh Viễn trước giờ chưa từng rơi lệ, đã đọc hàng vạn cuốn sách, nhưng giờ phút này mới biết, cái gì gọi là “không có gì buồn bằng tâm đã chết.”

Anh còn chưa cưới được nàng, thậm chí chưa từng trải lòng, thổ lộ tình cảm, khi định lấy hết can đảm nói ra, thì lại bị giáng một đòn chí mạng như vậy!

Yên Chi, sao nàng không thể đợi thêm một chút nữa?

Để mình anh cô độc trên cõi đời này, đã được nếm qua hương vị ngọt ngào của tình yêu, sao anh có thể quay về những ngày tháng khổ hạnh được?

Cái đáng tiếc của đời người, đó là tưởng mình có được, nhưng rồi lại mất đi.

Hiểu nhau yêu nhau, ở bên nhau, nhưng không đoán được, quay đầu lại, thế sự xoay vần, thời gian qua nhanh, không biết đã có bao nhiêu thay đổi.

Cảm xúc bi thương, lạnh lẽo khiến cho mọi người không chịu được mà rơi vào căng thẳng, xuýt nữa không dám nghe lại, Lý Khôn gỡ tai nghe xuống, khóe mắt đỏ bừng, quay đầu, nhìn ra cửa sổ.

Ở nơi đó, ánh mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh, Ngôn à, em trên trời có linh thiêng nghe thấy không? Nhiều năm rồi, chưa từng mơ về em, có lẽ em ở thế giới khác, đã yêu người khác mất rồi…

Phụ nữ tự do như gió, giống nhau ở chỗ vô tình, lướt qua khắp mọi nơi, lá rụng về nguồn, năm sau, lại thấy chồi non, nhưng hình dáng thì khác xưa rồi.

Nhưng ta, cả đời này, cũng không thể quên nàng…

Nam nữ hợp âm ——

Trái tim có cả ngàn nút thắt, không đành lòng buông lời ly biệt, chỉ cầu có thể,

Cùng nàng, hóa kén thành điệp.

Nhạc đệm chuyển tiếp, đến lượt Tiêu Mộ Lương hát ——

Khó gặp gỡ, như vậy, sầu đoạn trường,

Bầu trời nhân gian mang mang.

Dạ Cô Tinh tiếp lời ——

Lệ hóa thành sương, hoa tàn, chỉ còn lại màu u ám,

Nhìn gương trang điểm, lệ rưng rưng.

Giai điệu dần nhỏ lại, tiếng đàn tranh vang lên, nam nữ cùng hát ——

Tình này thành hồi ức, kéo dài vô tận,

Nếu ly biệt, đời này là có duyên không phận,

Không mong lầu son gác tía, chẳng cầu quần áo gấm vinh,

Chỉ mong sớm sớm chiều chiều, cùng sinh cùng tử.

Dạ Cô Tinh hát đoạn khoảng âm kết thúc ——

Trái tim có cả ngàn nút thắt, không đành lòng buông lời ly biệt, chỉ cầu có thể,

Cùng chàng, hóa kén thành điệp.

Dạ Cô Tinh, Tiêu Mộ Lương nhìn nhau cười, sự ăn ý của hai người phảng phất đã đi qua tháng năm, thời gian lắng đọng lại.

Gỡ tai nghe xuống, hai người đẩy cửa ra ngoài, Dạ Cô Tinh lập tức đi đến cạnh Hạ Hồng, cầm lấy tai nghe trên giá.

Hạ Hồng phát lại toàn bộ bản thu âm mộc của hai người lần một lần, lông mày hơi nhíu vừa rồi mới giãn ra, rồi gật đầu với Dạ Cô Tinh: “Được đấy.”

Thành Giới ở bên cạnh kinh ngạc: “Thầy Hạ, thầy cũng đừng thiên vị bà chủ mình như thế chứ!” Cậu ấy trêu chọc.

Hạ Hồng là nhân viên của studio Tinh Huy, mà Dạ Cô Tinh lại là đại cổ đông của studio, thế cô không phải “bà chủ” thì là cái gì?

Sau khi cẩn thận sao chép bản thu, Hạ Hồng lúc này mới cười sảng khoái: “Thành Thiên Vương đừng giễu cợt tôi nữa.”

“Tôi không tin là không có vấn đề gì!” Thành Giới lập tức lấy tai nghe đeo lên, theo yêu cầu nghiêm khắc của Hạ Hồng, thì ngay cả mình mà cũng phải thu thêm lần nữa mới qua, sao Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương có thể thu âm một lần đã qua được.

Nghe xong mới nhận ra, không phải là kỹ thuật hát của mình kém, mà là hai người đó mặc dù mỗi người đều có khiếm khuyết, nhưng khi kết hợp lại gần như hoàn mỹ, chính là tì vết không che được ánh ngọc, chẳng trách Hạ Hồng không có ý kiến gì.

“Thầy Hạ, anh xem khi nào thì có thể gửi bản thu âm hoàn chỉnh?” Cố Nam An đột nhiên hỏi.

Hạ Hồng trầm ngâm một lúc: “Nhanh thì một ngày, chậm thì ba ngày.”

Ánh mắt Cố Nam An lập tức sáng lên: “Trong vòng một ngày có thể gửi được sao?”

Trong mắt Hạ Hồng thoáng có tia bối rối, nhưng rồi cũng cắn răng, gật gật đầu: “Có thể.” Thậm chí anh không hề không hỏi lý do sao đối phương lại cần gấp sản phẩm như vậy.

Dạ Cô Tinh âm thầm lắc lắc đầu, tính cách của Hạ Hồng thật là khiến người ta lo lắng.

Mặc dù không đến mức bị lợi dụng lòng tốt, nhưng tốt xấu gì cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình? Để hoàn thành trong vòng một ngày, thì chắc chắn phải thức đêm tăng ca, hơn nữa quá trình chỉnh sửa âm cực kỳ hao tổn tâm trí, mà anh còn phải chăm sóc cô con gái bệnh tim nữa, việc hợp âm không thể thực hiện trong chốc lát được.

“Sao phải cần gấp vậy?” Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhìn về phía Cố Nam An.

Đột nhiên, trong mắt Cố Nam An hiện lên tia do dự, Lý Khôn nhân tiện tiếp lời: “Yên Chi Lệ” chia làm ba phần, ý của phía Đài truyền hình, là chia thành các phần một, hai, ba để phá sóng, à… Tạm thời ngưng phát sóng Phỏng vấn Quang Ảnh.”

Dạ Cô Tinh lúng túng ho khan, việc này ít nhiều cũng liên quan đến cô: “Đã đồng ý rồi sao?”

Cố Nam an gật đầu: “Phía đài truyền hình xem như đã tạo tiền lệ cho bộ “Yên Chi Lệ”, bình thường thì chỉ có phim chiếu mạng mới có thể tách ra các phần để phát sóng, để gia tăng mức độ phổ biến và lượt truy cập xem phim.”

Nói chung, Đài truyền hình Bắc Kinh bất đắc dĩ phải làm thế, đúng lúc bộ “Yên Chi Lệ” được nhận tiền lệ này trước tiên.

Chương trình “Phỏng vấn Quang Ảnh” ngừng phát sóng, lại có tin đồn cấp cao của Đài truyền hình Bắc Kinh bị điều tra, để chuyển sự chú ý của dư luận, thì để bộ phim được mong chờ “Yên Chi Lệ” lên sóng là lựa chọn tốt nhất.

Mà đối với Lý Khôn, bởi vì người vợ đã mất, mặc dù ông đã cố gắng bình tĩnh trong khi chỉ đạo và sản xuất bộ phim này, nhưng cũng khó tránh khỏi những lúc bị cảm xúc chi phối, hiện tại đúng lúc có thể nhân cơ hội này tiếp nhận đánh giá của khán giả, tìm ra những thiếu sót, cải thiện những cảnh quay tiếp theo.

“Phía Đài truyền hình thông báo thời gian phát sóng là khi nào vậy?”

“Thứ bảy tuần này.”

“Ngày kia sao?” Dạ Cô Tinh khẽ cau mày: “Thời gian gấp vậy, sản xuất và biên tập hậu kỳ có theo kịp không?”

Cố Nam An gật đầu: “Việc biên tập đã xong, chỉ còn phần đầu và phần kết nữa.”

Hạ Hồng cũng nghe được câu chuyện, sảng khoái cười to: “Yên tâm đi, tầm này ngày mai là có thể lấy được bản thu âm rồi.”

“Thật sự rất cảm ơn anh, thầy Hạ!” Cố Nam An kích động bắt tay Hạ Hồng, nở nụ cười nhẹ nhõm.

Xem ra, kẻ khờ không chỉ có mình Lý Khôn.

Đột nhiên, có tiếng con gái sợ hãi truyền đến: “Cha ơi…”

Mọi người đều nhìn ra phía cửa, thấy một cô bé đang nhìn qua khe cửa, đôi mắt to đẫm nước, ánh nhìn tò mò.

Hạ Hồng vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới cạnh cửa, duỗi dài tay, nhanh nhẹn ôm con gái vào lòng, nói nhẹ nhàng, cười ấm áp: “Tiểu Hà tỉnh rồi à?”

Con gái ngoan ngoãn nép vào trong ngực cha mình, gật đầu cười: “Dạ, tỉnh rồi ạ.”

Giọng nói mềm mại như bông gòn, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim mọi người, khiến ai cũng không nén được tình yêu thương.

“Nhìn thấy bạn bè của cha thì nên làm gì nhỉ?”

Con gái mím môi cười, đôi mắt cong cong như mặt trăng nhỏ xíu: “Con chào các cô, các chú, em chào các anh các chị.”

“Tiểu Hà ngoan quá…”

“Tiểu công chúa thật đáng yêu…”

Dạ Cô Tinh xoa xoa vào đôi má trắng mịn của cô bé, thật khó tưởng tượng, mới đây không lâu cô bé còn nằm trên giường bệnh, toàn thân cắm đầy ống truyền lạnh ngắt, việc trị liệu suýt nữa bị gián đoạn bởi vì không nộp đủ viện phí.

“Chị, em biết chị.”

Mọi người sửng sốt.

“Thật không? Chị cũng biết em đó.” Dạ Cô Tinh mỉm cười.

Cô bé xấu hổ cúi đầu “Cám ơn chị đến bệnh viện thăm em.”

“Không có gì đâu.”

Dạ Cô Tinh đúng là đã hai lần đến bệnh viện thăm cô bé, lần đầu tiên là khi cô quyết định ra tay giúp đỡ Hạ Hồng, lần thứ hai hình như là lúc trước hay sau khi thu âm bài hát mới của Thành Giới.

“Không ngờ em vẫn nhớ chị.”

Hạ Hà gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ trịnh trọng không hợp tuổi: “Cha em bảo, không được quên người đã giúp đỡ mình, chị giúp đỡ em, em nhất định phải nhớ rõ chị!”

Nghe vậy, mọi người đều thấy sống mũi cay cay.

Dạ Cô Tinh cười ấm áp, vỗ vỗ đầu cô be: “Thật ngoan.”

Cô bé đỏ mặt ngại ngùng, cúi đầu nói “Cám ơn chị.”

Vậy mà không ai biết được, duyên phận giữa hai người lại không chỉ có như vậy…

Truyện Chữ Hay